Chỉ Cần Em Thôi

Chương 29: Thích




Translator: Mai Mai | Beta-er: Saki

Trần Kỵ không nhanh không chậm vừa mới dứt lời thì suy nghĩ của Chu Phù bất chợt bị kéo về Kim Đường tám năm trước.

Cô nhớ lúc đó còn mấy mấy ngày nữa là đến giao thừa, con trai nhà hàng xóm bên cạnh thường xuyên đi làm ở bên ngoài từ tỉnh thành trở về ăn tết, bởi Kim Đường ba mặt giáp biển nên cá biển rất nhiều, ngược lại cá nước ngọt rất ít khi thấy, người đó liền mang theo thùng cá trích tươi mới trở về, còn nhân tiện tặng cho bà Tô Tú Thanh hai con.

Buổi trưa ngày hôm đó, bà nội liền nấu hai con cá.

Sức khỏe Chu Phù vốn không tốt, canh kia rất bổ, Trần Kỵ múc cho cô một bát đầy, muốn cô ngoan ngoãn ăn hết.

Chỉ là giao thừa sắp tới, thời gian đó Chu Phù đang đẩy nhanh tốc độ làm việc cho chiếc áo len kia của anh, muốn vào ngày giao thừa đúng giờ sinh nhật Trần Kỵ tặng anh, vì thế mà lúc ăn cơm cũng không tập trung, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi tiếp tục làm đi làm lại mớ len lộn xộn kia.

Không ngờ cá trích có nhiều xương nhỏ, cô mới vội vàng ăn vài miếng đã bị xương cá mắc vào cổ họng.

Chờ đến khi Trần Kỵ ngẩng đầu lên, Chu Phù đã nói không ra lời.

Cô cứ ngẩng đầu như vậy, căng thẳng bất lực nhìn anh, nước mắt to như hạt đậu cũng không cần chuẩn bị, lách tách rơi xuống.

Cảnh đó thật sự làm Trần Kỵ hoảng sợ, sắc mặt anh xanh mét, đứng dậy muốn đưa cô đi bệnh viện.

Chỉ là Kim Đường là địa phương nhỏ, chỉ có mấy phòng khám đều đóng cửa sớm trước giao thừa.

Cô gái nhỏ bị thiếu niên cõng ở phía sau, kìm nén đến mức đỏ bừng cả mặt, nước mắt ướt nửa bên vai anh.

Cuối cùng không còn cách nào khác nữa, trước tình huống cấp bách này, cậu thiếu niên cau mày, mặt lạnh vô tình rót cho cô gần nửa bát dấm chua.

Vừa hay cách này thật sự có hiệu quả, xương cá nhanh chóng bị ngâm mềm, đau đớn trong cổ họng cũng theo đó biến mất.

Chỉ là rốt cuộc vẫn có chút bị thương, mấy ngày liền cô cũng không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện.

Nhưng không nhịn được lại muốn nói nhiều, vì thế mỗi ngày cầm vở quấn quanh Trần Kỵ, viết hết trang này đến trang khác, còn muốn anh cũng dùng giấy viết để đáp lại cô.

Trần Kỵ chưa từng thấy cô gái nào dày vò người khác như vậy, anh bị quấn đến hết cách, căng da đầu viết, trả lời cô một câu trên giấy: “Mẹ nó ông đây có thể nói chuyện nhé.”

Chu Phù không quan tâm, ép buộc anh “ngồi ngang hàng” với mình.

Sau đó khiến anh thật sự bất đắc dĩ, chỉ thấy anh viết ở trên giấy: “Cô xem đời này ông đây còn cho cô ăn cá có xương nữa không.”

Chu Phù suy nghĩ, chớp mắt mấy cái với anh, sau đó dùng bút tiếp tục viết: “Anh có thể quản tôi cả đời sao?”

Trần Kỵ không hề nghĩ ngợi, cầm bút viết: “Cô xem tôi có thể hay không.”

Lúc ấy giữa hai người không ai chủ động nhắc tới, sau giao thừa, cô sẽ về Bắc Lâm.

Suy nghĩ trở lại quầy hàng tươi sống trước mắt.

Nhân viên bán hàng nghe vậy, gật đầu cười, động tác lưu loát vớt hai con cá có kích thước tương đương nhau ra, vừa cúi đầu xử lý đơn giản con cá cho bọn họ, vừa thuận miệng cảm thán với Chu Phù: “Cô gái nhỏ à, bạn trai của cô thật là cẩn thận.”

Chu Phù lúc này ngẩn ra, lúc phục hồi tinh thần lại, vội nghiêng đầu liếc nhìn Trần Kỵ, thấy anh cả buổi không nói gì, tim cô đập thình thịch, há to miệng, đang định giải thích: “Không không, cái đó ông chủ hiểu lầm rồi ——”

Cơ bản là Trần Kỵ không cho cô cơ hội nói hết lời, người đàn ông một giây trước còn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên cụp mắt liếc cô, lạnh nhạt hỏi: “Tôi không cẩn thận à?”

Chu Phù: “?”

Đó là vấn đề sao?

Trần Kỵ rời mắt, đưa tay nhận lấy hai con cá từ nhân viên bán hàng đưa tới, bỏ vào trong xe, giọng điệu không chút để ý nói: “Chu Phù, cô có chút lương tâm không.”

Chu Phù: “…”

Cô thậm chí cảm thấy lời này cũng sắp biến thành câu cửa miệng của anh rồi.

Nhưng nghĩ đến những chuyện lúc trước cô làm với anh, trong mắt anh, cô quả thật không có lương tâm.

Mua cá xong, Trần Kỵ lại thuận đường mua chút thịt, trứng và rau quả tươi.

Trên phương diện ăn uống, có lẽ anh xem xét rất kĩ lưỡng, nguyên liệu nấu ăn luôn được kết hợp rất cân bằng, nên mỗi ngày cô đều ăn đồ ăn đảm bảo dinh dưỡng.

Chu Phù vốn cho rằng những thứ này đã tương đối nhiều rồi, chỉ là Trần Kỵ dường như vẫn chưa có ý muốn đi.

Người đàn ông đẩy xe, không nhanh không chậm đi về phía khu đồ ăn vặt.

Chu Phù chỉ có thể đi theo bên cạnh anh.

Trên kệ hàng được sắp xếp ngăn nắp, nhiều đồ ăn vặt đa dạng đủ loại, đổi lại là trước đây, Chu Phù không đẩy hai xe ra ngoài thì cũng không tiện nói mình đã tới.



Chỉ là hôm nay, ngay cả đi qua trước mặt cô cũng không nhìn.

Dù sao thì cô cũng không mua nổi lại càng ăn không vào, nhìn cũng uổng phí, nhiều năm như vậy chưa ăn qua, không phải cũng sống rất tốt sao, nên thôi bỏ đi.

Nhưng thái độ khác thường còn có Trần Kỵ.

Trước kia hai người cùng đi siêu thị, đều là Chu Phù không ngừng lấy, anh lười biếng ở một bên nhìn cô lấy, dường như không có hứng thú.

Mà giờ phút này, Chu Phù nhìn anh lấy đồ trên suốt chặng đường, vừa mới đi dạo xong một loạt kệ hàng, xe đẩy hàng đã tương đối đầy rồi.

Hoàn toàn giống dáng vẻ của cô năm đó.

Chu Phù nhìn cả xe toàn đồ ăn vặt theo bản năng.

Đa số là đồ ngọt mà lúc trước anh ghét nhất.

Do dự cả buổi, cô nhịn không được, kéo góc áo Trần Kỵ hỏi: “Không phải anh…không thích ăn đồ ngọt sao?”

Động tác cầm đồ ăn vặt của Trần Kỵ không hề dừng lại, mí mắt cũng lười nhấc lên: “Sau này thích rồi, không được à?”

Chu Phù nghe vậy mím môi gật đầu, không lên tiếng nữa.

Lúc trước cô từng nghe qua một câu, có một số người ở bên nhau lâu, thói quen sinh hoạt và ăn uống đều có xu hướng đồng hoá, dần dần phù hợp.

Đuôi mắt Chu Phù lúc này rũ xuống, cũng không biết là cô gái nhỏ nào cũng thích đồ ngọt như vậy.

Thật đúng là làm cho người ta…rất hâm mộ.

Không còn nhiều thứ để mua nữa, Trần Kỵ đẩy xe đi tới quầy thu ngân, động tác liên tục lấy điện thoại ra quét mã trả tiền.

Chu Phù đi theo phía sau, bình tĩnh liếc nhìn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Một lát sau cô mới nhớ ra, ví tiền anh bảo mình mang từ trong phòng làm việc ra cho anh còn đang yên lặng nằm trong túi xách của mình.

Về đến nhà, hai người một trước một sau thay giày.

Trần Kỵ tiện tay đưa hai túi đồ ăn vặt cho Chu Phù: “Tự tìm chỗ đặt lên đi, đừng để bị Cô Lỗ gặm.”

“Hả?”

Chu Phù cúi đầu nhìn đồ trong túi, đây không phải đều là đồ ăn vặt mà anh mua sao?

Chỉ là không đợi cô nhiều lời, Trần Kỵ đã mang theo một túi nguyên liệu nấu ăn còn lại, đi vào nhà bếp như thường lệ, trước khi vào cửa chỉ thuận miệng dặn dò cô một câu: “Bây giờ không được ăn, lát nữa phải ăn cơm, ăn đồ ăn vặt thì sẽ không ăn ngon nữa.”

Suy nghĩ của Chu Phù lúc này bắt đầu hỗn loạn, không yên lòng mà tùy ý đặt một đống đồ ăn vặt vào ngăn tủ nhỏ dưới bàn trà, cũng không hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.

Sau đó cô sững sờ ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ một chút, lại chạy về phòng ngủ, cắm đầu xuống giường, quấn cả người mình vào trong chăn.

Điện thoại trong túi đúng lúc rung lên vài lần, Chu Phù thò đầu nhỏ bù xù từ trong chăn ra, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Lăng Lộ Vũ.

【Thân Thành Dương nói thứ sáu tuần này cậu ấy sẽ về nước, cuối tuần cậu không tăng ca chứ? Hay là đến lúc đó chúng tớ cùng đến chỗ cậu tụ tập nha? Dù sao tớ với cậu ấy còn chưa đến chỗ cậu nữa.】

Đầu Chu Phù lúc này rất loạn, nhìn chằm chằm vào một chuỗi chữ nhiều lần, mới miễn cưỡng thấy rõ đối phương đang nói cái gì.

Đang muốn nói được, vừa định gõ chữ, cô đột nhiên nhớ ra mấy ngày này dường như quên nói với Lăng Lộ Vũ là mình đã sớm dọn ra khỏi chỗ nhà thuê đó, trời xui đất khiến lại ở trong nhà Trần Kỵ.

Cô không hiểu lý do tại sao cảm thấy chột dạ, nắm chặt lòng bàn tay, nhẹ nhàng gõ chữ:【Tớ hiện tại không ở đó nữa…】

Lăng Lộ Vũ còn ở ngoài tình huống: 【Có ý gì thế? Vậy cậu ở lại trường à? Trường học không phải xa hơn sao?】

Chu Phù không biết nên nói như thế nào, dứt khoát trả lời thẳng thừng:【Tớ…hiện tại đang ở nhà Trần Kỵ…】

Bên kia Lăng Lộ Vũ yên tĩnh hồi lâu, rồi sau đó bỗng nhiên spam một loạt biểu cảm, giao diện trò chuyện trong nháy mắt bị dấu chấm hỏi quét đầy:【Hai người các cậu rốt cuộc là tình huống gì?】

Chu Phù:【Thì…cũng không có gì đâu, tớ không có chỗ ở, sau đó anh ấy có lòng tốt nên tạm thời cưu mang tớ trước.】

Đối với lý thuyết vớ vấn về ký túc xá nhân viên của anh, cô vốn nửa tin nửa ngờ, sau đó trong lúc lơ đãng hỏi qua thực tập sinh là Đơn Đình Đình và Lý Thuận, cơ bản là hai người nói không có việc như vậy.

Lăng Lộ Vũ rốt cuộc đã từng yêu đương, không ngờ Chu Phù nghĩ đơn giản như vậy:【Xuất phát từ lòng tốt? Đàn ông có thể có lòng tốt gì chứ? Cậu có chắc là không phải xuất phát từ háo sắc không?】

Chu Phù:【…】

 Chu Phù:【Chắc chắn rồi…Về phương diện này tớ cũng khá chắc chắn, anh ấy không có ý như vậy với tớ.】



Dù sao thì trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, hai người đêm hôm khuya khoắt nằm trên sô pha xem phim, trên phim chiếu đủ loại hình ảnh hạn chế, mà anh ngay cả một chút phản ứng cũng không có, mặt không chút thay đổi đứng dậy đi toilet trong thời gian tương đối lâu, lúc trở về thậm chí còn mang theo cho cô một cái chăn lông, không chút thương xót mà lập tức ném lên đầu cô.

Đây không phải là bộ dạng háo sắc gì.

Lăng Lộ Vũ hòa hoãn tinh thần một lát:【Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế?】

Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này còn rất dài, cũng lười gõ chữ, dứt khoát lập tức gửi cho cô ấy mấy tin nhắn thoại dài, nói rõ ràng chân tướng sự việc.

Lăng Lộ Vũ bên kia sau khi nhận được nghe xong, đầu tiên là tức giận:【Bà nội nó đồ chó, bạn cùng phòng cậu đưa tên bạn trai ngốc của cô ta về? Tức chết tớ rồi! Sao cậu không sớm nói với bọn tớ! Tức chết tức chết rồi, cậu đợi đấy, đợi Thân Thành Dương về, để cậu ấy dẫn theo đám bạn xấu của cậu ấy đi đến đánh tên ngu ngốc đó một trận nữa.】

Việc này thật đúng là Thân Thành Dương có thể làm được, Chu Phù nhịn không được nở nụ cười, bổ sung một câu:【Bảo cậu ấy nhớ che mặt.】

Lăng Lộ Vũ:【Được, bây giờ tớ đặt mười cái facekini.】

Chu Phù: …

Đoán chừng Lăng Lộ Vũ làm thật, đại khái là đi đặt mua đạo cụ gây án một chuyến, vài phút sau cô ấy mới trở lại, lúc này đề tài lại thay đổi:【Chúc Chúc, tớ vừa mới suy đi nghĩ lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người các cậu…Ý tớ là, hình thức hai người các cậu ở chung thường ngày…thật sự không phải là, đang tìm hiểu chứ?】

Chu Phù:【?】

Lăng Lộ Vũ:【Tớ nói thật, Chúc Chúc, cậu không cảm thấy anh ấy đối với cậu quá tốt sao? Tuy rằng bình thường anh ấy có thể chèn ép cậu, lời nói cũng có thể lạnh như băng không dễ nghe, nhưng từ những chuyện lớn nhỏ mà cậu nói với tớ lúc trước, có thể con người anh ấy là kiểu tính cách khó chịu này, nhưng mà anh ấy bảo vệ cậu cũng là sự thật, chăm sóc cậu cũng là tận tâm tận lực chứ?】

Điểm này Chu Phù không thể phủ nhận, cô cũng không phải là kẻ vô ơn bội nghĩa không có lương tâm, bất kể là lúc trước hay bây giờ, Trần Kỵ đối tốt với cô cô đều biết.

Nhưng cô cũng biết, trong lúc này, đại khái chỉ là vì mẹ cô.

Chu Phù:【Tớ đã nói với cậu, mẹ tớ đã từng ở bên cạnh mẹ anh ấy thời điểm khó khăn nhất, giúp đỡ gia đình bọn họ, mà anh ấy lại là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao, mẹ tớ trước khi mất vội vàng đưa tớ đến nhà anh ấy, đại khái là biết anh ấy sẽ nhớ kỹ tình cảm này nên sẽ chăm sóc tớ thật tốt.】

Lăng Lộ Vũ hiếm khi có ý kiến trái ngược với Chu Phù, rồi lại không biết nên nói với cô về cái nhìn của mình như thế nào, suy nghĩ một chút, dứt khoát đổi một cách khác hỏi cô:【Vậy cậu thì sao, chúng ta không nói về anh ta nữa, chỉ nói về cậu, cậu đã bao giờ thích Trần Kỵ chưa?】

Nhận được tin nhắn trong nháy mắt, trong lòng Chu Phù chợt thắt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, thật ra cô chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này. Lúc trước còn chưa thông suốt, tất cả đều dựa vào cảm giác, sẽ không suy nghĩ kĩ càng, mà sau này, cơ bản là không dám nghĩ đến, thậm chí là sợ khi nghĩ đến.

Thật lâu sau, lần đầu tiên Chu Phù thừa nhận mà trả lời cô ấy:【Từng thích…】

Lăng Lộ Vũ tiếp tục hỏi:【Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ còn thích không?】

Mũi Chu Phù không khống chế được nổi lên chua xót:【 Còn thích, hơn nữa…rất thích.】

Tuy nhiên, phía trên khung chat, một tin nhắn liên tục xuất hiện, lại một lần nữa kéo cô từ trong ảo tưởng trở về hiện thực.

Tin nhắn là của Chu Gia Thịnh gửi tới.

【Chu Phù, mẹ tôi nói, thời gian đi xem mắt lần này là vào chín giờ tối thứ bảy.】

【Tôi nói cho cô biết, cô muốn đến cũng phải đến, không muốn đến cũng phải đến.】

【Tôi đã biết được cô thực tập ở đâu rồi, nếu cô không đi, chờ bị người ta đến công ty gây náo loạn đi.】

【Nghe nói công ty của cô rất tốt? Cô xem xem đến lúc đó ầm ĩ lớn lên, ai còn dám cần cô nữa!】

【Tự lo liệu đi, thời gian và địa điểm tôi gửi qua điện thoại cô rồi.】

Bên kia Lăng Lộ Vũ vẫn đang gửi tin nhắn: 【Thích thì theo đuổi đi! Gần quan được ban bổng lộc (*) cậu không hiểu sao? Nam nữ trưởng thành sống cùng nhau dưới một mái nhà, không làm ra chút chuyện cũng rất khó!】

(*) Nguyên văn là Cận thủy lâu đài (近水楼台): có nghĩa là gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

Chỉ là lúc này hốc mắt Chu Phù đã mơ hồ không chịu nổi, tay gửi tin nhắn mang chút run rẩy:【Hay là thôi đi, điều kiện của tớ như vậy, không nên liên lụy đến anh ấy.】

Một người tốt như anh, nên có một người tốt nhất để xứng đôi với anh.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Tôi đã bao giờ nói với cô rằng những gì tôi thích là tốt nhất chưa? Nếu không nhớ rõ, cô lật lại hai chương trước xem lại một lần nữa đi, đó là chương ăn mì ăn liền.

Chu Phù: …?

 

------oOo------