Chỉ Cần Em Thôi

Chương 25: Phụ trách




Translator: Mai Mai | Beta-er: Saki

Bộ phim thấm thoát chiếu đến đoạn cuối, tiếng nhạc du dương cuối phim vang lên.

Trên màn hình, đôi nam nữ xa cách lâu ngày mới gặp đang an tĩnh ngồi ghế sau xe, người phụ nữ thân mật dựa vào vai người đàn ông.

Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon ngoài trời không ngừng bị bỏ lại phía sau, như ánh sáng thoáng qua rồi biến mất, mà hình ảnh trong cửa sổ phía sau chuyển về hồi ức nhiều năm trước.

Đó là khởi đầu của bộ phim.

Đằng sau chất đầy sách giáo khoa, cô gái trong đồng phục học sinh nhẹ nhàng kéo góc áo của nam sinh cùng bàn, người sau miễn cưỡng quay đầu lại, quen biết cười một tiếng.

Sạch sẽ và đơn thuần.

Cảnh quay dừng lại ở đây, ca khúc cuối phim như cũ tiếp tục vang lên, danh sách diễn viên lần lượt chiếu từ dưới lên trên.

Chu Phù đắp chăn, im lặng co lại một góc trên sô pha, thiêm thiếp sắp ngủ.

Trần Kỵ lười biếng nằm ở đầu kia, cũng im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Dường như ai cũng không có ý muốn đứng dậy trở về phòng.

Sau nửa đêm, Chu Phù ngoài ý muốn đi vào giấc ngủ rất nhanh, thậm chí cả đêm đều ngủ vô cùng yên ổn.

Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô không dùng thuốc mà lại đạt được trải nghiệm giấc ngủ thoải mái như vậy.

Ngày hôm sau ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, còn chưa mở mắt, cô mơ hồ nhận ra dưới chăn dường như có một con vật nhỏ lông xù thỉnh thoảng nhúc nhích.

Cô mơ mơ màng màng liếc nhìn trần nhà còn chưa quá quen thuộc, ý thức dần dần hồi phục, mới nhớ tới đại khái là nửa đêm Cô Lỗ đã thừa dịp chui vào trong lòng cô nhân lúc cô đang ngủ.

Chu Phù bất giác cong môi, khẽ vuốt ve nó, mềm nhũn nằm không nỡ đứng dậy, đã lâu rồi cô không được ngủ trên giường.

Đợi đến khi trong đầu dần dần hiện lên một cảnh trước khi ngủ, cô mới ý thức được, hình như không có ký ức quay về phòng vào tối qua.

Dường như bản thân nằm trên sô pha ngủ một đêm.

Chu Phù ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh mắt mông lung nhìn về phía Trần Kỵ đang nằm.

Trong nháy mắt, cô đụng phải khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Trần Kỵ.

Ký ức trước khi ngủ không khác gì nhau, anh vẫn như cũ nằm ở vị trí trong ấn tượng tối qua, cánh tay phải cong lên, nhàn tản gối sau đầu, tay trái tùy ý đặt trên bụng, chân dài một bên duỗi thẳng ra, bên kia hơi cong.

Chu Phù không lên tiếng, bình tĩnh nhìn.

Rất lâu sau, người đàn ông trên sô pha cử động.

Bàn tay to tùy ý bóp gáy vài cái, khẽ nhíu mày mở mắt, giống như có dấu hiệu muốn đứng dậy.

Không biết tại sao, Chu Phù chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều, cô bất giác nhắm mắt lại một lần nữa trước khi Trần Kỵ hoàn toàn tỉnh dậy.

Một lát sau, đầu kia sột soạt có động tĩnh.

Người đàn ông đứng lên, lười biếng ngồi vào chỗ của mình trên sô pha.

Một tay Chu Phù ôm Cô Lỗ, tay kia bất giác siết chặt tấm chăn.

Trần Kỵ ở đầu kia sau khi ngồi dậy, dường như không có động tĩnh.

Chu Phù căng thẳng mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây, không hiểu sao trong đầu trống rỗng.

Rất lâu sau, cuối cùng cô cũng nhận ra anh đứng dậy khỏi sô pha, không nhanh không chậm đi về phía cô.

Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác rõ ràng khi đi qua bên cạnh mình, anh đã dừng bước.

Chu Phù không chắc chắn rằng có phải anh đang nhìn mình hay không, cô nín thở theo bản năng.

Cũng không biết qua bao lâu, Cô Lỗ dưới chăn dường như kìm nén đã lâu, cả người nó di chuyển cố gắng thò đầu ra bên ngoài.

Trần Kỵ thấy thế, đưa tay xách nó ra ngoài.

Giọng nói của người đàn ông trầm trầm, mang theo chút khàn lúc mới tỉnh, chắc là đang nói với Cô Lỗ: “Ngược lại mày rất biết tìm chỗ để ngủ.”

“Người ta không cần mày, mày còn liên tục tiến về phía trước, sao không biết ghi thù chứ? Cũng không biết giống ai…”

Chu Phù: “…”

Nói xong, anh tiện tay thả Cô Lỗ trở lại trên thảm trải sàn.

Hai mắt Chu Phù vẫn nhắm chặt như cũ. Rất lâu sau, cô nhận ra anh hơi cúi người xuống, rón rén kéo tấm chăn lông đắp trên người cô lại.

Giả vờ ngủ còn có thể làm cho mình ngủ một lần nữa, đây là điều Chu Phù không nghĩ tới.

Tỉnh lại lần nữa, là bị mùi thơm xông vào mũi đánh thức.

Cô mơ màng ôm chăn lông ngồi dậy, trên sô pha đối diện đã không còn bóng dáng Trần Kỵ nữa.

Ngược lại nhà bếp bên kia truyền đến tiếng vang không lớn không nhỏ.

Chu Phù mang dép lê đi theo hướng âm thanh và mùi thơm, chỉ thấy Trần Kỵ đang đưa lưng về phía mình, đứng ở trước bàn nấu ăn, động tác thuần thục xào rau xanh.

Trên bàn ăn đã bày ba món ăn vừa mới ra lò, lúc này còn toả hơi nóng.

Trước món dưa cải, chỉ đặt một bát cháo trắng.



Chu Phù bình tĩnh nhìn bóng lưng nhàn hạ của anh một lúc, đang chuẩn bị tỉnh bơ rời đi thì chợt nghe thấy Trần Kỵ thản nhiên mở miệng: “Buổi sáng bỗng nhiên muốn ăn mì ăn liền, nhưng trong nhà không có sẵn, vừa lúc nhìn thấy trong vali của cô nên tiện tay cầm hai gói đi nấu, cô không để bụng chứ?”

Chu Phù nhất thời không phản ứng: “Hả?”

Trần Kỵ tiếp tục hờ hững nói: “Có để ý cũng vô dụng, dù sao tôi cũng đã nấu rồi.”

Chu Phù suy nghĩ một chút: “Nhưng mà ——”

Trần Kỵ nghe thấy thế cuối cùng cũng xoay người lại, ngữ khí vẫn thờ ơ như cũ: “Đừng hẹp hòi như vậy chứ, không phải chỉ ăn hai gói mì của cô thôi sao? Cùng lắm thì, tôi với cô đổi chút, bàn đồ ăn sáng này bồi thường cho cô.”

Chu Phù có chút khó mở miệng, suy nghĩ một chút, vẫn chuẩn bị giải thích: “Không phải tôi có ý này, chủ yếu là…mì ăn liền này không ngon lắm, tôi thấy rẻ nên tùy tiện mua thôi…”

“Không ngon mà cô còn ăn?” Trần Kỵ đột nhiên nhướng mày, giọng điệu mang theo sự ngạo mạn quen thuộc của anh, còn có chút vênh váo hơn: “Có cần cô nói hộ tôi không? Thứ ông đây thích chính là thứ tốt nhất.”

Chu Phù đờ đẫn chớp mắt, xoay người trở về phòng rửa mặt.

Đợi đến khi trở lại phòng ăn, Trần Kỵ đã ngồi xuống bắt đầu ăn mì ăn liền của cô.

Chu Phù bình tĩnh ung dung ngồi xuống đối diện anh.

Hai tay cầm bát cháo trắng, nhiệt độ vừa phải.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh một lúc.

Tướng ăn kia so với lúc trước không có nhiều khác biệt, thoạt nhìn vẫn làm cho người ta cảm thấy rất muốn ăn.

Chu Phù nhìn một bàn đồ ăn không khác biệt nhiều lắm so với lúc ở Kim Đường, cẩn thận nếm thử một miếng, hương vị quen thuộc kia khiến đáy mắt cô không nhịn được mà nổi lên chua xót.

Trong trí nhớ, hình như đã rất lâu rồi cô chưa được ăn một bữa sáng ngon lành như vậy.

Nhưng nghĩ lại, kể từ sau khi đến Phù Trầm thực tập, dường như bữa sáng của cô càng thay đổi tốt hơn, không lặp lại nữa.

Dường như Trần Kỵ luôn cảm thấy rất hứng thú với những thứ cô mang đến, mỗi ngày anh đều thay đổi đa dạng, dùng những thứ khác nhau để đổi lấy đồ của cô.

Hai người im lặng ăn một lát, Trần Kỵ đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau này có muốn tiếp tục đi làm ở Phù Trầm không?”

Tay Chu Phù cầm muỗng dừng lại, nhướng mày, đây là lần đầu tiên trong lúc riêng tư, anh nhắc tới chuyện liên quan đến công ty và công việc với cô.

Cô đương nhiên là muốn.

Phần lớn người tài giỏi ở Phù Trầm không kể xiết, cô ở đó thật sự có thể học được không ít thứ.

Càng không cần phải nói đến bầu không khí ở công ty còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô, các đồng nghiệp xung quanh đều bao dung lại quan tâm cô, cũng không keo kiệt mà dốc túi truyền thụ kinh nghiệm và kĩ năng. Chỉ vài ngày ngắn ngủi bên nhau, thậm chí cô ngoài ý muốn cảm nhận được cảm giác gia đình rất nhiều năm cũng không có, nếu có thể ở lại, đương nhiên là cô muốn ở lại.

Hơn nữa…ở lại Phù Trầm, cô có thể mỗi ngày, quang minh chính đại nhìn thấy anh.

Chu Phù không chút do dự trả lời anh: “Muốn chứ.”

“Được.” Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi. “Nhưng tôi sẽ không giúp cô đi cửa sau.”

Chu Phù vội vàng gật đầu.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn anh mở cửa sau cho mình, dù sao hai người ngoại trừ trước kia đã từng quen biết, hình như cô cũng không có đặc biệt gì, làm sao có thể khiến anh vì mình mà mở cửa sau được.

Trần Kỵ liếm môi dưới, mặt không đổi sắc úp mở: “Nhưng, đối với bạn cùng nhà, con người tôi cũng rất hào phóng, để tiết lộ quy tắc ngầm cho cô, cũng không phải là không thể.”

Động tác ăn cháo của Chu Phù khựng lại: “…Cái gì?”

“Cô biết đấy, ngành kiến trúc này rất khổ.”

“Ừ ừ.”

“Gần đến ngày nộp bản vẽ, ít nhiều đều phải thức cả đêm mới có thể đuổi kịp bản vẽ, đám người lão Dư cũng tăng ca không ít, chắc cô cũng biết chứ?”

“Tôi biết.”

Gần như đây là quy tắc ngầm được mặc định trong toàn bộ ngành kiến trúc.

Nhưng phúc lợi tăng ca của Phù Trầm thật sự cho quá nhiều, nên mọi người làm việc cũng đều vô cùng hăng hái.

Trần Kỵ tiếp tục nói: “Loại khổ này người bình thường rất khó chịu nổi, cho nên…”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới: “Sức khỏe của cô quá kém, chúng tôi không dám nhận.”

Chu Phù há miệng, lông mày thanh tú không tự chủ mà nhíu lại, cảm giác như mình bị trúng một mũi tên.

“Nhất là kiểu người vô cùng gầy, thoạt nhìn có thể bị gió thổi ngã, cô nói xem người như vậy, làm sao chúng tôi dám nhận?” Anh nghiêm túc nói: “Bản vẽ cũng không dám sắp xếp cho cô vẽ nhiều hơn hai bản, cô nói xem có phải không?”

Chu Phù mím môi, cảm thấy lại trúng một mũi tên nữa, miễn cưỡng phụ hoạ: “Anh nói…cũng có lý…”

Chu Phù suy nghĩ một chút, thử hỏi anh: “Vậy các anh…đối với vấn đề này, có yêu cầu cụ thể gì có thể tiết lộ không? Ví dụ như, bình thường…phải bao nhiêu cân thì tương đối thích hợp…”

Trần Kỵ lười biếng nâng cằm, giống như là đang suy nghĩ, mà sau đó mở miệng: “Bình thường hơn hai trăm cân, giống như lão Dư vậy, vô cùng thích hợp.”

Chu Phù: “…?”

Cái yêu cầu này cũng quá cao rồi! Cô ngay lúc này! Nuốt bản thân xuống! Cũng không có cách nào đạt tiêu chuẩn!

Chu Phù nhớ lại: “Nhưng mà…tôi thấy chị Phương Hân rất gầy, chắc chắn không nặng hơn hai trăm cân đâu…chị ấy nặng bao nhiêu vậy?”

Trần Kỵ không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Cô ấy nặng bao nhiêu liên quan rắm gì đến tôi.”

Chu Phù: “?”



Người đàn ông nhìn đi chỗ khác, ho khan hai tiếng rồi hắng giọng: “Đương nhiên là, lão Dư là người thuộc loại tốt nhất, hoàn cảnh bình thường chúng tôi cũng sẽ không có yêu cầu hà khắc như vậy, quên đi, vì là bạn cùng nhà nên tiết lộ cho cô chút vậy.”

Hai mắt Chu Phù sáng lên, vội vàng gật đầu.

“Đối với chiều cao, đạt tiêu chuẩn ít nhất là một mét chín mươi, đổ lên không giới hạn.” Trần Kỵ nhìn cô lắc đầu, gõ nhẹ đũa lên bát của cô, “Số liệu hiện tại của cô quá nguy hiểm, tự nghĩ xem, có muốn quay lại Phù Trầm hay không.”

Chu Phù mím môi không lên tiếng.

Trần Kỵ lười biếng nhướng mi: “Nếu cô nỗ lực ăn nhiều chút thì vẫn còn có cơ hội, phải xem cô có muốn hay không thôi.”

Mặt Chu Phù lộ ra vẻ khó xử: “Tôi muốn, nhất định là muốn, chỉ là chuyện này cũng không dễ kiểm soát như vậy…”

Dù sao những ngày trước, cô ăn bữa trước không chắc chắn có bữa sau, có rất nhiều vấn đề về dạ dày, cô biết tiếp tục như vậy cũng không được, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy hàm dưới, tiếp tục nghiêm túc nói: “Trước tiên thái độ của cô cần phải nghiêm chỉnh.”

Chu Phù ngoan ngoãn nói: “Tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh…”

Trần Kỵ: “Đã biết như vậy, dù sao thì bây giờ chúng ta vừa hay ở cùng nhau, dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, hơn nữa tôi là cấp trên của cô, nhân tiện thêm vào đó là tình bạn của hai chúng ta nhiều năm trước rất kém, gần như không đáng kể, ngược lại chuyện này tôi có thể giúp cô một chút.”

Chu Phu không hiểu: “Anh có ý gì?”

Trần Kỵ nói ngắn gọn và đúng trọng tâm: “Ý là ba bữa cơm của cô, tôi có thể thuận tiện phụ trách.”

“Đúng rồi, Phù Trầm còn có phúc lợi, không biết HR có nói qua với cô chưa.” Anh không đợi Chu Phù mở miệng, lại tiếp tục nói, cơ bản là không cho cô cơ hội từ chối hoặc phản ứng.

Chu Phù do dự: “…Cái gì? Có thể là tôi không nghe kỹ…”

Trần Kỵ mở miệng nói: “Nếu cân nặng tăng thêm một cân, đều có tiền thưởng.”

“Hả?” Chu Phù luôn cảm thấy dường như những quy tắc ngầm này nghe qua càng ngày càng vô lý, rốt cuộc Phù Trầm là cái công ty coi tiền như rác gì đây, “Thật hay đùa vậy?”

Trần Kỵ: “Tôi nhớ hình như là một cân năm nghìn.”

Chu Phù: “…?”

Sao cô lại có cảm giác như đang ở trại nuôi lợn thế này.

“Không tin? Nếu không cô cho rằng lão Dư làm sao có thể hơn hai trăm cân?” Người đàn ông nhướng mày, tiện tay móc điện thoại của mình ra mở khóa, đưa đến trước mặt cô: “Không tin cô gọi điện thoại hỏi xem, gọi cho Lục Minh Bạc, tiền thưởng này cũng là cậu ta quản lý, cô tự hỏi sẽ biết.”

Chu Phù ngượng ngùng lắc đầu: “Không cần, tôi tin…”

“Vậy cũng tốt, buổi sáng lúc ra ngoài tập thể dục, thấy ven đường có người bán cân, nên tôi tiện tay mua một cái, đặt ở cạnh chỗ Cô Lỗ.” Vẻ mặt Trần Kỵ thẳng thắn, “Cô nhớ rõ sau này mỗi ngày ba bữa về nhà ăn cơm đúng giờ, trở thành nhân viên chính thức cũng không khó như vậy.”

Chu Phù gật đầu, thái độ tương đối nghiêm chỉnh: “Được.”

Nói xong, mì ăn liền của Trần Kỵ không còn nhiều lắm. Lúc anh trở về phòng thay đồ ngủ rồi đi ra, nửa bát cháo của Chu Phù cũng đã thấy đáy.

Anh khẽ nhếch khóe môi.

Chu Phù nghe tiếng nhìn qua, lần đầu tiên nhìn thấy anh thay một bộ âu phục, cô có chút ngạc nhiên: “Anh sao vậy, mặc cái này làm gì?”

Cô cũng chỉ thấy anh mặc lịch sự như vậy là vào ngày phỏng vấn lúc trước, mấy ngày này ở công ty, từ trước đến nay anh không hề chú ý mà tùy ý mặc áo T – shirt cho xong việc, dù sao với vóc dáng của anh bày ra đó giống như giá treo quần áo, mặc cái gì cũng nổi bật.

Trần Kỵ không ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn cà vạt mình vừa thắt xong: “Hôm nay phải đi cục quy hoạch một chuyến.”

“Ồ.” Chu Phù rời mắt.

Một giây sau, ngón tay rõ ràng khớp xương của anh cài cà vạt, tùy ý kéo kéo sang bên cạnh.

Đợi đến khi Chu Phù trở về phòng xách túi xách ra, thấy cà vạt của anh vốn dĩ còn gọn gàng và trang nghiêm, lúc này không hiểu sao lại có dấu hiệu lỏng lẻo.

Mà dường như anh không phát hiện ra.

Chu Phù do dự cả buổi, nhìn về phía anh mở miệng: “Cái đó…”

Người đàn ông lười biếng quay đầu lại: “Có việc gì à?”

“Cà vạt của anh, hình như bị lệch rồi…”

Trần Kỵ nghe vậy, cụp mắt nhìn, rồi sau đó hơi nâng cằm, mặt không đỏ tim không đập nói: “Tôi không thấy.”

Chu Phù đứng ngây người chớp mắt.

Đương nhiên Trần Kỵ nói: “Là bạn cùng nhà, nếu cô thấy vậy thì không phải nên giúp tôi thắt lại sao?”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Ba sáng tác lớn của Trần Kỵ:《HR không nói với cô sao?》  《Cô hỏi Lục Minh Bạc đi》  《Là bạn cùng nhà》

——

Phù Phù nhẹ cân thật sự là không bình thường, vì trước đó mắc bệnh mà hơn nữa không có tiền để ăn, không phải vì muốn gầy đâu. Sau này tôi sẽ viết tiếp về chuyện liên quan trong tám năm, đương nhiên anh Kỵ cũng sẽ nuôi cô ấy trở lại như cũ, không cần lo lắng ha.

 

------oOo------