Sắp tới sinh nhậtHoàng nên tan làm nên chiều Kiều Lam ghé trung tâm thương mại với mong muốn cóthể tìm ra thứ gì đó tặng anh. Đi dạo một vòng, chẳng có thứ gì ăn ý nhưng lạivô tình bắt gặp một hình dáng cô chỉ gặp một lần nhưng nhớ mãi, nhớ đến cả cáitên – Mỹ Như, vợ cũ của Phong. Cô ấy biết cô, ít nhất là cô nghĩ thế khi thấyngười phụ nữ ấy mỉm cười gật đầu với mình.
- Uống tách cà phê nhé. – Cô ấy đề nghị khi đứng lại chào cô.
- Được thôi.
Họ ghé tiệm càphê tầng trên, cô gọi một tách Cappuchino, tách còn lại của chị ấy là cà phêđen. Kiều Lam nghĩ thầm, phải là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu mới có thể uốngthứ chất lỏng đắng như thế mà không chớp mắt lấy một lần. Nhà cô trồng cà phê,chúng đã nuôi anh chị em cô lớn như ngày hôm nay, cứ tháng mười một mùa cà nào,cũng đều thấy trước sân mỗi nhà là những bạt cà phê đỏ rực phơi mình trước nắng.Thế nhưng cô chưa bao giờ uống cà phê đen, hay nói khác hơn là không có can đảmuống chúng.
- Lần đầu tiên chị em mình nói chuyện nhỉ, thật lạ lùng, chị chưa từngtiếp xúc với em, ngày ấy chỉ đứng nhìn hai người từ xa nhưng lại rất có thiện cảmvới em.
- Vì em đã không phá tan tành đám cưới của chị ư? Thật ra, em không cóthiện cảm với chị, nhưng cũng không ác cảm, chỉ là cảm giác không thể làm bạn.
- Ngày ấy chị lừa dối Phong, nói với cậu ấy rằng mình có thai, đó là lýdo có đám cưới ấy. Sau này biết chuyện, Phong không nói gì, chỉ đưa chị tờ đơnly hôn đã ký sẵn. Nhưng lúc ấy chị nào cam tâm, dùng dằng mãi những ba năm trờicuối cùng cũng kết thúc êm đẹp.
- Em đã không còn yêu Phong, từ rất lâu rồi.
- Chị biết Phong còn yêu em, cũng không đúng, là chưa bao giờ hết yêu,ngày ấy chị quá ngây thơ rồi, cho rằng tiền tài, danh vọng có thể giữ chânchàng trai trẻ hơn mình năm tuổi.
- Đó là quyết định của anh ấy, giữa chúng em giờ đây chỉ là hai đường thẳngnằm trên những mặt phẳng khác nhau mà thôi, chẳng nhìn thấy, chẳng thể songhành, cũng không cắt nhau lần nào nữa.
- Là lỗi của chị khiến hai người thế này đúng không?
- Chẳng ai có lỗi cả, nếu có thì là lỗi của ông tơ bà nguyệt thôi, códuyên mà không có phận thì chúng em cũng chẳng thể tiếp tục. Nhưng nếu chị thấycó lỗi, tách cà phê này chị mời em nhé.
- Chỉ thế thôi sao? Em cũng nhanh thỏa mãn quá.
- Phục vụ, cho thêm một ly mang về. Thế đã được chưa nhỉ.
Họ kết thúc cuộcnói chuyện bằng nụ cười giòn tan, từ tận đáy lòng. Hai người phụ nữ từng yêuthương một người đàn ông, giờ đây lại nói cười cùng nhau về người đàn ông ấy màlòng thấy tĩnh lặng, cả hai bất chợt nhận ra, năm tháng thanh xuân đã bỏ họ đithật xa, mang theo cả những ân oán, trách móc, niềm đau ra đi.
Ra khỏi quán càphê, Kiều Lam không bỏ cuộc, quyết định đi dạo thêm một vòng nữa, cuối cùng cônhìn thấy một chiếc áo sơ mi màu lam, giống hệt màu chiếc váy anh tặng cô dạotrước. Cô quyết định mua chiếc áo ấy, ra về còn tỉ mỉ thêu chữ “KL” lên gấu tayáo sơ mi trái, cô thích để lại những dấu ấn nhỏ nhặt chỉ thuộc về mình như thế.
Sau này có một lầnủi áo cho anh, cô vô tình phát hiện đằng trước hai chữ hôm bữa có thêuthêm “HY”. Cô cầm ra hỏi anh ai thêu thì Hoàng đỏ mặt gãi đầuchối bay chối biến.
-Anh không biết, sao lại có chữ này nữa nhỉ?
Kiều Lam buồn cười nhìn anh, có gì đâu phải ngạichứ, hèn gì dạo này toàn tự mình ủi chiếc áo này, hóa ra là giấu cô. Cô kiễngchân lên hôn nhẹ vào môi anh, đang định chạy đi thì bị anh tóm được eo, Hoàngnhấc cô đặt lên thành sô pha, hôn cô triền miên đến khi hai người không thở đượcmới dừng lại thì thầm:
-Thật ra là anh thêu, nhưng xấu quá, không đẹp bằng chữ của em.
Hoàng rất thích mặc chiếc áo ấy, một tuần anhphải mặc một hai lần, lại còn bắt cô mặc chiếc váy cùng màu anh tặng cô, theo lờianh thì như thế mới có cảm giác họ là một đôi. Kiều Lam cười cái tính trẻ con củaanh, còn ai chưa biết họ là một đôi sao.
Hay như có một lầntìm chứng minh thư giùm anh, cô vô tình phát hiện trong ví anh có tấm ảnh thẻ củacô. Tấm ảnh này cô chụp lúc nộp đơn vào công ty, không biết anh giữ nó từ khinào, sao đến cả chiếc ví cô cũng thấy thân thuộc đến thế. Những việc tưởng chừngnhư nhỏ nhặt ấy, những bí mật anh chôn giấu bấy lâu cứ bị cô bóc dần ra, từng lớp,từng lớp để lộ tình yêu nồng say anh dành cho cô.
Một ngày cuốitháng ba, Sài Gòn chào đón cơn mưa đầu tiên của mùa hạ sắp đến, không khí dườngnhư mát mẻ hơn hẳn, khiến tâm tình con người vui lên. Bảo Anh gọi điện hẹn cô đến“Tình Cờ” uống rượu, lạ thật, con bé này hôm nay bị làm sao thế. Hóa ra làPhong làm chuyện có lỗi với Bảo Anh, hai đứa quyết định chia tay. Người ta cómùa yêu, mùa cưới, gia đình cô còn có cả mùa chia tay cơ đấy, hết cậu út lại đếnBảo Anh. Con bé vừa uống vừa khóc nức nở, kể hết chuyện này đến chuyện khác.
-Tại sao hả chị, sao thằng đàn ông nào cũng giống nhau, đều thích bắt cá haitay, em mới đi công tác có mấy ngày, đã có con khác trèo lên giường của hắn ta.Cuộc đời này khốn nạn thật.
Tình yêu có một quy luật mà không hẳn ai cũngbiết “Đàn bà cho và tha thứ, đàn ông nhận và quên.” Cám dỗ bên ngoài rất nhiều,nhất là với những người đàn ông vừa thành đạt, vừa đẹp trai như Phong, liệu cómấy người đàn ông đủ tỉnh táo trước những cám dỗ ấy chứ. Hai người phụ nữ, mỗingười một tâm trạng, uống hết ly này đến ly khác cho quên đời, quên những đauthương, áp lực họ đang phải chịu đựng.
Cô không biếtnói gì để an ủi Bảo Anh lúc này cả, chỉ có thể thầm lặng uống rượu cùng cô ấy.
- Đàn ông ấy mà, thật ra chị cũng không hiểu họ nghĩ gì cả. Chị khôngnhìn ra được tâm tư của họ. Em với cậu ấy thật sự không thể cứu vãn được nữasao?
- Cứu vãn để làm gì hả chị, niềm tin trong tình yêu cũng giống như mộtchiếc bình, một khi đã vỡ sẽ không bao giờ lành lặn như cũ. Đôi khi em thấymình thật khờ, dẫu biết như thế nhưng vẫn hy vọng đó chỉ là giấc mơ.
- Uống đi, hôm nay chị mời.
***
Vài hôm sau, BảoAnh đến nhà cô trong một diện mạo hoàn toàn mới và thông báo một tin động trời.Cô cảm thán, đôi khi con gái cắt tóc không phải vì làm đẹp. Mái tóc dài đen mượttrước kia được thay bằng tóc ngố ngang vai, hiện đại và cá tính hơn. Bảo Anhquyết định nhận lệnh điều động của công ty ra Hà Nội công tác nửa năm. Lại làHà Nội sao, Thủ Đô mùa này nóng nực là thế nhưng sao khi thất tình con người tavẫn muốn chạy trốn đến mảnh đất cổ kính ấy. Cả cô và Bảo Anh đều không phải ngoạilệ.
Khang nhìn Bảo Anh phán xét:
- Bà thất tình cũng có tiến bộ đấy, nhưng sao cứ phải hành hạ mái tócmình như thế chứ? Còn đâu là nét dịu dàng duy nhất bà có được.
- Chị đây thích thế, chẳng phải khi chán đời người ta thường đi cắt tócsao, khi nào tóc dài ra, một mối tình mới lại bắt đầu.
- Thế bà có cần trốn đi xa thế không, sau này muốn tìm bà cãi nhau cũngphải chạy ra tận nhà anh hai, đúng là chỉ giỏi trốn tránh. – Khang lại phàn nànvề quyết định ra đi của con bé.
- Lương cao hơn, chị đây giàu rồi về dẫn cậu đi ăn chè nhé.
- Quý hóa quá, hai chục ngàn một lý chè thái, giờ bà nghèo đến mức khôngcó ngần ấy tiền mời tôi ăn chè sao? Nào, qua đây bé cưng, anh dẫn cưng đi ănchè nhé.
Một chiếc gốiphi ngay qua đầu Khang. Cô lắc đầu, hai đứa này lại sắp bắt đầu trận chiến mớiđây.
-Không có can đảm ở lại thì ra đi thôi, hai người làm cùng tòa nhà, đụng mặtnhau chỉ thấy khó xử, chi bằng không thấy mặt nhau đỡ phải nuốt cơn hận khôngtrôi ấy. Hiểu không hả em trai.
Seven chạy rakéo tay Bảo Anh:
- Dì Bảo Anh ơi, dì đi ra Hà Nội thật hả? Xa quá, gần hai ngàn cây sốluôn. Con nhớ dì thì phải làm thế nào? Hay là dì trốn mẹ dắt con ra đó chơi vớichị bé đi.
- Thế con không đi học hả?
- À, quên, còn phải đi học. Thế làm sao bây giờ, dì đi rồi, không ai dắtcon đi ăn chè nữa, quán chè gần nhà dì ngon hơn ở đây.
- Nhóc con, hóa ra lại nhớ chè chứ có phải nhớ dì đâu.
Ngày tiễn BảoAnh ra sân bay, không thấy bóng dáng Phong xuất hiện, chỉ có cô và Khang cùngvài đồng nghiệp làm cùng Bảo Anh. Sau lần ấy cô tình cờ gặp Phong trong một hộinghị, Phong mời cô ăn trưa.
- Em thật sự không cố ý, lúc đó em cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Em rất muốn đi tìm cô ấy, nhưng lại sợ cô ấy vẫn chưa bình tâm lại để nhìn nhậnsự việc một cách đúng đắn. Em muốn tìm lại những ngày tháng hạnh phúc nhưngkhông có can đảm.
- Bảo Anh ra đi là để chạy trốn những gì đã từng thuộc về hai người, chomỗi người một thời gian đi, nếu khi em đã suy nghĩ kỹ mà cảm thấy mình vẫn cònyêu Bảo Anh, thì lúc đó hãy đi tìm con bé, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.
Cô không biết giữahai người xảy ra chuyện gì nhưng cô tin thời gian sẽ làm tất cả trở về đúng quyluật vốn có của nó. Thuộc về nhau thì dẫu chân trời góc bể cũng sẽ về bên nhau màthôi.
***
Hôm nay cả nhàđang ngồi xem phim, còn có cả Vân, cô bé cùng công ty Khang ở tầng trên xuốngchơi. Nhớ mấy lần đầu gặp cô bé ở nhà, Khang luôn tỏ thái độ khó chịu, dần dầnthằng bé cũng nói được với Vân mấy câu, giờ thì cứ gặp nhau là cãi nhau, từcông ty về đến nhà, không biết mệt mỏi. Seven ngước mắt lên mân mê đồng hồtrong tay anh.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu hả ba?
- Hai mươi lăm tháng tư. Seven sắp thi học kỳ lại sắp lên lớp ba rồi.
- Thế hôm qua là ngày bao nhiêu hả ba?
- Hai mươi tư.
- Thế ngày hôm qua đâu rồi hả ba?
Câu hỏi của Seven khiến mọi người á khẩu,không ai trả lời được câu hỏi của thằng bé. Seven thấy thế toét miệng cười, đứngthẳng người lên dõng dạc
-Ngày hôm qua ở lại
Trên cành hoatrong vườn
Nụ hồng lớn thêmmãi
Chờ đến ngày tỏahương
…
Ngày hôm qua ở lại
Trong vở hồng củacon
Con học hànhchăm chỉ
Là ngày qua vẫncòn.
À, thì ra làmuôn khoe bài này mình học từ đầu năm nhưng vẫn nhớ. Cu cậu cũng lắm chiêu thật.Hoàng ôm con vào lòng.
- Thế Seven của chúng ta có học hành chăm chỉ không?
- Có, năm nay con nhất định lại được học sinh giỏi nữa, tới chừng đó mẹhứa phải cho con về nhà ông ngoại chơi nha mẹ. Bà ngoại còn nói sẽ dạy con chạyxe đạp, thích ơi là thích.
- Ừ, được rồi, mẹ hứa, nhưng con phải là học sinh giỏi đấy nhé.
- Không, mẹ phải móc tay với con cơ.
Nói xong như sợ người lớn thất hứa còn chìangón tay út nhỏ xíu ra đợi câu trả lời của cô. Cô mỉm cười chiều ý thằng bé.
Cuối cùng Sevencũng được học sinh giỏi lớp hai, ngày bế giảng cô cùng Hoàng lại đến tham dựnhư năm ngoái. Cô vẫn bắt gặp hình dáng Phong dắt tay bé Lệ cùng lớp Seven, điềukhác biệt là bên anh đã có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Hai người mỉm cười gậtđầu chào nhau như những người quen bình thường, chẳng ai nghĩ họ từng bước quavà để lại dấu ấn trong cuộc đời nhau.
Kiều Lam cũng vôtình bắt gặp ánh mắt Hoàng nhìn chăm chú những em bé nơi đây không rời mắt, côhiểu từ sâu trong trái tim anh vẫn muốn có một đứa con của riêng mình, dù rằnganh đã cố che giấu điều ấy trước mặt cô. Thế nhưng anh bảo cô phải làm sao đâykhi ông trời nhẫn tâm cướp mất phúc phận ấy của cô. Trên đời này, có những thứcố gắng mãi ta vẫn chẳng nhận được kết quả như ta hằng ước ao.
Cô dắt Seven racổng trước, không làm phiền dòng suy nghĩ của anh. Hoàng đuổi theo hai mẹ concô, luồn ngón tay mình vào những ngón tay thon dài của cô, đan chúng lại vớinhau thật chặt. Anh đã nghĩ, chỉ có như thế họ mới không để lạc mất nhau màthôi. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn buông tay anh vào một ngày trời không chút nắng,chỉ có những vầng mây lười biếng trôi.
Vì năm nay cô vàcậu út đều bận nên bố mẹ cô đích thân xuống đón cháu ngoại về nhà chơi. KiềuLam tiễn ba người ra sân bay xong, cô nhận được điện thoại của má anh, bà muốngặp cô, bí mật giữa hai người phụ nữ.
- Bác xin lỗi vì hẹn con ra đây thế này, bác có chuyện muốn nhờ con. - KiềuLam không nói gì, bởi cô biết câu tiếp theo của bà.
- Hai đứa có thể chia tay không? Bác cũng đã cho con thời gian, có lẽ làđủ nhiều, nhưng một đời ngắn lắm. Hoàng cũng hơn ba mươi rồi, hai đứa đừng làmlỡ dở cuộc đời nhau nữa. Với tư cách một người mẹ, bác rất quý cháu, đôi khibác coi cháu là con ruột mình vậy. Nhưng bác cũng chỉ là một người mẹ đơn thuần,mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con trai mình. Con có hiểu cho bác không?
Cô cúi xuốngnhìn ly cà phê trong tay rất lâu, đây là lần đầu cô gọi cà phê đen không sữakhông đường, nhưng vẫn chưa có can đảm để uống, bởi cô sợ những cay đắng mà nómang lại. Nhấp một ngụm, từ từ nuốt vào trong, hóa ra, không đáng sợ như cônghĩ, vẫn có một vị ngọt rất nhẹ đọng lại trên đầu lưỡi mà chỉ có dùng tâm để cảmnhận mới thấy.
- Con cám ơn bác đã cho con thời gian đủ dài vừa qua, con biết mình nênlàm gì rồi.
- Bác biết con là người hiểu lý lẽ, bác cám ơn con nhé.
Nói rồi bá xách túi đứng dậy ra quầy thanhtoán. Cho đến khi má anh mất hút trên chiếc xe sang trọng, cô mới gục đầu xuốngbàn khóc nức nở. Tại sao chứ, cô không nợ cuộc đời này điều gì, vì sao phần bấtcông vẫn một mình cô nhận lấy. Vết thương của quá khứ cớ sao không ngủ yên cònđeo bám cô đến tận hiện tại thế này.
Tối anh và cô vẫnngồi ăn cơm bình thường, cô làm rất nhiều món ngon mà anh thích, nhìn anh ăn nhữngmón mình nấu lần cuối. Hoàng vẫn chủ động rửa chén, cô không ngăn cản, cứ để côtận hưởng điều đó thêm một lần nữa đi. Cho đến khi anh cầm ly nước ngồi đối diệncô trên sô pha, Kiều Lam mới lên tiếng.
-Chúng ta chia tay đi.
Anh ngạc nhiên đếnmức đánh rơi cả ly nước trên tay, nhìn cô như thể họ chưa từng quen biết.
- Tại sao?
- Em quá mệt mỏi rồi, và cũng không muốn tiếp tục nữa. Chuyện của chúngta vốn dĩ không có tương lai, là em sai, em là người bắt đầu nhưng em không hạnhphúc như mình vẫn tưởng. Hằng đêm nằm cạnh anh, em đều dằn vặt mình, tại sao emđể mọi chuyện đến mức này chứ? Phải chi lúc đó em không bắt đầu.
- Anh đã nói anh không cần gì cả, tất cả mọi thứ anh đều không cần, chỉcần em đừng rời xa anh.
Hoàng bước đến bên Kiều Lam, ôm thật chặt côvào lòng, mặc cô giãy dụa.
- Liệu anh có chắc mình chưa từng một lần đấu tranh tư tưởng vì những điềuấy không? Liệu tương lai anh có còn nói câu ấy không? Vì thế chúng ta chia tayđi, coi như giải thoát cho cả hai. Được không anh. Cuộc sống như thế này khiếnem ngạt thở đến mức không thể tiếp tục được nữa. Em sắp gục ngã mất rồi.
- Nhưng vẫn còn chưa đến ngày ấy cơ mà, đợi đến ngày đó rồi tính đượckhông em?
- Đợi đến ngày đó thì có tác dụng gì chứ, dù cho có thêm năm năm hay mườinăm thì kết quả có thay đổi không? Anh buông tha cho em được không?
Hoàng từ từbuông tay ra.
-Được thôi, nếu đó là kết quả em muốn thì em thành công rồi đấy. Em hài lòngchưa?
Anh gằn từng chứ với cô, nói xong sập cửa đithẳng không hề quay lại.
Tiếng sập cửa ấynhư đánh mạnh vào tâm trí Kiều Lam khiến cô thẫn thờ nhìn ra hướng ấy mãi đếnkhi nước mắt làm nhòe tất cả mới thôi. Cô bước qua chiếc ghế anh vừa ngồi khinãy, cảm nhận hơi ấm chưa kịp tan, nghe mùi hương bạc hà dịu nhạt chỉ thuộc vềriêng anh. Mặc những đau đớn không đáng có ở chân, cô ngã quỵ xuống ghế, haitay ôm đầu gối, nước mắt lặng thầm rơi từng giọt, từng giọt thi nhau lăn dàitrên má, thấm ướt cả mảng sô pha.
Có thể một ngàysau này cô bỗng hối hận về những mất mát của ngày hôm nay, nhưng dù sao đó cũnglà chuyện chẳng thể thay đổi được. Bởi giờ cô quá mệt mỏi, đến mức chẳng cònchút sức lực mà tiếc nuối.
Khang đi picnicvới đồng nghiệp, sáng hôm sau mới về, chỉ còn lại mình cô trong căn nhà từng rộnràng tiếng cười, tiếng nói chuyện, thật cô quạnh làm sao. Cô không nhúc nhích,nằm im như thế tới sáng, nhìn ánh điện mờ nhạt trong ánh mặt trời lấp ló trênnhững tàng cây.
Hoàng luôn giữthói quen đó, anh không đi ngay mà đậu xe nhìn lên phòng cô. Đèn phòng không tắt,có lẽ Kiều Lam cũng không ngủ giống anh. Anh biết cô phải chịu nhiều áp lực từchính bản thân cô, từ anh và từ cả gia đình anh.
Thế nhưng cô cónghĩ đến cảm nhận của anh dù chỉ một lần, một khi anh đã quyết định bắt đầu vớicô, tức là anh chấp nhận tất cả, không màng đến tương lai và người thân nữa rồi.Anh cũng mệt mỏi có kém gì cô đâu khi má anh hầu như tuần nào cũng gọi điện hỏiđông hỏi tây nói bóng nói gió về cô, chẳng thà buông xuôi tất cả, phó mặc cho sốphận.
Bốn giờ sáng,anh lái xe về nhà, nằm trên giường lim dim, anh mơ một giấc mơ dài, giấc mơ ấycó cô, có anh, tay trong tay hạnh phúc, rồi lại mơ thấy lần đầu họ gặp nhau, lầnđầu hôn nhau.
Tỉnh dậy cứ nghĩđã mấy ngày trôi qua, hóa ra mới chỉ mười tiếng kể từ lúc cô nói lời chia taymà thôi. Mới chỉ sáng hôm qua thôi, anh còn ôm cô trong vòng tay, nghe lòng saysay. Bỗng nhớ đến bài hát của Lưu Chí Vỹ anh nghe trên radio hôm qua.
Phải chăng câu hứa ngày nào đã không trọn vẹn
Phải chăng em không giữ lời hết yêu anh rồi
Làm sao để em hiểu được?
Chỉ mình em thôi
Vì tim anh luôn có em
Rồi mai thức giấc một mình vắng em bên cạnh
Là bao nhiêu nỗi buồn lại cuốn quanh căn phòng
Và rồi khi ánh mặt trời, khuất dần trong đêm
là bao nhiêu nỗi nhớ em lại về.
Anh ở bên cô đãnhư một thói quen, sáng nhìn cô đầu bù tóc rối bận rộn tìm đồ đi làm cho haingười, chiều lại vào bếp nấu những món ăn hợp khẩu vị của anh. Anh đã lệ thuộcvào cô từ lúc nào không hay trong cả những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống. Chỉkhi mất đi anh mới nhận ra rằng anh không thể sống thiếu cô ấy, hối tiếc đã làquá muộn màng, vì người ra đi sẽ không quay trở lại.