Chỉ Cần Cục Cưng Không Cần Cha

Quyển 1 - Chương 1: Không may xuyên không thành công chúa




Paris, Pháp.

Tại thành phố xinh đẹp, được mệnh danh là kinh đô của nghệ thuật và giới thượng lưu này đang diễn ra Hội nghị Liên hiệp quốc gồm một trăm nước về phản đối phân biệt chủng tộc và viện trợ các nước nghèo.

Đêm nay các đại biểu tham dự tập trung tại cung Xá Lệ, ký tên vào hiệp ước, chính thức bắt đầu hội nghị. Đồng thời tại đại lộ Champs-Elysees cũng tổ chức hoạt động “Châu Phi thân ái” để quyên góp tiền, giúp dân nghèo châu Phi.

(nguyên văn trong convert là “Xá Lệ cung” và “Hương Tạ Lệ tạ đại đạo”, “Hương Tạ Lệ tạ đại đạo”thì mình tra được là đại lộ Champs-Elysees ở Pháp, còn “Xá Lệ cung” thì không biết nó là tên địa điểm nào ở Paris, nên edit đại, ai biết thì góp ý giùm nha.)

8h tối, tháp Eiffel rực rỡ trong ánh đèn màu. 12 cây số đại lộ Champs-Elysees chật kín người háo hức hướng về Khải Hoàn Môn, cực kỳ náo nhiệt.

Tại hội trường, cảnh sát hoàng gia được võ trang đầy đủ, cùng các đội cận vệ giả trang thường dân đứng chen chúc, chào đón đoàn người tham dự hội nghị đang tiến vào.

Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng vỗ tay cùng hoan hô, mọi cặp mắt hướng về người xinh đẹp, ưu nhã đang giữ chức Chủ tịch hội nghị. Thái tử phi Đông Phương mang theo nụ cười thiên sứ quen thuộc xuất hiện!

(Ở đây mọi người hiểu Đông Phương là tên nước nha, như thái tử phi Nhật Bản, Anh quốc vậy đó)

Nhà vua là nguyên thủ quốc gia trên danh nghĩa của Đông Phương. Vương thất vẫn là hình tượng đại biểu của đất nước, có địa vị đặc thù. Nên một người có xuất thân bình dân, xinh đẹp, đồng thời rất quan tâm người già yếu, nghèo khó, lại phản đối mạnh mẽ nạn phân biệt chủng tộc như Thái tử phi được rất nhiều người chú ý.

Giới truyền thông ca ngợi cô: “Tựa như thiên sứ xinh đẹp, đầy lòng nhân ái, được thượng đế phái xuống đấu tranh với cái ác, mang theo sự lương thiện cùng ánh sáng hồng cho thế giới.”

Cô mỉm cười, phất tay ngăn bảo vệ đang chặn hai em bé cầm hoa, muốn đi về phía mình, hai bé chen qua đám cảnh vệ, đưa bó hoa cho cô. Cô nhẹ nhàng hôn lên đôi má phúng phính của bé gái, đám người như sôi trào.

Đúng lúc này, một âm thanh ầm ĩ vang lên, khối thuốc nổ giấu trong bó hoa nổ tung.

Đoàn người hoảng loạn, cảnh sát cùng hộ vệ nhanh chóng bao vây hiện trường, Thái tử phi cả người ướt đẫm máu đen, được cấp tốc đưa tới bệnh viện.

Paris, bệnh viện hoàng gia.

Trước lầu, một nhóm khách quý đứng chen chúc, các hãng truyền thông, thậm chí còn có cả trực thăng luôn vây quanh bệnh viện, mọi người đều nôn nóng muốn biết tình trạng của Thái tử phi.

Cảnh sát hoàng gia mặt không biểu tình cầm súng bảo vệ xung quanh.

Radio, truyền hình các nơi trên thế giới truyền tin này đi, làm cho mọi người khiếp sợ, lên án kẻ theo chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc đứng sau vụ khủng bố này.

Thang máy chuyên dụng bí mật đi lên tầng cao nhất theo lối riêng, nhóm hộ vệ vây quanh cô gái che mặt, cẩn thận bước ra.

Bộ trưởng bộ ngoại giao Pháp cùng viện trưởng bệnh viện Hoàng gia lặng lẽ đứng chờ.

Cô gái bước vào phòng, gỡ khăn che, lộ ra khuôn mặt không khỏi làm cho mọi người chấn động, chính là Thái tử phi!

Cô dùng giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn bắt đầu hỏi chuyện người trong phòng: “Tình trạng của cô ấy thế nào rồi?”

Viện trưởng tóc bạc liếc nhìn bộ trưởng trẻ tuổi tóc vàng, lắc đầu, cung kính trả lời: “Thật sự xin lỗi Thái tử phi, quả bom phát nổ ngay trước ngực cô ấy, thật xin lỗi, chúng tôi đành bất lực…”

Thái tử phi chậm rãi nhắm mắt, rồi sau đó mở to mắt khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi đi thăm cô ấy.”

Chương trình tivi toàn cầu liên tục truyền tin Thái tử phi gặp chuyện, mười hai tiếng đồng hồ sau, lại phát ra tin tức làm người ta vui mừng, tin chính thức thông báo, Thái tử phi chỉ bị vết thương nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng, kẻ tình nghi chế tạo bom cũng đã bị cảnh sát bắt giữ.

Một tiếng nổ lớn, cảnh vật trước mắt tối sầm lại, Tát Vân La cảm thấy cả cơ thể như bay lên, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, xảy ra chuyện rồi!

Nghề nghiệp của cô rất đặc thù. Sau kỳ thi đại học, Tát Vân La trải qua hàng chục cuộc thi, gặp ải nào vượt ải đó, đặc biệt được tuyển vào cảnh sát hoàng gia, học mọi thứ kể cả vũ khí, đánh nhau, ngoại giao, lễ nghi các loại. Sau khi trải qua các chương trình học phiền phức này, tới lúc tốt nghiệp thì ba mươi mấy người được tuyển vào chỉ còn hai người, xứng danh phần tử tinh anh của cảnh sát hoàng gia.

Đến lúc phân công công tác, Tát Vân La mới biết được, vì mình có diện mạo cực giống Thái tử phi, cho nên, công việc của cô là cận vệ cùng thế thân cho Thái tử phi.

Tại các thời điểm nguy hiểm hoặc là Thái tử phi không khỏe, nhưng phải tham gia các hoạt động ngoại giao, thì cô sẽ thay Thái tử phi tham dự.

Lần này tham gia Đại hội phản đối phân biệt chủng tộc cùng viện trợ nước nghèo, vì trước đó đã nhận được tin từ ngành tình báo, những người theo chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có thể sẽ nhằm vào Thái tử phi để tấn công, bảo đảm an toàn cho Thái tử phi, nên Tát Vân La phải mặc áo giáp ra trận.

Tát Vân La ngửa mặt lên trời thở dài, sống được vài năm, đã từng đối mặt với nhiều loại nguy hiểm, quả bom khủng bố đó cũng không làm cô bất ngờ, chỉ là không tưởng tượng được mình lại chết trong tay đám người phân biệt chủng tộc ngu xuẩn đó, cô chết không nhắm mắt!

“Công chúa, công chúa…” tiếng ruồi muỗi nghe như tiếng khóc cứ quanh quẩn bên tai, Tát Vân La không kiên nhẫn đưa tay đập, chết hết đi, không để cho cô một chút yên tĩnh nữa!

“Công chúa, công chúa, người mau tỉnh lại đi, nương nương mỗi ngày đều bị Đại vương tra tấn, người mau đi cứu bà đi công chúa…” tiếng khóc không những không ngừng, ngược lại càng thêm quá đáng, bắt đầu xô đẩy thân thể cô.

Đây là thiên đường hay địa ngục? Người ta chết rồi mà Diêm vương gia tới ngủ cũng không cho? Tát Vân La tức giận cau lông mày lại, cố gắng hé mắt ra một chút, mờ mịt liếc nhìn bốn phía.

Ái? Đây là nơi nào?

Một gian đại điện. Các cột trụ sơn son thếp vàng, la vi trùng trùng điệp điệp, rèm cửa buông xuống, một bên có hai cô gái trẻ tuổi mặc sa y xanh nhạt, tóc búi, đứng khóc thút thít. Bản thân mình đang nằm trên giường cẩm, ở dưới là mền tơ mềm mại như nước.

(mình không hiểu “la vi” là gì, ai biết thì giải thích giùm nha.)

Mình không phải đã bị nổ chết rồi sao? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là mơ? Tát Vân La lại nhắm mắt nằm xuống. Mấy năm qua vất vả gian nan hay sung sướng vô hạn mình đều trải qua rồi, lại nói là thành viên cảnh sát hoàng gia vì chống khủng bố mà chết, cũng coi như là không có gì oan uổng, mình cũng không oán hận gì. Hôm nay chết đi, may mà còn có người sống lo liệu chu đáo, mình cứ yên nghỉ đi vậy.

“Công chúa, công chúa, người tỉnh rồi a…” giọng nữ nhỏ bé yếu ớt tiếp tục om sòm.

Tát Vân La bực bội, mở trừng mắt, phẫn nộ quát: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Chết rồi mà cũng không để người ta yên.”

“Công chúa?!” cô gái trước mắt nghe vậy kinh ngạc ngừng tiếng khóc, một cô gái trên mặt đầy những giọt nước mắt to như hạt đậu nghiêng đầu nhìn qua, dè chừng nói: “Công chúa, người không sao đâu, thái y nói công chúa chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao.”

Đang nói chuyện, cô gái có đôi mắt to lại khóc, từng giọt tí tách rơi xuống mặt Tát Vân La, đưa tay xoa, cô cảm thấy được nước mặt rơi trên mặt mình, da mịn màng trắng nõn, Tát Vân La sững sờ, đưa tay lên mắt xem xét, à? Cái này là tay của mình sao? Nha đầu kia vừa mới nói cái gì? Công chúa? Thái y? Không chết? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

“Các ngươi là ai?” Thản nhiên nhìn bốn phía một vòng, Tát Vân La trầm giọng lạnh lùng nói: “Đây là nơi nào?”

Tiểu nha đầu đang cúi đầu thút thít nỉ non nghe được câu hỏi, kinh ngạc ngẩng đầu kêu lên: “Công chúa, công chúa, người tỉnh rồi? Nhanh, đi mau, nương nương sắp không chịu nổi rồi!” Nói xong hai người lập tức nâng Tát Vân La dậy.

Tát Vân La ánh mắt buồn bã, trở tay một cái đã đem hai nha đầu còng lại trong tay mình, quát hói: “Nói! Đây là nơi nào? Các ngươi là ai?”

Hai nha đầu chấn động, vừa giãy giụa, vừa bối rối nói: “Công…công chúa, nơi này là hành cung Chính Dương, chúng em là Linh Nhi và Ngư Nhi ah, công chúa, người…người làm sao vậy, người đừng hù dọa nô tỳ mà..”

“Hành cung Chính Dương?” Tát Vân La nhướng mày, ánh mắt trầm tư, chậm rãi đảo qua Linh Nhi và Ngư Nhi, trầm giọng hỏi: “Hành cung Chính Dương là nơi nào? Tại sao lại gọi ta là công chúa?” Cho dù là hiểu lầm, cũng nên gọi là Thái tử phi ah.

Linh Nhi và Ngư Nhi vừa kinh vừa sợ liếc nhau một cái: “Công… công chúa, người là muội muội của Đại vương nước Đại Hạ, Vân La công chúa ah.”

Tát Vân La tràn ngập nghi vấn cùng cảnh giác nhìn các nàng một lúc, rốt cục có lẽ đã hiểu được tình cảnh của mình.

Không phải là ảo thuật, cũng không phải là ma thuật, chẳng lẽ lại là xuyên không trong truyền thuyết? Trong lòng cô có chút bối rối, không có cảm giác vui sướng của gặp được đường sống trong cõi chết, chỉ cảm thấy đơn độc, một thân một mình, không phải là chấp hành nhiệm vụ bảo vệ, cũng không phải một mình vào hang cọp bắt kẻ bắt cóc, không có cái gì để dựa vào mà sống, rất cô đơn.

Đây là niên đại nào? Chính mình cũng không biết được mình là ai?