Chỉ Cần Anh Bình An

Chương 5: Đừng quên em có được không?




Lục Thiên Vũ bước lên bậc thang, vừa hay lại nghe được câu nói của Đường Duy Khánh. Đám nam sinh phía sau không ngừng reo hò cổ vũ, duy chỉ có một mình Lâm Tố Linh là có cảm giác lạ. Quay đầu nhìn về phía sau, cô liền bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn về phía cô.

"Tố Linh! Làm bạn gái anh đi."

"Hoa đã có chậu! Đường thiếu gia là muốn đập chậu cướp hoa sao?"

Giọng nói lạnh lùng của Lục Thiên Vũ vang lên khiến tất cả mọi người được một phen tò mò. Hoa đã có chậu... Đập chậu cướp hoa sao... Không lẽ...

"Wow! Hú..."

Tiếng hò hét của đám dân buôn dưa lê reo lên đầy phấn khích. Bước chân anh đi về phía cô, bàn tay to lớn đan chặt vào bàn tay mềm mại ấy, ánh mắt khiêu khích nhìn Đường Duy Khánh.

"Sao hả? Muốn cướp bạn gái tôi ngay trước mặt tôi sao?"

"Bạn gái cậu?"

"Đúng vậy! Cô ấy là bạn gái tôi. Cậu không tin sao? Hay là để tôi chứng minh cho cậu xem."

Dứt lời, anh quay sang hôn lên môi cô một cái. Cả đám người tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mà không nói thành lời. Nhưng trong ánh mắt của bọn họ đã hiện rõ hai chữ "ghen tị".

"Thế nào, giờ thì cậu tin chưa?"



Đường Duy Khánh nhìn Tố Linh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô anh bỗng dưng cuối đầu cười nhạt. Thích cô hai năm không dám nói, đến lúc anh đủ can đảm để tỏ tình thì cô lại thuộc về ai mất rồi. Trách ai bây giờ, chỉ có thể trách bản thân anh mà thôi.

"Nếu cậu đã chọn ở bên cô ấy thì tốt nhất là hãy biết trân trọng. Nếu như có một ngày, tôi nhìn thấy cậu làm cô ấy đau lòng thì tôi chắc chắn sẽ đưa cô ấy rời khỏi cậu ngay lập tức."

"Chuyện đó thì không cần cậu lo."

Đường Duy Khánh khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Tố Linh một lúc rồi lẳng lặng quay người đi. Tố Linh nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy có chút gì đó khiến bản thân vô cùng khó chịu.

"Đau lòng sao?"

"Hả!!!"

Quay sang người bên cạnh, cô liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Thiên Vũ đang nhìn mình. Khẽ rụt cổ lại, cô cười cười khoác tay anh.

"Làm gì có! Chỉ hơi bất ngờ xíu thôi."

Lục Thiên Vũ bị biểu cảm của cô làm cho buồn cười. Anh đưa tay véo mũi cô, ánh mắt lạnh lùng ban nãy bỗng dưng trở lại vẻ dịu dàng.

"Em đó, còn dám đi thả thính ai nữa thì đừng trách anh."

"Ui! Em có thả thính ai đâu."

"Tốt nhất là vậy."

Anh mỉm cười, đưa những thứ vừa mua cho cô. Tố Linh vui vẻ nhận lấy những thứ anh đưa, hai người cùng nhau đi vào lớp.

Trên tầng của khối 12. Có một người lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô. Cành hoa hồng trong tay rơi xuống đất, đôi mắt ấm áp của ai đó thoáng lên một nét buồn.

Ừ thì chỉ cần hoa nở là được, tại sao phải quan tâm nó thuộc về ai...



Ừ thì chỉ cần cô hạnh phúc là được, đâu nhất thiết là phải ở bên cạnh anh.

Người ta nói đúng, tình bạn đông người thì sẽ rất vui. Còn tình yêu chỉ ba người thôi là đã đủ đau khổ. Cảm giác đứng từ xa nhìn người mình thích tay trong tay với một người khác, thật không dễ chịu chút nào.

Điện thoại trong túi rung lên báo tin nhắn đến. Đường Duy Khánh nheo mắt nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình. Đôi mắt âm trầm nhìn về phía lớp cô, trong lòng anh lại thấy thật đau lòng.

"Đừng lo! Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa chỉ cần em ngoảnh mặt nhìn về phía sau, anh vẫn luôn đứng sau lưng em."

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc anh. Đường Duy Khánh khẽ nở nụ cười buồn. Bóng người cao lớn xoay lưng đi vào trong.

Tan học về nhà, Lục Thiên Vũ ở luôn nhà của Tố Linh. Anh cùng cô nấu ăn, cùng cô làm bài tập. Nhà cô có chiếc đàn ghita cũ, hai người nổi hứng anh đàn cô ca. Dưới dàn hoa giấy hồng hồng đang phất phơ bay bay trong gió, cô ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, anh ngồi trên chiếc ghế gỗ gảy lên một điệu nhạc du dương.

Kí ức những giây phút đầu khi đôi ta gặp nhau chốn nào.

Khoảnh khắc dấu yêu bên anh dâng lên ngập tràn trong trái tim.

Và còn thật nhiều thêm bao kỉ niệm em sẽ giữ riêng trong lòng.

Một góc nhỏ cho anh mãi trong đời.

Lời ca vừa dứt, cả anh và cô đều cảm thấy có chút đau lòng. Giữa hai người nếu đã là duyên, liệu có đủ nợ để sánh bước cùng nhau đi hết chặng đường dài phía trước hay không?

Nếu lỡ một mai hai người chia hai lối, vắng nhau rồi họ sẽ phải sống thế nào đây...

"Thiên Vũ! Lỡ như có một ngày chúng ta phải chia tay thì sao?"

"Anh không biết! Anh cũng không muốn nghĩ tới ngày đó."

"Nếu như... Nếu như mà có ngày đó, anh...đừng quên em có được không?"

Anh không trả lời, chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Bước thật nhanh về phía cô, anh kéo cô ôm vào lòng mình. Chặng đường phía trước còn xa quá, anh và cô liệu có thể cùng nhau đi đến cùng hay không? Anh không biết, không muốn biết và càng không muốn ngày đó xảy ra. Nếu như có ngày đó, anh sẽ đau lắm, sẽ đau lòng lắm.

Tố Linh vòng tay ôm lấy eo anh, cô tựa đầu vào lòng anh mà nước mắt lại lặng lẽ rơi mãi. Nếu có ngày phải chia tay nhau, thứ làm cô đau lòng chắc chắn là kỉ niệm. Bao nhiêu kỉ niệm hai người từng có, sẽ giống như một thước phim in hằn vào tâm trí cô, vĩnh viễn không thể xoá nhòa. Nếu có ngày đó, góc nhỏ trong tim cô mãi mãi dành cho anh.

Ánh hoàng hôn buông xuống, mang theo nét buồn le lói giữa trời đêm. Cơn gió nhẹ nhàng thổi như muốn hong khô đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô học trò nhỏ. Cô ôm anh thật chặt, chẳng nỡ rời xa. Cô sợ nếu như cô buông ra anh sẽ đi mất.

"Đừng khóc! Đừng nghĩ tới ngày đau lòng đó được không?"

"Ừm! Không nghĩ nữa."

"Ngoan! Anh phải về rồi. Sáng mai anh lại đến đón em."

"Vâng! Anh đi cẩn thận."

Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô. Cô nhìn anh đi khuất rồi đóng cửa đi vào nhà. Trong lòng dâng lên một tia đau nhói, chẳng hiểu sao cô lại thấy không an lòng...

Lục Thiên Vũ vừa vào đến trước cổng nhà thì liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Khi giọng nói kia vang lên, trái tim anh bỗng nhiên chết lặng.

"Thiên Vũ..."

"Thy Thy... em... em về rồi!"