Nói là đã buông, nhưng sao lòng lại cứ nhói đau.
Hốc mắt Sương Hàn nong nóng, sống mũi cay xè, đối với cô, mối tình này đã từng rất quan trọng.
Nhưng giờ chỉ là đã từng.
Sương Hàn ngước mắt lên, cố gắng không rơi lệ, cố gắng duy trì nét mặt trầm lặng, cô đã từng nói chỉ khóc một lần duy nhất vì tên đàn ông khốn nạn như này thôi mà. Không khóc, không đáng.
Sương Hàn thở dài một tiếng, bây giờ mới nhớ tới lời y tá Triệu. Hôm nay bố bảo cô không cần trực, nhắc đến người được gọi là bố này, lại chỉ khiến Sương Hàn cảm thấy ghê tởm, cả người run nhẹ, hai bên má mất đi huyết sắc.
Cô nhìn chiếc điện thoại đã hết pin, rồi lại nhìn sang túi đồ mà Tư Hàm gửi đến, dù có thế nào thì cũng không nỡ vứt. Đều là tiền cả, thuốc cũng không phải thứ nói vứt là vứt.
Sương Hàn rũ mắt, nhịp thở nặng dần, cô mím chặt cánh môi, biết rằng mình sắp phải trở lại nơi đó.
Cô không vội vàng, từng bước từng bước trở về phòng nghỉ trong bệnh viện, Sương Hàn cắm nhờ sạc điện thoại.
Cô ngồi xuống ghế dài, thân thể vô lực mệt mỏi, Sương Hàn chỉ vừa rũ mắt đã bị chuông điện thoại kéo trở lại thực tại.
"Tinh tinh"
Cô nghe rõ tiếng chuông vang vọng trong phòng nhỏ, nhưng lại có chút chậm chạp bắt máy, thực sự không muốn nghe.
Giọng nói dịu dàng tựa gió ấm, vang lên từ đầu bên kia:
"Con gái yêu, chúng ta lâu lắm chưa gặp nhau rồi. Con có thể về Ôn gia gặp mẹ được không? Mẹ rất nhớ con."
Sương Hàn cười lạnh, giọng nói trầm xuống:
"Vâng, con cũng nhớ mẹ."
Bà Ôn dường như chỉ đợi câu này, nói tiếp:
"Vậy con ra ngoài đi, mẹ gọi xe tới đón rồi, rất nhớ con."
Cô lạnh giọng:
"Vâng, con ra ngay."
Cuộc gọi kết thúc, âm sắc lại lạnh lẽo đến lạ.
Sương Hàn đứng dậy, cầm theo đồ rời khỏi phòng nghỉ, từng bước tiến ra phía ngoài cổng bệnh viện.
Bên ngoài đều bị tuyết trắng phủ kín, thanh bạch xinh đẹp, gió lạnh mùa đông nhẹ nhàng lướt qua trong làn tuyết, tuyết trắng tròn tròn vương lại nơi tóc đen buông xõa của cô. Sương Hàn cảm thấy nơi đầu mũi lành lạnh, cô bước đi trên nền tuyết trắng, nhìn quanh một lúc.
Chiếc Land Rover Defender 110 đang chạy bỗng dừng lại, đỗ ngay trước mắt Sương Hàn, kính xe chầm chậm hạ xuống.
Người đàn ông đứng tuổi trong xe nhìn cô, khẽ cúi đầu, Sương Hàn cười nhẹ, cô nhanh chóng đi lại, mở cửa mà bước vào.
Cô ngồi gọn ở ghế sau, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, không có một cuộc hội thoại nào được diễn ra. Chỉ có tiếng gió rít bên ngoài cửa, hòa cùng tuyết sương không mùi, Sương Hàn nhìn con đường quen thuộc qua cửa kính.
Nghĩ tới việc trở lại Ôn gia, cô lại bất giác run run, đáy mắt tối dần.
Thời gian cứ trầm chậm trôi.
Lồng ngực Sương Hàn đập mạnh, nhận ra trước mắt đã tới Ôn gia, tứ chi cô cứng đờ. Nhìn biệt phủ trước mắt, chỉ cảm thấy xa lạ ghét bỏ, ông Chu đã nhanh chân bước xuống mở cửa giúp Sương Hàn.
Cô trầm lặng, vẫn là nhanh chóng bước xuống.
Sương Hàn nhìn nơi được gọi là nhà trước mắt, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, sắc trời không tốt. Mây mù cứ vần vũ trên đỉnh đầu, âm u sắc xám, tuyết trắng phủ lên vạn vật một màu trắng xóa, cô cúi đầu:
"Cảm ơn ông."
Sương Hàn nhấc từng bước đi nặng nề, cô tiến vào trong sân rộng, xung quanh một sắc trắng tinh khôi, tưởng rằng sẽ khiến tâm trạng con người ta dễ chịu vài phần. Nhưng không, nhìn tuyết trắng phủ lên vạn vật, cô lại chỉ cảm thấy không mấy dễ chịu.
Nhịp thở nặng dần, Sương Hàn di chuyển trên tuyết trắng, dừng trước cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, cô hít vào một hơi. Khí lạnh của mùa đông xâm nhập vào phổi, khóe môi cố cong cong. Ánh mắt mang theo ý cười giả tạo, Sương Hàn vừa định nhấn chuông.
Liền nhìn thấy người bên trong đã ra mở cửa.
Thanh âm cứng nhắc truyền đến bên tai cô:
"Tiểu thư, mừng người trở về."
Sương Hàn khẽ giật mình, rồi lại thu lại cảm xúc không nên có, cô mỉn cười:
"Ừm."
Người phụ nữ đứng tuổi, đeo kính lão sắc trắng lên tiếng:
"Tiểu thư, mời cô đi theo tôi."
Sương Hàn gật đầu, lại là một nụ cười, có thật lòng hay không chỉ có chính chủ mới biết.
Cô được dẫn tới một căn phòng quen thuộc, nơi mà Sương Hàn được mẹ dạy đánh piano, cô khẽ gật đầu rồi nhìn người phụ nữ đứng tuổi. Sương Hàn cầm lấy tay nắm cửa, cánh cửa dần hé mở.
Giai điệu quỷ dị, mang theo âm sắc cuồng loạn uyển chuyển của piano lọt vào tai cô, tim Sương Hàn hẫng đi một nhịp, trong thoáng chốc đôi mắt ánh lên tia sợ hãi. Thanh âm này dừng hẳn, chỉ để lại không gian tĩnh lặng vô thanh, đến mức nghe rõ cả tiếng nhịp đập của chính mình.
"Con đấy à? Sương Hàn."
Cô đẩy mạnh cánh cửa, nhấc bước hẳn vào trong phòng. Phòng lớn không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt của nền trời chiếu vào qua cửa kính lớn trong suốt, giữa phòng là nơi để đàn piano, rèm trắng mỏng bay nhẹ trong gió. Âm u bức bối đến kinh người, một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều, dù là có tuổi nhưng ở người này toát lên phong thái riêng biệt, mái tóc nâu nhạt buông xõa.
Người này là Thẩm Tinh Nhược, phu nhân của ông Ôn Thẩm Đình.
Ôn phu nhân, bà cũng là một bác sĩ tâm lý có tiếng, tài sắc vẹn toàn.
Ôn phu nhân đưa ý cười theo ánh nhìn về phía cô, chầm chậm đứng dậy, bà mặc váy trắng lụa dài, tai đeo bông tai kim cương ánh bạc, lưng dài yêu kiều trắng nõn được khoe trọn.
Sương Hàn nhìn người phụ nữ trước mắt, cười nhẹ:
"Lâu rồi không gặp mẹ."
Bà đi tới bên cô, đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài của Sương Hàn, giọng nói dịu êm vang lên:
"Sao lại ướt thế này? Quần áo cũng vậy nữa, thật không giống tính cách con chút nào."
Giọng nói lạnh đi:
"Mau đi thay đồ đi, mẹ có mua cho con một cái váy, rất đẹp."
Cô rùng mình, mọi thứ đều nghe theo mẹ mình, Sương Hàn mặc váy dài sắc trắng, chân váy được may thêu tinh xảo bằng chỉ trắng. Thuần khiết như tuyết trắng đầu mùa, Ôn phu nhân để cô đứng trước gương.
Nhìn đôi mắt ôn dịu của bà lúc này lại vô hồn đến đáng sợ, lên tiếng khen ngợi:
"Đúng là rất đẹp, con rối mà chính mẹ tạo ra, rất hoàn hảo."