Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 47: Bóng đêm bủa vây.




Đình Xuyên cởi bỏ đôi ủng dưới chân, cất lại cái xẻng vào trong tủ, anh định đi dọn đường tuyết, sẽ thuận lợi an toàn cho việc đi lại hơn. Không ngờ bão tuyết lại bắt đầu nổi lên, bao phủ mọi thứ trong một sắc trắng lạnh lẽo. (2)

Đình Xuyên thở ra làn khói mờ ảo, bên ngoài nhiệt độ xuống thấp rất lạnh, sống mũi anh lạnh buốt. Trên đường từ nhà kho vào trong nhà, Đình Xuyên nhìn qua hàng cây thấp bị phủ tuyết trắng, nhận ra sân trước nhà có một chiếc xe lạ, Maybach S680.

Anh nhớ Phó Nam Thời cũng đi hãng xe này, nhưng mà là Maybach S450. Vậy chủ nhân của chiếc xe này là ai? (1)

Đình Xuyên mở cửa bước vào nhà, trong nhà ấm áp hơn bên ngoài mấy phần, anh cởi bỏ áo khoác ấm áp. Móc treo áo lên tường, Đình Xuyên dự định đi ra phía sân trước để xem xét tình hình, tìm hiểu chủ nhân của chiếc Maybach S680 rốt cuộc là ai.

Đình Xuyên đi tới gần phòng khách, phát hiện ra một thanh giọng trầm không hề quen thuộc.

"Sương Hàn, em ngồi đi, anh có chuyện này muốn nói với em."

Giọng của một người đàn ông.

Anh tạm gác lại ý định ban đầu, không nhanh không chậm đi lại phía phòng khách, đúng lúc cửa kéo được mở ra. Cố Thanh Chi bước ra, giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của Đình Xuyên, Thanh Chi dần định thần lại bản thân. Mềm mại nói:

"Anh Đình Xuyên."

Anh nhìn Cố Thanh Chi, hỏi:

"Nhà chúng ta có khách sao Thanh Chi?"

Thanh Chi gật đầu nhẹ, nói:

"Vâng, anh trai của chị Sương Hàn tới thăm chị ấy, anh Đình Xuyên, anh chơi cờ với em một lúc đi, lâu rồi chúng ta chưa chơi cùng nhau rồi đó." (3)

Đình Xuyên từ chối:



"Hiện giờ anh không thể chơi với em được, chúng ta đợi khi khác nhé. Anh vào tiếp anh trai của vợ anh, xin lỗi em" (

Cố Thanh Chi lại lần nữa bị anh từ chối, trong lòng bực tức khó chịu. Thanh Chi cảm thấy Đình Xuyên không quan tâm chăm sóc mình như trước nữa, Cố Thanh Chi muốn đập nát mọi thứ cho nguôi đi cơn giận, chỉ biết cắn răng ôm cục tức này. (1)

[Anh, anh chưa từng từ chối em điều gì, vậy mà bây giờ lại từ chối em hết lần này đến lần khác, tại nó, chính là tại bà cô già đó, em nhất định sẽ dành lại anh bằng bất cứ giá nào.]

Thanh Chi vẫn diễn tròn vai, một người hiểu chuyện an phận thủ thường:

"Vâng, thế... em sẽ đợi anh."

Cố Thanh Chi rời khỏi nơi này, cô sẽ đi chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch của mình. (1

Anh gật đầu một cái, sau đó kéo cửa bước vào phòng, nhìn thấy cô vợ của mình đang ngồi, mắt cong môi cười, tươi tắn hạnh phúc. Sương Hàn nhìn thấy Đình Xuyên:

"A, anh."

Ôn Thiếu Quân nhìn theo hướng cửa, cũng nhìn thấy anh, Thiếu Quân đã được nhìn nhị thiếu của Phó Gia qua ảnh chụp, người đó cũng chính là Đình Xuyên. Trước mắt anh chính là chồng của em gái mình, Thiếu Quân không vui cũng không biểu lộ ra bên ngoài, anh đứng dậy, giơ tay ra.

Phó Đình Xuyên nở nụ cười hiếu khách, bước tới bắt lấy tay Thiếu Quân, anh nói:

"Thật ngại quá, anh đến mà em lại đón tiếp chậm trễ như thế này."

Ôn Thiếu Quân nói:

"Không không, là anh đến quá đột ngột, không báo trước cho chú và em gái, anh đến đây hôm nay cũng là để thăm em gái cũng để chuyển lời của Ôn Gia."

"Được rồi, chú rồi đi."

Thiếu Quân ngồi xuống ghế, Đình Xuyên ngồi xuống ngay bên cạnh cô vợ nhỏ của mình. Sương Hàn yên lặng ngồi im, để cho hai người nói chuyện, Nam Thời cũng nín họng ngồi ngắm không khí.



Ôn Thiếu Quân hôm nay tới đây, chính là muốn thăm em gái, sắp tới sinh nhật của cô. Ôn Gia dù đã gả con gái đi, nhưng ngoài mặt vẫn thương yêu lo lắng, muốn đưa Sương Hàn trở về Ôn Gia, tổ chức tiệc sinh nhật như mọi năm.

Anh đương nhiên không từ chối, Đình Xuyên đồng ý với yêu cầu này của Thiếu Quân, Ôn Gia đều mời người nhà Phó Gia đến. Cô nghe vậy cũng không thể từ chối, ai lại từ chối trở về nhà của chính mình, từ chối sự yêu thương của gia đình.

Sương Hàn dù đã rời xa nơi lồng giam đội lốt nhà đó, nhưng cô mãi mãi không có được tự do. Chỉ có thể nói ra những lời dối lòng:

"Em rất vui."

Sau khoảng thời gian nói chuyện xã giao.

Đình Xuyên lỗi cháu mình đi ra ngoài cùng mình, để Sương Hàn cùng anh trai mình có thời gian trò chuyện riêng tư.

Cánh cửa phòng vừa được đóng lại, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán cô, Sương Hàn cố gắng giữ bình tĩnh, muốn rời đi lại không thể. Ôn Thiếu Quân đứng dậy đi lại gần bên cô, ngồi xuống ngay bên cạnh Sương Hàn, cô không thể lùi. Nhớ lại đoạn ký ức khi xưa, Sương Hàn đã tránh né người đàn ông này một cách thẳng thắn, Thiếu Quân không nói gì, gương mặt ôn dịu giả tạo khiến cô buồn nôn, nhưng những lời nói ra khiến Sương Hàn bị ám ảnh.

"Em tránh né tôi sao? Trả lời, lý do mà em làm gì."

"Có phải đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay đi không nhớ tới những người đã chăm sóc em nữa đúng không?" (3)

Những lời nói nặng nề cứ liên tiếp được nói ra, như đá tảng đè lên tâm lý non nớt của khi ấy.

Cô, bị nhốt vào phòng tối chật hẹp, đến nằm cũng không thể, ban ngày nóng ban đêm lạnh. Sinh mệnh Sương Hàn lúc đó mỏng manh yếu ớt, ngày ngày đều được ăn uống đầy đủ, nhưng theo cái cách khiến cô cả đời không thể quên.

Trong không gian chập hẹp, phía trên là ô cửa kính trong suốt bị khóa chặt, cánh cửa gỗ được mở ra. Một người phụ nữ mặc váy đen dài qua đầu gối đi tới, trên tay cầm khay thức ăn đủ món, cẩn thận trải khăn rồi xếp từng món lên.

Không thìa không dĩa không đũa, tóc Sương Hàn bị nắm lấy giựt mạnh, người phụ nữ dùng tay nắm lấy thức ăn, ép cô nuốt xuống mọi thứ. Sương Hàn, đúng là giống như một con rối, cũng rất hoàn hảo để trở thành một con rối.

Chỉ cần thân thể bên ngoài cô không gặp bất cứ thương tích gì, Ôn phu nhân khi ấy đều mặc kệ người khác muốn làm gì Sương Hàn thì làm, chỉ cần con rối này không bị hỏng, vẫn còn giá trị.