Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 41: Chậu này không thể cướp.




"Chị, chị dậy rồi, thật tiếc quá, chị ngủ mãi cũng được mà"

Cái con người này cũng quá trơ trẽn rồi.

Thanh Chi nhàn nhã ngồi lên trên giường, nhướng mày nhìn cô vẻ khiêu khích.

Cổ Thanh Chi bật cười thành tiếng, nhạt giọng nói: (1)

"Chị đáng thương thật đấy, chắc nước hồ lạnh lắm nhỉ."

Sương Hàn nhìn người bên cạnh, mỉm cười ôn nhu:

"Cảm ơn vì em đã lo lắng cho chị."

Thanh Chi cau mày lại, vắt chéo chân, không muốn nhiều lời nữa mà nói thẳng:

"Tao nói cho mày biết, mày nên nhanh chóng ly hôn với anh Đình Xuyên đi, anh ấy không yêu mày đâu." (2)

Thái độ vậy mà lại thay đổi trong phút chốc, cô không vội, cười nhạt:

"Tại sao chị phải làm theo lời của em? Em là cái gì mà bắt chị phải làm vậy, anh ấy có yêu vợ mình hay không thì chính anh ấy là người rõ nhất, không cần đến người ngoài cuộc như em xen vào nói hộ. Cố Thanh Chi à, cái tên này của em đẹp thật đấy, vậy mà có lẽ em không xứng với nó rồi."

"Vợ chồng chị yêu nhau thương nhau. Em muốn quản à? Thế thì để chị nói chuyện với chồng xem anh ấy phản ứng ra sao nhé."

"Em gái à, làm người không làm lại muốn đi làm loại trà xanh rẻ tiền"

Cổ Thanh Chi đen mặt, ngọn lửa tức giận trong lòng bùng lên, nhìn thẳng vào mắt Sương Hàn:

"Mày nói ai là loại trà rẻ tiền? Nói lại tao nghe."



Cô cười một tiếng:

"Trong phòng này có chị với em, chị là vợ của anh ấy, danh phận rõ ràng như ban ngày. Còn em thì sao? Em không biết phân biệt à, tội nghiệp quá, chắc kiếp sau em phải đầu thai thành cá thì mới mở mang được nhỉ"

Thanh Chi đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng mặt Sương Hàn:

"Này, để tao, Cố Thanh Chi này nói cho mày biết. Nếu không có sự xen vào của mày, tao với anh Đình Xuyên đã về bên nhau rồi đấy nhá, tao lớn lên cùng anh ấy, đương nhiên anh ấy phải yêu tao thương tao, chỉ tại có sự xuất hiện của mày nên mọi chuyện mới xảy ra như thế này"

"Tao... tạo chỉ là lấy lại mọi thứ thôi, mày mới là đồ ăn cướp vô liêm sỉ."

"Tao đã nói rồi, tạo về đây là để đòi lại những thứ thuộc về mình, dù cho anh ấy là hoa đã có chủ, tao đập cho nát rồi lấy lại là được"

Cô tắt đi nụ cười trên khuôn mặt, giọng nói nghiêm lại:

"Cô đập thử tôi xem, đập đi, tôi cũng muốn xem lắm đấy."

Cố Thanh Chi phát tiết, gân xanh trên mặt nổi lên, ánh mắt lóe lên tia lửa, tưởng như muốn xé toạc đối phương thành trăm mảnh.

"Cạch"

Cửa phòng đột ngột được mở ra, Thanh Chi giật mình vội vàng quay lại, trước mắt là anh, Phó Đình Xuyên cầm theo khay đựng cháo nóng, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Anh hơi sững người trước sự xuất hiện của Cố Thanh Chi trong phòng này, chưa kịp nói gì thì Thanh Chi đã bước trước một bước. Thanh giọng mềm mại dễ nghe, khác hẳn với lúc nói chuyện với Sương Hàn khi nãy:

"Anh Đình Xuyên, em tranh thủ tới thăm chị dâu một chút, xem chị đã ổn hơn chưa."

Cố Thanh Chi nhanh chân đi tới cướp lấy khay thức ăn trên tay Đình Xuyên, bày ra dáng vẻ quan tâm chăm sóc người khác, mắt cong môi cười:

"Anh, anh để đấy cho em, em với chị là con gái với nhau, để em giúp cho. Anh đi ra đi, ở đây chẳng tiện chút nào."

Lời này của Thanh Chi vừa dứt, cô đã nói ngay, giọng nói mang theo âm sắc ôn hòa:



"Anh ấy là chồng chị, có gì không tiện chứ."

Sương Hàn mỉm cười: "Cố Thanh Chi, chị cảm ơn em, nhưng em là khách, sao lại có thể để em đụng vào những chuyện này được, em có lòng với chị như vậy, chị rất vui. Để Đình Xuyên ở lại với chị, em về phòng nghỉ ngơi đi nhé."

Anh cũng nói:

"Thanh Chi, em về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây có anh rồi."

Cổ Thanh Chi không ngờ Đình Xuyên cũng nói vậy, chỉ đánh cắn răng trong thầm lặng, cười một tiếng, nói:

"Vâng, chị, chị nghỉ ngơi đi nhé, em ra ngoài đây"

Thanh Chi chỉ đành đưa lại khay thức ăn cho anh, ôm trong lòng cục tức mà đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: [Để tao xem, mày vênh váo được đến bao giờ.

Cổ Thanh Chi rảo bước trên hành lang dài, không tin là Đình Xuyên yêu cô vợ liên hôn kia, đến ngủ hai người còn ngủ phòng riêng cơ mà. Thanh Chi có rất nhiều cách để dành lại anh, chỉ đợi thời điểm thích hợp mà thôi.

Cố Thanh Chi hừ lạnh một tiếng, nói thầm:

"Cô ta cứ ngoan ngoãn ly hôn thì có phải tốt hơn không, đúng là loại đáng ghét, phiền phức.

Trong phòng giờ đây chỉ có hai người, Đình Xuyên chậm rãi đi tới bên giường, anh đặt khay thức ăn lên bàn thấp. Đình Xuyên nói:

"Ăn một chút, rồi mới có thể uống thuốc."

Sương Hàn ngiêng mình, dịu giọng:

"Anh đút cho em đi, em sốt, mệt dữ lắm."

Anh không từ chối, cẩn thận cầm bát cháo lên, thổi thổi cho bớt nóng mới đưa tới trước môi cô. Vành tai Đình Xuyên phủ một lớp phấn hồng, Sương Hàn vẫn chưa mặc áo ngoài lại, bên ngoài tĩnh lặng như mặt hồ bên trong lại như có gợn sóng.