Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 37: Em sốt anh chăm.




Đình Xuyên rời đi, để lại một thân Thanh Chi đứng đó.

Cổ Thanh Chi nhìn theo thân ảnh dần bị bóng tối nuốt chửng, chóp mũi cay xè, sương mỏng đọng lại trên đôi mắt sắc xảo. Thanh Chi nghiến răng, mày đen cau lại:

"Nếu không có chị ta, anh đã là của em rồi"

Anh trở về phòng mình, những lời mà cô nói cứ liên tục hiện lên trong tâm trí, Đình Xuyên cảm thấy có chút nặng nề. Anh luôn bên cạnh Sương Hàn suốt hai ngày nay, giờ thấy người bất tỉnh hai ngày đã dậy thì cũng đã cảm thấy nhẹ lòng hơn, thân thể mệt mỏi thả mình xuống ghế, Đình Xuyên ngả mình dựa vào lưng ghế.

Phòng tối không bật điện, mọi thứ cứ chìm trong một tấm lụa mỏng sắc đen, anh đặt tay lên trán. Đôi mắt phù quang khép lại, nhịp thở Đình Xuyên nặng hơn. Thanh Chi, là người em gái mà anh yêu quý nhất, Cố Thanh Chi lớn lên cùng Phó Nam Thời, tính cách cô ương bướng khó chiều, muốn gì phải được đó nhưng không hề xấu, anh không dám tin những lời cô vợ nhỏ của mình nói.

Đình Xuyên không thể tin Sương Hàn, cô là con gái của Ôn gia, cũng là kẻ thù không đội trời chung với Phó gia. Mối quan hệ hai bên vì cuộc hôn nhân này mà dịu bớt hiềm khích, nhưng anh không thể hiểu hết con người Sương Hàn.

Đình Xuyên không biết một chút gì về tâm tư của cô.

Lời yêu lời thương Sương Hàn nói ra, anh đều biết đó là giả.

Giờ đây cô có diễn hay không, Đình Xuyên không thể xác định được, nói anh đa nghi cũng chẳng sao. Vì lòng người, thâm sâu hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, Đình Xuyên của bây giờ không thể tin Sương Hàn.

Khi đó, anh nhìn dáng vẻ của cô, tóc đen buông xõa, trên gương mặt đều là nét ấm ức không thể giãi bày. Đình Xuyên đã tin, tin vào những lời Sương Hàn nói, anh không thể chỉ nghe từ một phía.



Dù cô có là người nhà họ Ôn, Đình Xuyên cũng phải luôn công bằng trong mọi chuyện. Chuyện này, anh nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng, Đình Xuyên không buồn ngủ, chợp mắt lại cũng không thể tự đưa mình vào giấc. (

Đưa mắt nhìn trời đêm u tối, tuyết đã ngừng rơi từ bao giờ, anh mở mắt. Đứng dậy tìm kiếm một quyển sách, Đình Xuyên ngồi lại vào ghế, mắt nhìn từng dòng chữ được in trên từng trang.

Hôm nay anh đọc không vào, chữ vào rồi lại ra, không đọng lại bất cứ chút gì trong tâm trí.

Tiết trời càng về đêm lại càng lạnh.

Sương Hàn ngồi im không động, cô gói gọn mình vào một góc giường, đôi mắt hờ hững nhìn vào khoảng không. Sương Hàn không cảm thấy buồn ngủ, gió đông lại nổi lên, tiếng gió lúc này giống như tiếng khóc của một người, đáy mắt cô chứa nước.

Nếu là Sương Hàn của trước kia, gặp phải việc này cô sẽ chỉ cảm thấy tức giận, lành chứ không hiền. Nhưng giờ đây, có một loại cảm xúc nữa lại hiện lên trong lòng, đó chính là cảm giác buồn bã, lại thêm chút hụt hẫng.

Sương Hàn đang bị làm sao vậy?

Khi đó, cô nhìn sâu vào trong ánh mắt của Đình Xuyên, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi lại ánh lên tia không tin tưởng. Anh không tin Sương Hàn, Đình Xuyên đối với cô có lẽ không có gì là quan trọng, Sương Hàn tự nói với lòng đây không phải cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là cô nghĩ rằng anh sẽ tin, nhưng sự thật lại không như vậy.

Nên Sương Hàn mới cảm thấy hụt hẫng thôi.

Trong ánh mắt lúc đó, cô nhìn ra mười phần không tin, lúc đó lồng ngực lại bất chợt nhói lên từng cơn. Sương Hàn đã ngồi như vậy gần cả tiếng đồng hồ, đáy mắt chứa nước bị kiềm lại, trán cô rất nóng.

Sương Hàn nhớ lại cái cảm giác đứng giữa bão tuyết khi đó, cả người ẩm ướt lạnh buốt, da thịt bị tuyết quật vào đau rát. Thật sự rất khác với bây giờ, trán cô bắt đầu đổ ra mồ hôi, thân thể nóng như đang ngồi trên đống lửa, Sương Hàn tự đưa tay lên sờ trán mình, lòng bàn tay cô nóng rực. (T)



Hơi thở ra nóng ấm, Sương Hàn biết mình giờ đây không ổn, nhiệt trong cơ thể cô cao hơn mức bình thường. Sương Hàn rời tay khỏi trán nóng, cô muốn tự mình rời khỏi giường, nhưng lúc này người Sương Hàn mềm nhũn mệt mỏi.

Đôi mắt khép hờ, dường như sắp nhắm lại.

Đột ngột cô cảm thấy trán mình man mát, hương của lá bạc hà thoang thoảng khiến Sương Hàn thư giãn. Cô khẽ giật mình, đôi mắt nhanh chóng mở ra, Sương Hàn mới phát hiện ra trước mắt mình là Đình Xuyên, cô không khỏi ngạc nhiên, cánh môi hồng hé mở.

Giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi:

"Anh... anh, sao lại..."

Anh đặt tay lên trán Sương Hàn, mày khẽ nhíu lại, giọng nói không trầm không lạnh, không hề mang theo chút âm sắc nào:

"Ngồi yên"

Đình Xuyên đọc sách nhưng tâm trí lại cứ hiện lên bóng dáng cùng lời nói của cô vợ nhỏ, lúc nãy anh sờ thấy trán Sương Hàn rất nóng. Liền bỏ lại quyển sách đang đọc dở, không kiềm được mà đi tới phòng xem tình hình của cô, cánh cửa được Đình Xuyên mở rất cẩn thận nhẹ nhàng, sợ rằng nếu người trong phòng đã ngủ thì sẽ bị đánh thức.

Cánh cửa vừa mở ra, dáng vẻ này của Sương Hàn đã đập vào mắt anh.

Trở về thời điểm hiện tại.