Thân thể như bị đá tảng đè nặng, thở không thở nổi, chóp mũi cay cay. Cô biết bơi chứ, nhưng hiện giờ tứ chi Sương Hàn như bị đóng thành băng, cứ đờ lạnh buốt, mi mắt cô nặng trĩu, mọi thứ cứ dần rơi vào mơ hồ. 5
Cứ như vậy ư... lạnh... rất lạnh...
Sương Hàn nhíu mày, cô làm sao vì một chuyện như này mà đã ngã xuống.
Sương Hàn nín thở, duy trì không khí trong người mình, mắt cô nhòe đi chẳng nhìn rõ thứ gì, da thịt lạnh buốt đau đớn. Không cử động được cũng phải liều mạng cử động, một chết hai sống, sợi dây sinh mệnh là do chính Sương Hàn quyết định. (2)
Trong một thoáng qua đi, cô đã nghĩ rằng mình chết cũng chẳng sao, Sương Hàn bị điều khiển như một con rối suốt bao năm qua, kể cả tình yêu cô cũng không thể quyết định. Chết đi, có phải là đang giải thoát cho chính bản thân mình, gỡ bỏ thứ xiềng xích trói buộc bao năm trên người Sương Hàn. (3)
Nhưng không, cô không muốn chết, không muốn rời khỏi thế gian ngay lúc này. Sương Hàn muốn sống, không biết để làm gì, chỉ là còn quá nhiều uất hận, quá nhiều sự tức giận bùng lên trong tâm trí, quá nhiều việc chưa thể thực hiện.
Cô không cam tâm nhắm mắt xuôi tay.
Thanh Chi đứng ở trên, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện, mày cau lại. Ánh mắt có chút lo sợ, Cổ Thanh Chi không muốn Sương Hàn có mệnh hệ gì, lúc đó chẳng phải chính ả sẽ phải gánh tội sao.
Vốn chỉ định dọa nạt cô một chút, ép Sương Hàn mau chóng ly hôn, ai mà ngờ tới việc lớp băng này bị nứt.Nhưng rồi sự lo lắng lại mau chóng bị dập tắt, Thanh Chi cười lạnh một tiếng:
"Lo gì chứ, ả có chết ở đây thì cũng đâu ai biết, có mệnh hệ gì cũng là do cô ta xấu số ăn ở không tốt." ( 3 )
Cố Thanh Chi quay gót rời đi, lạnh nhạt vô tình, không hề để tâm tới việc mình đã làm.
Khoảng không tĩnh lặng, tiếng gió rít ngào xuyên qua làn tuyết, mây đen giăng kín cả một khoảng trời, không để chút ánh sáng nào lọt qua. Ngày lại như đêm, ảm đạm u sầu, tuyết rơi ngày một nhiều.
Bàn tay vươn lên khỏi mặt nước băng, bấu víu lấy cỏ dại bên mép hồ, ngón tay run run tựa màu sen đá. Tuyết rơi đọng lại trên da thịt lạnh lẽo rồi lại tan đi, cỏ dại yếu ớt cũng không giữ được lâu, từng cọng từng cọc bị bứt ra khỏi mặt đất. Đôi tay run rẩy bấu víu lấy tất cả mọi thứ, móng tay cào xuống nền tuyết, nửa thân cô thoát khỏi nước băng. (3)
Tóc tai ướt đẫm, trên dưới không có chỗ nào là khô, áo lông ướt nước trên người khiến thân thể Sương Hàn ngày một nặng hơn. Vừa ngoi lên, cô đã thở không ra hơi, tầm nhìn vẫn còn mờ nhạt, khóe mắt cay xè giăng đầy tơ máu.
Sương Hàn cực lực khắc chế hơi thở hỗn loạn của bản thân, hai tay bám víu mặt đất lạnh lẽo, bám víu lấy cái sợi giây sinh mệnh. Khí lạnh của nhiệt độ thấp tràn vào trong phổi, hô hấp trở nên khó khăn đau đớn, tựa như đang đâm mảnh băng vào chính tim phổi, cánh tay cô run run sắp không giữ nổi. (T)
Sương Hàn cố gắng cào sâu vào đất tuyết, bám víu lấy cỏ dại bằng tất cả sức lực mình có, chất vật rời khỏi nước băng lạnh buốt. Cô ngã vật xuống nền tuyết trắng, tóc đen ướt đẫm nước buông xõa rối tung, khuyên tai ngọc trai phủ lên mình một ánh quang nhạt màu nhỏ bé. ( 1 )
Sương Hàn nằm đó, tâm mắt không động, khóe mắt chứa đầy tơ máu đỏ rực, thân thể cô nặng trĩu. Tầm mắt dần dần trở nên ổn định, mọi thứ trước mắt bắt đầu rõ ràng hơn, chỉ có nhịp thở vẫn còn rất yếu, tay Sương Hàn cứng đờ.
Tuyết trắng xâm nhập vào trong đầu móng, lạnh đến tê tái. 2
Tuyết rơi, buông xuống nghỉ lại nơi tóc đen ướt nước, mi cong ươn ướt cũng bị phủ lên một lớp tuyết trắng mịm. Cô mệt quá, sức lực sinh khí như bị rút đi, mi mắt khép lại, nghỉ một chút, không được ngủ. (T)
Tuyết trắng cứ tiếp tục rơi, buông xuống đọng lại trên thân thể Sương Hàn, càng ngày càng nhiều, phủ lên cơ thể lạnh lẽo một tầng mỏng tuyết trắng. Gương mặt xinh đẹp thiếu đi huyết sắc, trở nên trắng lạnh yếu ớt.
Lần nữa tỉnh lại, cô chưa từng vào trong giấc mộng, chỉ chợp mắt. Thân thể Sương Hàn lạnh, tuyết trắng phủ lên cũng không cho cô thêm bất cứ cảm giác lạnh lẽo nào nữa, yết hầu khàn khàn. Sương Hàn tự biết, cô không thể mãi mãi vô lực tại đây. (1)
Móng tay cào trên đất tuyết, chống tay lên mặt tuyết lạnh đến thấu xương thấu thịt, Sương Hàn lấy lực gắng gượng ngồi dậy. Mi cong đen dài bị tuyết trắng phủ lên ươn ướt, cô khẽ chớp mắt, đáy mắt không hiểu sao lại tối dần, thái dương đau nhói, hô hấp như thiếu đi một nhịp. (1)
Ngón tay cứng đờ lạnh lẽo, cố gắng cởi bỏ lớp áo khoác ngoài nặng nề, lạnh càng thêm lạnh. Gió lạnh lướt qua mi cong khiến Sương Hàn rùng mình, sống lưng cô ẩm ướt lạnh buốt, Sương Hàn chống tay xuống nền tuyết, vừa đứng dậy đã lại vô lực ngã nhào. (3)
Cô muốn ngủ, thực sự tâm trí lúc này chỉ có một sắc đen.
Sương Hàn tự cắn chặt lấy cánh môi mình, giữ lại sự tỉnh táo đang đọng lại trong tâm trí. Cô đứng dậy, từng bước đi đều nặng nề, Sương Hàn nhấc bước, nhìn xuống dưới chân mình, tìm kiếm dấu chân còn sót lại để đi, đầu gối cô lúc này tựa hồ sắp khuya xuống đến nơi.