Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 28: Hoàng yến trong lồng, vô vạn bi sầu.




Bóng tối bao trùm lên thân thể Sương Hàn, cô khó nhọc điều chỉnh nhịp thở của bản thân mình, bất chợt có tầng mỏng sương mai đọng lại trên đôi mắt lệ chi. Khiến cho tầm nhìn Sương Hàn trở nên mờ ảo, một giọt lệ tuôn trào, lăn dài trên má.

Cô tự lấy tay gạt đi lệ rơi trên khuôn mặt mình, Sương Hàn xoay người, đôi mắt ảm đạm nhìn ra phía cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bão tuyết ngày một lớn. Bên ngoài chỉ có một màu trắng xóa, chẳng thể nhìn ra bất cứ thứ gì trong làn mưa tuyết này. (2)

Cô chợp mắt nổi, không hiểu sao chỉ cần khép mi là những hình ảnh không sạch lại hiện lên trong tâm trí, khiến Sương Hàn không muốn.

Đây đã là lần thứ ba trong đêm nay.

Phòng tối vô thanh, bất ngờ lại có tiếng phập cánh cùng thanh âm dịu nhẹ yếu ớt vang lên.

Cô không hề ngủ, mắt khép hờ nhìn vào khoảng không một cách vô định, thanh âm nhỏ bé yếu ớt lại dễ dàng lọt vào tai Sương Hàn. Cô chống tay lên nệm êm, nhấc mình ngồi dậy, ánh mắt nặng nề nhìn về phía lồng ghỗ.

Hoàng yến nhỏ bé trong lồng, thế mà lại phập cánh, như thể muốn thoát ra khỏi song gỗ xung quanh nó. (5)

Sương Hàn mím chặt cánh môi, tay bấu lấy ga giường, bất giác lùi mình lại.

Cô thu lại ánh mắt, không dám nhìn về phía đó nữa.

Trong lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện từng đợt mồ hôi lạnh, nhịp thở Sương Hàn dần dần trở nên hỗn loạn không đều, màn đêm tĩnh lặng càng khiến tâm trí cô như bị đá tảng đè nặng. Sương Hàn nhíu mày, cũng không dám nhắm mắt lại dù chỉ một chút, mi cong ươn ướt khẽ run.

Mảnh ký ức không muốn nhớ lại cứ chạy trong tâm trí.

"Sương Hàn, em thấy con hoàng yến này có đẹp không?" (2



Thiếu Quân ngồi trên ghế dài, cẩn thận đút thức ăn cho hoàng yến trong lồng, khuôn mặt anh lúc nào cũng ôn dịu, khiến người vừa nhìn sinh ra hào cảm. Đó là trong mắt người đời, còn trong mắt cô gái mười lăm tuổi, Ôn Sương Hàn, lại chỉ cảm thấy ghê tởm kinh sợ.

Cô thân mặc váy trắng tinh khôi, bên ngoài mặc áo khoác đan tay sắc đen, tóc đen buông xõa, xoăn lơi nhẹ nhàng, đã ra dáng thiếu nữ. Một thân như trăng như ngọc, thần sắc thanh cao thoát tục. ( 3 )

Sương Hàn trầm lặng, ngồi đối diện anh trai mình, khẽ mỉn cười gật đầu. Cầm tách trà lên, nhấp môi một ngụm, sắc trời hôm nay không tốt, một khoảng trời rộng lớn lại chỉ có sắc xám âm u. Tâm trạng cô hôm nay cũng không được tốt, cứ trầm lặng chẳng nói lời nào.

Thiếu Quân cởi xích nhỏ trên chân hoàng yến, anh để nó vào trong lòng bàn tay, ngón tay vuốt ve bộ lông mượt mà."Con hoàng yến này, hình như em rất thích nó."

Sương Hàn mỉn cười, tâm trạng dù không tốt nhưng không thể biểu lộ, cô nhìn Thiếu Quân, giọng nói dịu nhẹ:

"Vâng, anh tặng nó cho em mà, đương nhiên là thích rồi"

Sương Hàn đúng là có thích, cô nâng niu chiều chuộng con hoàng yến này, nó rất ngoan, âm sắc hoàng yến lúc hót cũng đặc biệt dịu dàng dễ nghe, khiến Sương Hàn dễ chịu hơn những lúc căng thẳng. Anh ta nhìn cô, rồi lại nhìn xuống hoàng yến trong lòng bàn tay.Ánh mắt dịu dàng chợt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp:"Em thích nó lắm sao?"

Sương Hàn cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng, phòng lớn tĩnh lặng đột ngột

vang vọng tiếng kêu thê thảm của hoàng yến. Hoàng yến trong tay bị Thiếu Quân bóp chặt tới chết, cô sững sờ nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt, tim hụt mất một nhịp. (5

Ngoài trời gió lớn lại nổi lên, cửa sổ không khóa, gió mạnh lại thổi trúng khung cửa sổ khiến nó va đập ầm ầm.

"Thích nó hơn anh sao?" (2



Sương Hàn cố gắng kiềm lại tia sợ hãi nơi đáy lòng, cô thấp giọng:

"Nó làm sao bằng anh được."

Tách trà trên tay cũng sắp cầm không nổi, Sương Hàn đặt nó xuống đĩa nhỏ.

Trên khuôn mặt mang vẻ ôn dịu của anh trai lại nở một nụ cười, cô buồn nôn.

Sau khi Thiếu Quân rời đi, chỉ có một mình Sương Hàn ngồi tại đây.

Ảm đạm thất thần, cô nhìn hoàng yến bị bóp chặt tới chết, đã không còn chút hơi thở của sự sống. Sương Hàn đang buồn nhỉ? Phải, có lẽ là vậy, chính cô cũng không rõ cảm xúc của bản thân lúc này là gì. (1)

Chỉ là... khóe mắt Sương Hàn bắt đầu ươn ướt, chóp mũi cay xè, giọt lệ nóng ấm không kiềm được mà trào ra. Cô nhanh chóng lau đi giọt lệ vừa mới xuất hiện, cười nhạt một tiếng, lời nói ra u sầu tội lỗi:

"Chị xin lỗi."

Trở về thực tại, Sương Hàn bất giác run rẩy, cô nhanh chóng rời khỏi giường, trốn tránh đi nỗi ám ảnh của quá khứ. Sương Hàn bước ra khỏi phòng, bên ngoài phòng rất lạnh, thân thể cô khẽ run, chỉ biết cúi gằm mặt.

Sương Hàn đột ngột nghe thấy tiếng hót dịu dàng, nó vang lên trong tâm trí. Tâm mắt không giữ nổi bình tĩnh, nhìn quanh một hồi thấy xung quanh đều không có bất cứ thứ gì, không có bất cứ một thanh âm nào như cô vừa nghe.

Sương Hàn tự biết, tâm lý mình lúc này đang không ổn định.

Cô hít sâu một hơi, thở nhẹ, từng bước từng bước đi trên lành lang vắng bóng người.