Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 20: Nhà mới.




Anh dùng chân đẩy cửa, phòng ngủ được sắp xếp ở ngay tầng một. Sương Hàn được Đình Xuyên đặt lên giường, anh kéo lấy chăn ấm, chùm lên cô. Vậy là hết việc, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, Đình Xuyên đi xuống phòng bếp.

Anh chú tâm đun nước trên bếp, muốn pha một ly cafe.

Nam Thời đứng từ trên phòng, nhìn qua ô cửa kính thấy xe của Đình Xuyên thì liền vội vàng đi xuống, cậu ló đầu qua phòng khách, phòng ăn, rồi cuối cùng tới phòng bếp. Nam Thời đứng lại, chỉ nhìn thấy mình cậu thì có chút tò mò.

Lên tiếng: "Cậu nhỏ vừa về ạ."

Đình Xuyên không giật mình, anh đứng đây từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Nam Thời. Vừa nhấc lấy ấm siêu tốc vừa trả lời:

"Ừ, cậu vừa về."

Cậu nhìn Đình Xuyên, ngó qua ngó lại, đảo mắt xung quanh, có chút thắc mắc:

"Mợ có về cùng cậu luôn không cậu?"

Anh đổ nước nóng vào ấm, chậm rãi nhắc nhở:

"Có, mợ về cùng cậu, mợ đang ngủ nên yên lặng một chút. Nghe chưa?"

Nam Thời nhìn Đình Xuyên, vẻ mặt đăm chiêu, hỏi:

"Sao nhìn cậu có vẻ quan tâm mợ thế? Cậu cẩn thận, mợ cũng chưa biết tốt xấu ra sao, mà đã là người nhà Ôn gia, có mấy ai tốt đẹp được."

Anh vươn tay, với lấy cốc thủy tinh trên kệ tủ, trầm ổn nói:

"Cậu biết chứ, nhưng cũng có người này người kia, không nên đánh đồng."

Cậu nhìn Đình Xuyên, chỉ gật đầu một cái, ngoan ngoãn đáp:

"Cháu biết rồi."

Nam Thời rất nghe lời, không nghe lời cũng phải nghe lời. Cậu nhón chân bước từng bước, trong lòng tò mò không biết người mợ này trông như thế nào, tính cách ra làm sao. Hôm hôn lễ của anh Nam Thời cũng không tới được, nói trắng ra chính là bị cấm túc.



Cậu bị mẹ mình đưa tới đây, tịnh tâm cách biệt với thế giới bên ngoài, không còn rượu còn bia, còn những đêm thâu trên quầy bar, không điện thoại, mạng xã hội.

Đối với Nam Thời lúc này, đây đúng là cực hình, nhàm chán tẻ nhạt.

Cậu đứng trước cửa phòng mợ mình, suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại lời của cậu nhỏ mình. Nam Thời đúng là có tò mò, nhưng cậu sợ Đình Xuyên hơn, chỉ đành thở thài một hơi.

"Thôi thì đợi mợ dậy sẽ biết mợ ra sao thôi."

Nam Thời quay lại phòng, ngồi chép đống chữ mà cậu mình giao cho, chép đến buồn ngủ mỏi tay.

Buồn chán nằm dài ra bàn, cậu nói nhỏ:

"Ước gì có điếu thuốc ở đây thì tốt biết mấy."

Lời này nói ra, nói thì chỉ dám nói nhỏ, chứ làm gì dám nói to, Nam Thời mà có lá gan đấy thì đã trốn khỏi đây rồi.

Nhưng đang ở thế hèn rồi, tự biết lượng sức mình.

"Lenh kenh"

Gió mát thoảng qua hiên nhà, lay động chuông gió khiến thanh âm dịu dàng vui tai vang lên, thanh âm này xuyên qua tán cây, đi theo cơn gió uyển chuyển lọt vào tai Sương Hàn. Cô bị thứ tiếng này làm cho tỉnh giấc, dưới ánh nắng ấm áp, đôi mắt khép hờ, lúc này lại hệt như băng tuyết ngưng đọng.

Môi hồng mấp máy, đôi mắt dần thích ứng được với ánh sáng, Sương Hàn nhìn xung quanh. Một căn phòng rất đẹp, không quá lớn cũng chẳng nhỏ, tủ sách có hai cái, trong phòng cũng treo rất nhiều tranh phong cảnh, gió hiu hiu lướt qua mi mắt cô, lành lạnh dễ chịu.

Làm Sương Hàn cảm thấy rất yên bình.

Cô ngồi dậy, tóc dài buông xõa hệt mây mù, Sương Hàn nhỏ giọng:

"Mình đang ở đâu đây nhỉ?"

Cô xoay người, đặt chân trần xuống nền sàn, nền sàn lạnh lẽo được trải thảm lông ấm áp, cũng không khiến Sương Hàn bị lạnh như trước nữa. Cô mở cửa, ló đầu ra ngoài, nhìn quanh một hồi mới bước hẳn ra.



Sương Hàn không nhanh không chậm, bước đi trên hành lang dài, cô cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh. Sương Hàn nghe ra vài tiếng động, từ từ bước về phía có thanh âm, cô nhìn thấy Phó Đình Xuyên, anh ngồi trên ghế dài, đã ngủ từ lúc nào.

Sương Hàn nhìn người đang ngủ, đứng đó không biết nên tiến hay lùi.

Bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, bên tay cô truyền đến tiếng nói lành lạnh, khe khẽ:

"Mợ dậy rồi..."

Sương Hàn bị làm cho giật mình, bất giác la lớn:

"Aaaa..."

Đình Xuyên bị tiếng này làm cho tỉnh giấc, mắt mở ra nhìn về phía có tiếng động. Mày khẽ cau lại, anh đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía kia. Cô thì giật mình, xoay người lại chính là một người đàn ông xa lạ, Phó Nam Thời xua xua tay, cậu cố gắng giải thích:

"Bình tĩnh... bình tĩnh mợ ơi."

Sương Hàn thấy người này cứ tiến về phía mình, cô lùi một bước, người trước mắt lại tiến một bước. Vừa lúc Đình Xuyên đi ra, Sương Hàn đụng trúng anh, lọt hẳn vào trong lòng chồng mình.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Đình Xuyên sau lưng, anh mày cau lại, giọng nói mang theo chút mệt mỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Nam Thời, cháu làm cái gì trêu người ta?"

Nam Thời vô tội, cậu vô tội thật mà, vội vàng nói:

"Không cậu... không có cậu ơi, cháu không dám trêu mợ đâu, thật mà, mợ ơi."

Sương Hàn hoàn hồn, nghe ra chữ "Mợ."

"Mợ, cậu gọi tôi là mợ ư?"

Cô mơ hồ nhận ra mọi chuyện, dần đoán được người trước mắt là ai.