Chết Vì Gái

Chương 7




Gió rít qua, hắn gầm lên rất to, giọng thậm chí còn khàn khàn: "Tôi không còn gì cả. Tôi đã tiêu hết thẻ tín dụng, bán nhà, từ mặt bố mẹ và cuối cùng lại bị cô ta lừa dối. Như vậy tôi còn sống để làm gì!"



Hắn nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, rồi nhìn tôi, nhắm mắt lại và nhảy xuống không chút do dự.



“Không!” Tôi muốn đưa tay ra và chộp lấy hắn, nhưng tôi chỉ tóm được không khí.



Ba ngày sau, cảnh sát Chu gọi điện cho tôi và yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát.



Người đàn ông kia đã được đội cứu hộ giải cứu và khai ra hết mọi chuyện.



Tên hắn là Triệu Hằng, là một lập trình viên, vốn có một tương lai tươi sáng, nhưng tất cả đã thay đổi kề từ khi gặp Vương Thanh Thanh.



Để thỏa mãn sự phù phiếm của cô ta, hắn đã mua cho cô đủ loại trang sức và túi xách đắt tiền, thậm chí còn nghe lời gợi ý của cô ta và bán căn nhà để cô ta đầu tư, nhưng Vương Thanh Thanh cho hắn biết rằng khoản đầu tư thất bại và đã mất hết tiền. Dù vậy, hắn vẫn tin và yêu cô ta không chút do dự.



Mới một tuần trước, lúc nửa đêm Vương Thanh Thanh gọi điện cho hắn với giọng đầy nước mắt, nói rằng cô ta vô tình g--iết người.



Hắn bảo cô ta đừng hoảng sợ và đi đến nhà cô ta ngay lập tức. Kết quả là hắn nhìn thấy Lưu Chinh trần truồng nằm trên giường.



Vương Thanh Thanh nói với Triệu Hằng rằng Lưu Chinh muốn cưỡng h.i.ế.p cô ta nên cô ta dùng gối bịt miệng và mũi anh ta lại, không ngờ lại khiến anh ta ngạt thở mà c--hết.



Triệu Hằng nói Vương Thanh Thanh đưa ra chủ ý, cô ta cho Lưu Chinh khỏa thân vào trong một chiếc vali lớn, nửa đêm mang vali đến núi Lạc Đà, sau đó giấu ở một nơi cho đến bảy giờ sáng mới để Triệu Hằng mặc quần áo của Lưu Chinh và giả vờ leo núi để đi ngắm cảnh.



Sau khi Triệu Hằng và Vương Thanh Thanh gặp nhau ở đó, cô ta yêu cầu hắn cởi quần áo và mặc cho Lưu Chinh, hai người cùng nhau đẩy Lưu Chinh xuống vách đá, tạo hiện trường là một vụ tai nạn.



Sau đó Vương Thanh Thanh trốn trong núi cả ngày rồi mới rời đi, thảo nào tôi kiểm tra giám sát hai giờ trước và sau khi Lưu Chinh lên núi lại không thấy bóng dáng Vương Thanh Thanh.



Về việc Triệu Hằng đến nhà tôi để g--iết tôi, hắn thực sự không muốn g--iết tôi, Vương Thanh Thanh bảo Triệu Hằng đến nhà tôi để dọa tôi, khiến tôi phải từ bỏ việc lấy lại 3 triệu tiền Lưu Chinh chuyển cho cô ta.





Sau khi Triệu Hằng khai báo với cảnh sát, Vương Thanh Thanh cũng đã thú nhận tội ác của mình.



Tôi xin vào thăm tù vì muốn gặp cô ta lần cuối.



Khi gặp lại, cô ta đã sụt cân rất nhiều, đôi mắt cũng mất đi vẻ ngông cuồng trước đây. Như con gà trống bại trận, cô ta cúi đầu hỏi tôi: "Tại sao ngay từ đầu cô tin chắc anh ta c--hết không phải di tai nạn? Tại sao cô lại tiếp tục điều tra? Tôi đã cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo!"



Tôi nhìn dáng vẻ vô hồn của cô ta, niềm vui trong lòng càng thêm mãnh liệt.



"Lưu Chinh không phải c--hết ngạt, anh ta c--hết do ngã xuống vách đá. Lúc cô ném xuống, anh ta vẫn còn sống. Trước khi bị ném xuống vách đá, anh ta vẫn chưa c--hết! Nếu lúc đó cô lựa chọn gọi cảnh sát hoặc xe cứu thương, Lưu Chinh sẽ được cứu và cô sẽ không có kết cục như thế này!"



Nghe vậy, đồng tử của Vương Thanh Thanh từng chút phóng to, lộ ra vẻ mặt khó tin.



"Không thể nào, anh ta c--hết rồi, không thể nào, anh ta c--hết rồi! Tôi sờ mũi, anh ta không còn thở!" Vương Thanh Thanh điên cuồng hét lên.



Tôi đứng dậy bỏ đi giữa tiếng hét của cô ta, lúc này cô ta nên cảm thấy thế nào? Hối tiếc? Tuyệt vọng?



Nó không còn liên quan gì đến tôi nữa.



[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Bước ra khỏi trại giam, ánh nắng bên ngoài rất trong lành, hơi ấm trên người tôi rất dễ chịu.



"Ding" Tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động, đó là thông tin tài khoản đến, số tiền 3 triệu mà Lưu Chinh chuyển cho Vương Thanh Thanh đã được tòa án xem xét và trả lại cho tôi.



Tôi lấy điện thoại di động của Lưu Chinh ra, hệ thống đầu tiên tự động mở khóa vì hắn cũng lấy dấu vân tay của tôi, hình bảo vệ màn hình là bức ảnh gia đình chúng tôi chụp khi con tôi được một tháng tuổi, nhìn thấy Lưu Chinh cười vui vẻ như vậy, tôi như rơi nước mắt. Ngơ ngẩn một lúc.



Anh ta theo đuổi tôi từ thời đại học, trở thành người bạn trai tuyệt vời nhất trong mắt mọi người, xếp hàng cả đêm để mua vé xem buổi hòa nhạc yêu thích của tôi, thậm chí vì điều đó mà còn đánh nhau với một người.



Khi cầu hôn tôi, anh ta đã bù đắp tất cả những món quà sinh nhật mà tôi đã không được nhận được từ năm đầu tiên cho đến năm thứ hai mươi tám của cuộc đời mình.