"Cảm ơn cảnh sát Chu. Mấy ngày nay tôi đã bị tra tấn vì những chuyện xấu của Lưu Chinh. Tôi sắp suy sụp tinh thần rồi. Nếu không có sự giúp đỡ của cô, tôi thực sự không biết mình sẽ phải làm sao."
Nói xong, mắt tôi mệt mỏi rũ xuống, tôi đã phải chịu đựng nỗi đau mất chồng, bị phản bội và bị đe dọa đến tính mạng.
"Đừng lo lắng, khi có kết quả điều tra tôi sẽ thông báo cho cô. Trong khoảng thời gian này, cô phải tự bảo vệ mình."
Sĩ quan Chu ghi chép, nói chuyện với tôi một lúc rồi rời đi. Tôi nhìn mảnh kính vỡ trong phòng ngủ, trầm ngâm suy nghĩ, tại sao người đàn ông mặc đồ đen lại có chìa khóa nhà tôi? Chỉ có một khả năng, hắn là do Vương Thanh Thanh phái tới. **[dám ở lại nhà một mình, quá gan]**
Là Lưu Chinh, chắc chắn anh ta đưa chìa khóa nhà cho Vương Thanh Thanh, hẳn là bọn họ đã bí mật gặp nhau ở đây khi tôi sinh con và ở nhà bố mẹ.
Không nên ngồi yên chờ c--hết, tôi phải chủ động. Vì Vương Thanh Thanh đã làm xáo trộn cuộc đời tôi, tôi cũng sẽ làm khó cô ta.
Mỗi ngày tôi đều trốn gần nhà Vương Thanh Thanh, bí mật theo dõi cô ta, nếu không theo dõi cô ta thì tôi sẽ không biết, còn theo dõi rồi thì đúng là cô ta làm tôi giật mình. Thì ra Vương Thanh Thanh không chỉ có chồng tôi mà còn có hai nhân tình khác, phải nói thủ đoạn của người phụ nữ này thật sự rất thông minh.
Vào ngày lẻ, cô ta hẹn hò với một người đàn ông trung niên to béo, bụng phệ, có lẽ là một ông chủ giàu có, lần nào ông ta cũng lái chiếc Mercedes Benz đến đón cô.
Vào ngày chẵn, có một người đàn ông rất gầy đến nhà cô ta, người đàn ông đó luôn hóa trang thật kỹ mỗi khi đến đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngoại hình hắn cả.
Người đàn ông đến vào ngày chẵn có lẽ không có nhiều tiền, bởi vì lần nào hắn cũng đến chỗ Vương Thanh Thanh bằng xe đạp điện. Vì vậy tôi đang tự hỏi làm sao một người như Vương Thanh Thanh lại có thể yêu người đàn ông gầy gò đó.
Theo dõi mấy ngày, cuối cùng cũng có được kết quả, tôi chắc chắn rằng ông chủ béo kia đã có gia đình và con cái, vợ ông ta là một phụ nữ rất tao nhã, đẳng cấp hơn hẳn Vương Thanh Thanh. Xét về hình dáng và ngoại hình, cô ấy không thua kém Vương Thanh Thanh chút nào.
Đúng là đồ ăn ở nhà dù có ngon đến mấy cũng không thể ngon bằng đồ ăn ở ngoài được.
Tôi nhìn những khoảnh khắc hạnh phúc khi ông chủ béo kia đưa vợ con đi chơi ở công viên vào cuối tuần, trong lòng cảm thấy khó chịu, tưởng tượng cảnh ông ta và Vương Thanh Thanh khỏa thân trên giường, rồi so với khung cảnh trước mặt, ối chà chà, ra cái vẻ tử tế, bộ mặt của một người chồng, một người cha tốt cơ đấy.
Tôi lén nhét những bức ảnh chụp ông chủ béo và Vương Thanh Thanh trước cửa nhà ông ta, chờ đợi một cơn bão dữ dội ập đến.
Bởi vì mỗi lần ông chủ béo nhìn thấy Vương Thanh Thanh, ông ta đều ôm, chạm vào cô bằng mọi cách mà không quan tâm đến việc có đang ở nơi công cộng hay không, điều này giúp tôi có những tư liệu rất tốt.
Tôi còn ghi rõ số điện thoại, địa chỉ của tiểu tam rồi cho vào phong bì có dán ảnh… Chờ mà xem, lần này sẽ không vui vẻ lắm đâu.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Chắc chắn rồi, trong ba ngày tiếp theo, tôi không hề thấy ông chủ béo đến nơi ở của Vương Thanh Thanh lần nào, và khi tôi nhìn thấy Vương Thanh Thanh trở lại, cô ta đeo một chiếc kính râm to đùng, nhưng không thể ngăn che được khóe mắt bầm tím, hình như bị đánh rất nặng.
Vẫn chưa đủ thỏa mãn tôi đâu, lát nữa tôi sẽ cho cô ta uống một liều thuốc mạnh.
Theo điều tra của tôi, bề ngoài công việc của Vương Thanh Thanh là người mẫu, nhưng thực tế cô ta thường làm một số việc mờ ám ở hậu trường, những người cô ta đưa về nhà đều là những người cung cấp tài chính lâu dài, còn những người vào khách sạn đều là giao dịch tạm thời. Tôi vẫn đang đợi thời cơ.
Cuối cùng, tôi đã đợi được Vương Thanh Thanh mặc bộ quần áo gợi cảm và quyến rũ đi ra ngoài, tôi theo cô ta đến khách sạn cao cấp và nhìn cô ta cùng một người đàn ông lần lượt bước vào phòng 2308, tôi lập tức gọi cảnh sát.
Một lúc sau, tôi thấy hai người bị đưa đến đồn cảnh sát, nếu không có chuyện gì xảy ra, cô ta sẽ bị giam mười lăm ngày và để được giáo dục nhân phẩm.
Tôi chụp ảnh Vương Thanh Thanh bị công an bắt đi, cùng với ảnh nhiều người đàn ông đến khách sạn nhận phòng, tôi viết một đoạn văn ngắn, biên soạn trên một tờ giấy A4 rồi photo ra một đống.
Ngày hôm sau, tôi đặt chân lên đường đến thôn An, quê hương của Vương Thanh Thanh, đó là một nơi rất nghèo, cô xuất thân từ ngôi làng nhỏ miền núi này, đến thành phố lớn vất vả kiếm kế sinh nhai nhưng lại quên mất cách làm người.
Lần này tôi tới đây chỉ để tung hê nhân phẩm của cô ta.
Tôi đã gửi những tài liệu tôi chuẩn bị cho những người dân ở làng của Vương Thanh Thanh để họ biết cô ta là người như thế nào và yêu cầu họ dán nó lên tường ngoài cửa nhà mình với giá 20 nhân dân tệ một ngày. Chẳng mấy chốc, tài liệu trong tay tôi đã hết sạch.