Chết Vì Gái

Chương 2




[Không sao đâu em yêu, tối mai anh sẽ tăng ca. Mụ phù thủy già đang chăm sóc đứa trẻ, không nên để mụ ta nghi ngờ, anh sẽ ở lại với em.]



[Giá như anh là của em mãi mãi.]



[Em đừng lo, khi nào dự án của anh có tiền, anh sẽ chuyển cho em trước, sau đó anh sẽ ly hôn với mụ phù thủy già ngay lập tức. Mụ ta sẽ không lấy được một xu.]



[Em biết anh yêu em nhất, chồng à, em yêu anh.]



Tôi siết chặt chiếc điện thoại, nhìn cái xác lạnh lẽo bên cạnh, lòng tôi như rơi xuống đáy vực.



Theo lịch sử trò chuyện, vào đêm trước khi người ta phát hiện Lưu Chinh rơi khỏi vách đá, anh ta đã được ả yêu tinh kia mời về nhà.



Cảnh sát đã tìm ra thông tin của người phụ nữ thông qua việc xác thực tên thật. Tên cô ta là Vương Thanh Thanh, hai mươi ba tuổi, là người mẫu. Thảo nào mà cô ta lại có thân hình đẹp như vậy.



Chiều hôm đó, cảnh sát triệu tập cô ta nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, khi nhìn thấy tôi, trên mặt cô ta không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.



"Quả thực anh ấy đã ở cùng tôi vào đêm hôm trước, nhưng anh ấy nói sẽ đến công ty vào sáng sớm. Tôi đang ngủ ở nhà và không biết anh ấy đi leo núi."



Vương Thanh Thanh rất bình tĩnh, như thể người c--hết là một người xa lạ.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]



"Không thể nào, nhất định là cô muốn độc chiếm tài sản của chồng tôi nên g--iết c--hết anh ta."



Tôi nhất thời không kìm được, tất cả sự bất bình và hận thù trong tôi đồng loạt bộc phát, tôi túm tóc Vương Thanh Thanh và tát cô ta một cái thật mạnh.



Nhưng cô ta cũng không chịu thua kém, cô ta đã túm lấy quần áo của tôi và đá thật mạnh vào bụng tôi, khiến vết sẹo chưa lành hẳn do sinh mổ của tôi nhứt nhối.



Vì quá đau nên tôi đã ngất đi và khi tỉnh dậy thì tôi đã ở bệnh viện rồi.



Có lẽ vì cảm thông với tôi, viên cảnh sát xử lý vụ án của tôi đã đến bệnh viện thăm tôi, cô ấy cũng là một phụ nữ, một người mẹ, và cô ấy đặc biệt ghét những người như Vương Thanh Thanh.





Tuy nhiên cô ấy nói với tôi một cách đầy tiếc nuối: "Vì không có bằng chứng nên không khởi tố Vương Thanh Thanh được, nhưng có một điều sẽ khiến cô vui vẻ."



Lúc đầu tôi hơi chán nản nhưng khi nghe có tin vui, tôi nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường bệnh.



“Quỹ dự án của chồng cô đúng là đã gửi cho người phụ nữ đó, tổng cộng là 3 triệu. Số tiền đó thuộc tài sản chung của hai vợ chồng cô, cho nên chỉ cần cô khởi kiện thì số tiền đó nhất định sẽ được trả lại.”



Nghe vậy, tôi bình tĩnh lại rất nhiều, tương lai của tôi và con tôi đã được đảm bảo, sẽ không bị con chồn cái đó cướp đi.



Từ bệnh viện về nhà, tôi choáng váng, vừa đến cửa đã nhìn thấy một chữ “tử” thật to được viết bằng sơn đỏ trên tường hành lang, đặc biệt bắt mắt, cùng một cái hộp trên mặt đất.



Tôi đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi mở ra vẫn thấy ghê tởm, đó là mấy con chuột con đã c--hết, tất cả đều bị moi ruột, thật kinh khủng!



Tôi sợ đến mức lập tức ném chiếc hộp ra ngoài, ngồi xổm xuống đất ôm n.g.ự.c khóc, tôi biết đây là Vương Thanh Thanh làm, cô ta đang uy h.i.ế.p tôi, cô ta biết tôi muốn lấy lại số tiền thuộc về mình. Cô ta đe dọa tôi bằng đứa con của cô ta.



Tôi sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không lùi bước, tôi nhất định sẽ chiến đấu với con quái vật này đến cùng.



Tôi lập tức gọi cho cảnh sát Chu, cô ấy yêu cầu tôi gửi ảnh hiện trường cho cô ấy và lắp camera giám sát trực quan ở cửa, nếu Vương Thanh Thanh còn làm như vậy nữa, cô ta sẽ bị buộc tội đe dọa người khác...



Tôi gửi con ở nhà bố mẹ đẻ, sau đó bắt đầu xem kỹ điện thoại di động của Lưu Chinh, bởi vì tôi thực sự không thể hiểu được Vương Thanh Thanh đã g--iết anh ta như thế nào.



Lưu Chinh là một người đàn ông có sự nghiệp thành công, làm việc với tinh thần phấn chấn và đang có mùa xuân thứ hai trong tình yêu nên chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tự tử bằng cách nhảy xuống vách đá.



Tuy nhiên, hồ sơ giám sát đi vào khu thắng cảnh chỉ có mỗi Lưu Chinh, không có người thứ hai đi cùng anh ta.



Chỉ có một khả năng, khu thắng cảnh mà anh ta đến Vương Thanh Thanh cũng đến nhưng vào thời điểm khác vì cô ta sợ sau này cảnh sát phát hiện nên đã lừa Lưu Chinh tách ra đi.



Vậy nên chỉ cần tôi cẩn thận kiểm tra camera giám sát ra vào nơi này sáng hôm đó thì có thể có được câu trả lời.



Tôi mua hai gói t.h.u.ố.c lá Trung Quốc vội vã đến khu thắng cảnh rồi đến phòng bảo vệ, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mập mạp đang nằm trên ghế bập bênh đang ngủ ngon lành.