Tôi muốn anh chặn họng tôi, chứ không bảo anh chặn tôi tới nghẹtthở!!!
Tâm trạng thương xuân tiếc thu của tôi, nghe câu nói chua lè củahắn xong,từ phía sau tôi vỗ cánh bay lên. Dĩ nhiên tôi là ngắt luôn điện thoại,hậm hực trèo lên giường ngủ!!!
Tối ấy tôi ngủ rất ngon, sáng mai tỉnh dậy bỗng thấy nhớ nhung bánhbaotrong căng - tin đã lâu không được thưởng thức, tôi đánh thứcTiêu Tuyết, hai đứa đi đánh răng rửa mặt rồi đi xuống căng - tin ănbánh bao. Kếtquả là tự nhiên xui xẻo gặp lớp trưởng ở ngay trướccửa căng - tin, nhớtới chuyện hôm qua, tôi không khỏi thấy ngượngthay cho hai người họ.
Lúc tôi còn cứng đờ không mở miệng ra được thì Tiêu Tuyết đã rấttự nhiênđánh tiếng chào hỏi: “Sớm thế, mang đồ ăn cho người yêuà?”.
Lớp trưởng còn hơi lúng túng, thấy Tiêu Tuyết đã khôi phục đượcsức mạnh, cậu ta cũng lấy lại bản sắc, toét miệng cười: “Ừ”.
Tiêu Tuyết ác miệng không tha ai, còn cố tình hỏi tôi: “Tần Khanh,mày quacoi xem, đây không phải là nô lệ của vợ trong truyền thuyếtsao?”.
Tôi xấu hổ, chỉ có thể cười khan hai tiếng. Tiêu Tuyết nổi tiếng trêu ác,lớp trưởng không dám đỡ: “Rồi rồi, haibạn cứ từ từ ăn nhé, tôi đi trướcđây”.
Nhìn lớp trưởng đi mất, lại nhìn Tiêu Tuyết thản nhiên như không cóchuyện gì, tôi giơ ngón tay cái lên: “Xử lý thật sáng suốt”.
Nó thở dài: “Sáng suốt cái gì hả, nửa đêm hôm qua hoa đào bé nhỏcòn mơnmởn, hôm nay mới thấy ánh dương đã ỉu xìu, mày nói coi nóliệt dươngnhanh như thế, tối qua nở rộ cái gì chứ?”.
Tôi suýt nghẹn, liệt dương là có ý gì đó bà chị?Quay đầu lại nhìn bóng lưng lớp trưởng đang cầm túi bánh bao xa xa,tôi không khỏi ghen tị. Nguyệnvọng hai trong tim cậu ấy cũng là lựachọn sáng suốt, còn tôi, vẫn ù lìnhư cũ thôi...
Tôi cứ ở lì trong ký túc xá trường được mấy ngày như thế, rồi cũngtới ngàytôi già thêm một tuổi. Cách ngày tốt nghiệp còn chưa đầy hai tuần, những đứa ở cùngphòng đã dọn ra ngoài, Tiêu Tuyết thì hôm nào cũng bận rộn,tuyđược ở một mình, nhưng ngồi trong căn phòng vắng vẻ, tới mộtngười nói chuyện cũng không có, trong lòng lại thấy buồn buồn. Hơn nữa hôm nay là s inh nhật tôi, lại càng chán đời hơn. Cầm ví tiền, tôi hạ quyết tâmphải đập phá xả láng ngoài hàng mộttrận.
Cứ vô thức đi ngoài đường thật lâu, bỗng nhiên nghe thấy có tiếnggọi rất ngọt ngào bên tai: “Người đẹp ơi, đi mấy người?”.
Nghetiếng gọi mới phát hiện chẳng hiểu mình bị ma xui quỷ khiến thế nàolại quaytrở về “chốn cũ”. Đã hai năm, trừ lần Nghiêm Bằng quay lại,tôi chưa từng bước chân vào đây lần nữa. Ông chủ không nhớ ra tôi,phục vụ đã đổingười mới, nhưng cũng bởi thế mà giờ tôi mới có thểđược nghe người takhách sáo gọi mình là “người đẹp”. Mấy ngườiphục vụ trước ở đây chỉ toàn gọi thẳng tôi là “ba dạ dày”. Tôi có cái tên đó là vì cực thích món lẩu ở quán này, lần nào ăn uốngno say rồi cũng vẫn thòm thèm nhìn mấy móncòn sót trên mặt bàn,ước ao: “Ông trời ơi, cho con ba cái dạ dày đimà!”, chẳng may bịngười phục vụ đang bê thức ăn lên nghe được, rồi trởthành biệthiệu của tôi luôn, cứ thấy tôi là lại kêu: “Chào cô, dạ dày!”.
Nhìn cô bé xa lạ trước mặt khách sáo gọi mình là “người đẹp”, tôicũng kháchsáo trả lời lại: “Một mình tôi thôi, tôi muốn vào phòngSơn Thủy Quan”.
Sơn Thủy Quan là tên một phòng riêng của quán, là chỗ cũ củachúng tôi. Côbé phục vụ nói mấy câu vào bộ đàm, rồi nói lại với tôi: “Sơn ThủyQuan đã có khách rồi ạ, chị có thể đổi phòng khác được không?”.
Tôi hơi thất vọng, nhưng vẫn vội đáp lại: “Cho một phòng cạnh SơnThủy Quan cũng được”.
Cô ta cười: “Có, mời chị theo em”.
Tôi đi theo sau cô bé phục vụ, lúc đi ngang qua Sơn Thủy Quan thìđúng lúcnhân viên phục vụ đang mở cửa bê thức ăn đi vào, chỉ là vôý liếc qua một cái thôi đã khiến tôi cứng hết cả người. Là Tô Á Văn đang ngồi trongấy. Anh cũng nhìn thấy tôi, cả thế giới như ngừng lại trong phútchốc,ánh mắt tôi qué t qua những món bày trên mặt bàn, hai đĩa thịtdê,một đĩa thịt hộp, một đĩa miến, một đĩa rau diếp, một đĩa nấmkimchâm, một đĩa đậu phụ, cạnh đó còn có một gói mì đậu xanh và mộtchainước chanh lớn.
Không chỉ là quen, mà là giống y như đúc. Giống mỗi lần hẹn hò của chúng tôi, và cái ngày anh ra đi hai nămtrước đó. Câu “Khéo quá” mãi vẫn không thể thốt ra nổi. Cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống, anh đẩy đĩa ớt tới trước mặt tôi. Nhân vật: Đôi tình nhân cũ. Địa điểm: Là nơi khởi đầu cho sựrạnnứt tình cảm hai người. Thời gian: Sinh nhật nữ chính. Ba yếu tố cơbản để viết tiểu thuyết đã đầy đủ, thêm thắt mấy chitiết nữa là có thểviết được rồi. Tôi có cảm giác chuyện này mà phát triển nữa sẽ đi vàolối mòn.
Tôi im lặng cúi đầu gắp rau ăn, trong phòng, ngoài tiếng nồi lẩu sôiùng ụcthì có vẻ quá yên tĩnh, yên tĩnh tới độ không thể chịu nổi, thếnên tôiđành kiếm chuyện để nói: “Ha ha, em vẫn muốn tới đâynhưng cứ bận luôn,thế mà lúc tới đây rồi lại phát hiện ra đồ ăn cũngchẳng ngon như mìnhvẫn nhớ”.
Anh cười: “Phải, có lẽ trong lòng ai cũng mơ tới những thứ to táthơn, mớicảm thấy bên ngoài tốt, thực ra lại không phải như thế”. Tôi có cảm giác như mình vừa chọc vào tổ ong vò vẽ, không dám nóithêm, chỉ yên lặng cúi đầu gắp rau ăn tiếp.
Nhưng anh cứ như được lên dây cót, nói tiếp: “Nhưng lại có nhiềungười quángốc, cứ mãi đuổi theo mộng tưởng của bản thân, mà đánhmất đi thứ bảnthân thực sự cần”.
Tôi cảm thấy khó chịu, từ đầu tới cuối đều khó chịu. Tôi khôngthông minh,không thể nói một hiểu mười, càng không có chút tự tinnào của nữ chính,tự biết bản thân mình được bao nhiêu vệ tinh vâyquanh theo đuổi. Tôinhát gan, phản ứng chậm, tự biết thân biếtphận nên cũng chẳng dám mơmộng hão huyền. Nếu anh hối hận rồi,nếu anh muốn quay lại thì cứ nóithẳng ngay ra cho em biết, có đồngý hay không là một chuyện, nhưng xinđừng dùng phép ẩn dụ ám chỉgì đó, em không có dây thần kinh văn chương,cũng không có tầmnhìn xa tít tắp, em thực không hiểu, không dám tin.
Anh coi Tống Tử Ngôn - người ta gọn gàng dứt khoát bao nhiêu,người ta cóthể nói rõ ràng rành mạch rằng “Cô không đáng”. Sao Tô Á Văn nhà anh lại dùng dà dùng dằng như thế chứ, cứ cầm cảbó cỏ xanh tươi thỉnh thoảngđưa đưa trước mũi, thỉnh thoảng lại cọcọ vào miệng người ta, nhưng quyết không để người ta được nếmthử. Đừng bắt em phải đoán nữa, quy tắc thứnhất trong đầu con lừa cứngcổ như em là, thứ không đưa được vào trongmiệng không thể coi làthức ăn.
Tôi có cảm giác mặt mình đã chuyển sang trạng thái cứng đờ, thựcsự là không muốn nghe nữa, bèn khua khua đũa nói lảng sangchuyện khác: “Đừng chỉnói không thế, anh ăn đi.”
Anh đột nhiên ngưng nụ cười, cầm đũa nhìn tôi, giống như hai nămtrước trợnmắt nhìn dáng vẻ xấu xí khi ăn của tôi: “Trước khi ăn anhkể chuyện choem nghe được không?”.
Cứ cho là thi vào cao đẳng cũng chỉ là vươn đầu ra trước đao, dù anhcó tới, đừng treo tôi ở đó là được, tôi gật đầu: “Kể đi”.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Trước đây có một ngọn núi, trên núi cómột conđường, có một chàng trai và một cô gái leo núi. Nhưng côgái kia le onhanh quá, chàng trai không đuổi kịp, dần dần, ngay cảbóng của cô ấycũng không thấy đâu. Lúc chàng trai đang hoangmang, anh ta gặp được mộtcô gái khác, chàng trai này nghĩ dù saocũng chẳng đuổi kịp bóng ngườikia, mà cô gái này lại thú vị, cứ đicùng cô ấy cũng hay. Nhưng đi đượcmột thời gian, bỗng nhiên anhta thấy có một người đứng ở sườn núi vẫytay với mình. Anh ta nghĩdù sao cô ấy cũng là người đầu tiên mình gặp,huống hồ, đã mấy ngàykhông gặp cô, anh nhớ cô. Cuối cùng anh nói vớingười tới sau, anhđã tìm được người cũ rồi, không thể đi tiếp với cô, cô hãy đi thongthả một mình thôi”.
Ngừng lại một chút, anh hỏi: “Em nói coi, người này có khốn nạnkhông?”.
Đôi đũa của tôi ngừng giữa không trung, không biết nên nói gì, chỉxấu hổcười cười. Anh lại tiếp tục nói: “Anh chàng này bỏ rơi cô thứ hai, lạiđuổi theocô thứ nhất. Lẽ ra anh cũng phải mãn nguyện chứ, nhưng khi ởbênngười thứ nhất, anh ta vô thức nhớ về người thứ hai kia, anh tabắtđầu nghĩ là thói quen, cứ từ từ rồi sẽ hết thôi. Nhưng thói quennàyquá đáng sợ, hai năm cũng không hề mất đi. Sau hai năm anh ta gặplạingười tới sau kia, nhưng cô ấy đã có bạn đồng hành khác rồi, anhta trợntròn mắt nhìn, lần đầu tiên biết thế nào gọi là ghen tỵ, vì cảmgiác nàylà ghen tỵ, nên anh ta mới hiểu cảm giác kia không phải làthói quen, màlà thứ tình cảm thời gian cũng không thể xóa nhòađược. Em nói coi, anhta có đáng đời không?”.
Ngay cả cười tôi cũng không cười nổi, chỉ có thể uống nước ừng ực. Anh không để ý, chỉ nói: “Có lẽ anh chàng ấy không tệ như thế, anhta nghĩ như thế này, kiếp này mình đã sai rồi, sai tới mức không thểquay lại được nữa.Cái anh ta có thể làm là đi qua những con đườnghọ đã từng đặt chân tới,càng nghĩ càng nhớ. Nhưng ngày kia, trênđường, anh ta đã gặp cô gái ấy,vẻ mặt lưu luyến giống anh ta”. Anhnhìn tôi, mắt sáng rực, “Em nói coithế nghĩa là gì, cô gái kia đãquên anh ta chưa, họ có thể quay lại vớinhau không?”. Tôi lắc đầu: “Không biết”.
Anh chưa chịu tha, “Nếu là em thì sao? Em làm thế nào?”. Tôi cười khổ,“Người trên đường nhiều như thế, có lẽ người ta sớmtìm được bạn đồnghành mới, huống hồ lối rẽ lại nhiều thế kia, chodù có quay đầu lại cũngchưa chắc thấy được người đó, nói gì tới việcquay lại”. Anh cúi đầu, lâu sau mới nói: “Nếu anh tìm thấy cô ấy thì sao?”.
Tôi ngẩng đầu: “Hoặc thời gian đã xóa nhòa tình cảm của cô ấyrồi?”. Anh imlặng trong thoáng chốc, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Emđã không cònyêu anh s ao?”. Tôi nhìn vào mắt anh, trong ấy có những tia sáng rực rỡ, không biếttrả lời ra sao. Nếu tôi có chí khí một chút, chắc chắn sẽ gật đầu,mắng cho anh ta một trận, nói bà đây đã hoàn toàn quên mi rồi,bàđây không yêu mi nữa vân vân và vân vân. Nhưng tôi không tài nàonóidối nổi, bao nhiêu lần, tôi nằm trên giường “tự sướng”, nghĩ racảnh anhnước mắt nước mũi dầm dề cầu xin thảm thương: “TầnKhanh, anh sai rồi,anh không bỏ được em, anh xin lỗi em, anh chỉyêu mình em”.