Hẹn hò
Ngôn Ngôn… có thể gọi một người đàn ông như thế sao? Một dòng điện tĩnh từtrên trời giáng xuống ngay đầu tôi, chạy từ đỉnh đầu tới ngón chân, dựng hết cả tóc gáy, hồn vía xém lên mây luôn.
Tôi cười gượng: “Em…em không quen gọi thế.”
“Từ từ rồi sẽ quen.” Hắn thản nhiên nói: “Gọi thử một tiếng nghe xem nào.”
Tôi cố bức mình mở miệng nói ra lời: “Ngôn Ngôn…ầy, thôi để em gọi tên thầy đi, Tống Tử Ngôn.”
Hắn giật mình, trong mắt lóe lên một tia sáng đáng ngờ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khẽ: “Được.”
Xe dừng lại bên đường dành riêng cho người đi bộ, hôm nay là cuối tuần,người qua người lại không ít, một đám gái lớn gái bé ăn mặc mô-đen,trang điểm xinh đẹp cứ lượn qua lượn lại trước mắt.
Không thể không nói, tôi nhìn phát bực.
Nhưng may là người đàn ông bên cạnh tôi đây rất đẹp trai, đi trên đường hấpdẫn không ít ánh mắt nhìn theo, trong lòng tôi tự nhiên thấy vênh vangđôi chút. Cảnh tượng đẹp đẽ biết bao nhiêu, một người đàn ông tuấn túnho nhã dạo bước cùng một cô gái duyên ngầm cả mười phần, đi giữa dòngngười tấp nập, nắm chặt tay nhau.
Nắm tay nhau! Liếc nhìn vẻ mặt vẫn như thường của Tống Tử Ngôn, tôi thầmcắn răng: không phải chỉ là nắm tay thôi sao? Vì một điểm học phần, lãonương đây liều mạng!
Nhưng lòng bàn tay tôi cứ liên tục đổ mồ hôi, hắn cúi đầu: “Nóng lắm hả?”
Tôi cười cứng ngắc: “Người đông quá.”
Người rất đông, Phật dạy, kiếp trước phải quay đầu năm trăm lần mới chỉ đổilại một lần gặp thoáng qua ở kiếp này, nhưng để đi với hắn có gần nửatiếng ngắn ngủi này thôi, chắc cổ kiếp trước của tôi phải gãy mất tiêurồi.
Hắn liếc mắt nhìn tôi, sau đó, rất tự nhiên, lấy tay choàng qua eo, kéo tôi vào lòng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng một mùi hương nhẹ nhàng vấn vương bên mũi, tôi hơi choáng váng, mãi tới lúc bình tĩnh lại mới lúng túngtách người ra, cười gượng: “Th…Tống Tử Ngôn, thực ra không cần đâu mà.”
Hắn nói: “Chúng ta đang hẹn hò, không phải nên thế sao?”
Tôi lại cắn răng, vì một điểm học phần, lão nương lại liều mạng!
Cứ như thế đi tới gần rạp chiếu phim, hắn ngẩng đầu nhìn rồi nói: “Đi coi phim đi.”
Dù sao thì cũng đã hạ quyết tâm lắm rồi, chỉ cần không phải là khách sạnthì dám đi tuốt, tôi khí phách bừng bừng, gật đầu cái rụp: “Đi!”
Rạp đang chiếu bộ phim Họa Bì ra từ năm ngoái, bộ phim này tôi đã down vềcoi hết, ngồi mê mẩn ngắm đôi mắt to tròn ngây thơ với cái cằm nhọn xinh xinh của Châu Tấn bao nhiêu lần. Quả nhiên coi phim rạp với coi phimtrên máy khác nhau hoàn toàn, nửa đầu phim tôi ngồi coi rất say mê, nửasau tự dưng nhận ra Tống Tử Ngôn càng ngày càng dịch sát vào mình, trong bóng tối, tôi nhìn gương mặt hắn qua ánh sáng từ màn hình lúc sáng lúckhông, mặt hắn ở gần mặt tôi tới như vậy, gần tới nỗi có thể cảm thấyhơi thở của hắn.
Đầu tôi đông đông lại, nháy nháy mắt mấy cái nhòm hắn.
Hắn cũng nháy nháy mấy cái nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười nhạt, vuốt tóc tôi, nói: “Tôi ra ngoài một lát.”
Mãi tới khi hắn đi ra ngoài rồi, đầu óc tôi mới bắt đầu giải đông, lúc nãyhắn hắn hắn hắn hắn không phải muốn hôn mình đấy chứ?!
Lẽ nào mình thực sự chỉ vì một điểm học phần thôi mà để hắn bẫy thế này?!Đúng là quá lỗ rồi, cùng lắm thì đi học thêm một năm nữa thôi, sao phảichịu thiệt thế chứ? Tuy hắn đẹp trai thật đó, nhìn gần còn thấy đôi mắtđen sâu, lông mi dài thật dài.Xì! Đẹp trai cũng không thể làm lý do đểmình sa đọa thế được!
Ý nghĩ phải đi hay ở lại oánh nhau chí chóe trong đầu. Đương lúc còn phân vân thì chỗ ngồi bên cạnh bỗng trầm xuống khiến tôi khẽ giật mình. Hóara là Tống Tử Ngôn đã quay lại, còn cầm thêm nước ngọt và bỏng ngô.
Hắn đưa nước ngọt cho tôi, còn mình thì tự cầm lấy hộp bỏng ngô, nhẹ giọng nói: “Đừng có động đậy, để tôi đút cho em.”
Hắn nhìn tôi cười dịu dàng, thỉnh thoảng đút bỏng ngô qua, lạnh lưng tớimức da gà da vịt gì trên người tôi nổi lên hết ráo. Trong lòng tự hạquyết tâm, chuyện buồn nôn sến súa tới cỡ nào đã làm hết rồi, một làkhông làm, hai là cứ làm tới, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa vàokhách sạn chưa chịu dừng.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã xâm xẩm tối, đèn đường cũng vừa đượcbật lên. Ngồi vào một bàn trên tầng bảy của quán ăn Tứ Xuyên, tôi vừanhìn sắc trời lúc hoàng hôn, vừa cảm khái: “Tuy tình tiết hơi rời rạc,nhưng nhạc phim khá hay.”
Hắn nói: “So với mấy bộ phim của Trung Quốc được coi là nghệ thuật còn hay hơn.”
Tôi phản đối: “Nhưng mà so với Sắc Giới còn kém hơn.”
Hắn tự tiếu phi tiếu nheo mắt nhìn tôi: “Là bản đã cắt chỉnh hay bản chưa cắt chỉnh?” [1]
Có người nói đàn ông sáng sớm và buổi tối đều là cầm thú, sao tự nhiên tôi lại mang cái đề tài này ra nói hả trời. Tôi vội vàng nói lảng quachuyện khác: “Thầy thích Vương phu nhân hay Tiểu Duy?” [2]
Hắn lắc đầu: “Không thích ai cả.”
“Phải thích một người chứ.”
“Cả hai đều rất thông minh, tôi không thích phụ nữ quá thông minh.”
“Vậy thầy thích người ngốc sao?”
Hắn nhìn tôi, mỉm cười: “Dạng người như em đó.”
Câu trả lời của hắn kỳ thực là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi, lẽnào tôi không thông minh sao?! Nhưng tôi không uất nghẹn, cũng khôngnghiến răng, nhìn ánh mắt trầm tĩnh còn mang theo ý cười của hắn, trongđầu tôi hiện ra một đôi mắt đen láy khác
Lúc đó cắm trại trên núi, mọi người ngồi xung quanh lửa trại, ăn uống xongxuôi, có người đề nghị chơi trò sát nhân [3]. Tôi rất không may, thậpphần xui xẻo, có lẽ nên nói là Tô Á Văn may mắn, quá may mắn. Chỉ cầntôi là cảnh sát, anh là sát thủ, nhất định tôi sẽ bị anh đâm cho mộtdao. Nếu tôi là sát thủ thì còn thảm hơn, bất kể anh là cảnh sát hayngười dân, nhất định tôi sẽ là người đầu tiên bị tóm.
Càng chơi, mọi người càng quên đi mục đích ban đầu của trò này, chỉ chăm chăm làm nhân chứng cho hồ sơ tử vong của tôi.
Tôi mếu máo kêu to: “Sao chứ? Sao chứ? Sao lần nào cũng là tớ chứ?!” nhìn bộ dạng chẳng khác nào giáo chủ thét gào. [4]
Tô Á Văn cả cười: “Ai bảo em rõ ràng như thế, liếc mắt nhìn cũng đoánđược. Làm sát thủ thì giả bộ cúi đầu thật thấp, làm cảnh sát thì chắcchắn nhìn rất hí hửng, làm người dân thì nói rõ nhiều.”
Mọi người cười lớn.
Tôi ỉu xìu: “Em ngốc thế sao?”
Ngọn lửa trại màu xanh lam nhảy múa trong đôi mắt đen của Tô Á Văn, anh nói: “Không sao, cũng có người thích em như thế mà.”
Tôi nghĩ món cay Tứ Xuyên ở đây thật cay, rất cay, cay tới mức khiến ngườita phải rơi nước mắt. Tôi cúi gằm mặt cố gắng ăn hết bữa, không dámngẩng đầu.
Nụ cười của Tống Tử Ngôn nhạt dần, chỉ lẳng lặng châm thuốc hút.
Mãi tới lúc bước ra khỏi quán thì trời đã tối, tôi ngồi trong xe nhìn rangoài, nhìn những ngọn đèn đường trôi nhanh về phía sau. Trường tôi ởvùng ngoại thành, cách trung tâm chẳng xa cũng chẳng gần, đường đi cóhơi vắng vẻ, dân cư thưa thớt. Trên đường về trường, hai người chúng tôi đều im lặng, không ai nói chuyện với ai.
Tới cổng trường, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, tháo dây an toàn, quay sang cười tươi: “Thầy…à, Tống Tử Ngôn, tạm biệt.”
“Chờ một chút..” hắn đặt một cánh tay lên cánh cửa sau lưng tôi, tôi bị kềmchặt giữa cửa xe và lồng ngực của hắn. Hắn cúi đầu xuống, hơi thở lướtqua trên mặt tôi, tôi nhìn cặp mắt đối diện dần tối đen lại, lắp bắp:“Gì, gì, gì đó?”
——————-
[1] Sắc Giới là một bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc được sản xuất năm2007, phim có khá nhiều cảnh nóng nên khi đc chiếu rạp đã bị cắt bỏ mộtsố đoạn ấy. Ý anh Ngôn ở đây là bạn Khanh coi bản đã bị cắt cảnh nónghay chưa cắt mà khen là hay hơn Họa Bì. (Họa Bì cũng bị cắt khi côngchiếu ở rạp, thưa các bạn ) )
[2] Vương phu nhân, Tiểu Duy: nhân vật trong phim Họa Bì.
[3] trò sát nhân: vốn là một game điện tử ở TQ, là game suy luận. Đại kháilà chia làm hai phe, phe người tốt, và phe sát nhân lẩn trốn trong phengười tốt. Nhiệm vụ là cảnh sát phải tìm ra sát nhân trước khi bị sátnhân giết mình :”)
[4] giáo chủ thét gào: là diễn viên Mã Cảnh Đào của Đài Loan, vì những nhân vật do anh đóng thường có xu hướng thét lớn, gào to, nên người ta gọianh là “giáo chủ thét gào” =))