Chết Đi, Bạn Trai Cũ Bắt Sống Lại

Chương 3




Đồng Ngộ lần đầu đến Dung Giang là vào năm 6 tuổi, trời vừa trút xuống một cơn mưa lớn, cậu mang một đôi giày trắng rất sạch sẽ, sống chết không chịu xuống xe, Đồng Uy Dương cầm đồ chơi dụ dỗ nửa ngày mới có thể ôm cậu ra khỏi đó.

Toà nhà này là một khu chung cư nhiều tầng, nhiều căn nhà đối diện với nhau, khung cảnh xung quanh rất tốt, khắp nơi đều là cây xanh.

Đồng Ngộ ôm cổ Đồng Uy Dương, trong tay cầm xe lửa mới mua, đột nhiên, trong căn nhà đối diện truyền đến âm thanh của phụ nữ, người đó la lối rất lớn ——

"Cút, đồ không có lương tâm, biết trước như vầy thì lúc sinh mày ra tao trực tiếp bóp chết!"

Âm thanh mang theo một chút kiểu miền nam, bình thường có lẽ nghe rất êm, nhưng một khi nói lớn, thì lại có chút chói tai.

Đồng Ngộ bị tiếng mắng này làm cho giật mình, mở đôi mắt to, đen như ngọc nhìn về phía phát ra âm thanh.

Từ bên trong đi ra la một cậu bé, bộ dáng khoản tám chín tuổi, đều là cùng tuổi nhưng Đồng Ngộ cảm thấy đứa trẻ đó quá mức gầy ốm.

Cậu bé nhìn Đồng Ngộ trắng nõn, dừng lại vài giây, sau đó bước đi mặc người phụ nữ ở phía sau lớn tiếng mắng cũng không quay đầu.

Người phụ nữ trên người toàn mùi rượu đuổi theo sau, bước chân lảo đảo có chút đứng không vững, bà ta chỉ vào thiếu niên: "Đi rồi thì đừng có trở về, mày tốt nhất là chết ở ngoài đường luôn đi!"

Câu từ của người phụ nữ rất thô tục, Đồng Uy Dương lấy tay che kín tai Đồng Ngộ lại, sau đó liền thấy bà ta cột lại tóc, bước chân loạng choạng đi vào trong nhà.

"Lần này lại uống nhiều nữa sao."

"Vừa uống rượu liền lấy đứa nhỏ ra trút giận, Cố Thừa đúng là đáng thương."

Đoạn Như dùng năng lực xã giao cùng với năng lực hóng hớt cực mạnh, chỉ một lúc là có thể cùng hàng xóm đứng thành một đám để tám chuyện, biết được nhà đối diện kia chỉ có một người phụ nữ mang theo con nhỏ, cũng chưa từng gặp qua cha của đứa bé, cũng không thấy người phị nữ đó ra ngoài làm việc, cả ngày uống rượu chơi bời, quanh năm suốt tháng không mấy ngày là tỉnh táo, mỗi lần uống nhiều quá liền lấy con trai ra trút giận.

Nghe nói thằng bé nhà đó tính cách cũng không tốt, ngày thường thấy người khác đều không mở miệng, nhìn người với ánh mắt âm u, rất khiến mọi người sợ hãi.

Mấy người hàng xóm nói: "Các người mới vừa chuyển đến, đừng nên thường xuyên lui tới với bọn họ, ai biết ngày nào đó sẽ gặp phải chuyện gì."

Đoạn Như làm mẹ, không thể hiểu được người phụ nữ tên

Thẩm Ninh kia, con trai không tốt thì cũng là con trai của mình, tại sao lại có thể mắng như vậy.

Chạng vạng tối, Đồng Ngộ mặc quần đùi với giày đi mưa chơi một mình ngoài sân, chân trời bị hoàng hôn làm đỏ một mảng, ánh mắt của cậu cũng theo đó mà đỏ rực.

Buổi chiều anh trai lúc sáng cũng trở về, anh không vào nhà, mà là đứng ở cửa nhìn căn phòng đối diện.

Cố Thừa quay đầu nhìn cậu một cái.

Đồng Ngộ duỗi tay chỉ vào anh: "Mặt anh bị thương rồi."

Lúc sáng Đồng Ngộ không nhìn thấy vết thương trên mặt anh, nhưng bây giờ ở thái dương bị rách mất một mảng, Đồng Ngộ nhón chân, định mở cửa ra, nhưng chiều cao cậu không đủ, với không tới.

"Anh, anh giúp em một chút."

Cố Thừa đứng ở đó, lạnh nhạt nhìn chú lùn bị cánh cửa làm cho khó khăn.

Đồng Ngộ thấy anh bất động, đúng tình hợp lý kêu: "Anh giúp em với."

Cố Thừa xoay người đi qua, vươn một ngón tay chống vào trán Đồng Ngộ, đẩy cậu ra một chút.

Đồng Ngộ bị anh đẩy ra, sau đó tiểu ca ca ngoài cửa nói: "Đừng ra đây, trời tối có chó sói, sẽ ăn con nít."

......

-

"Để tôi đi lấy thuốc trị phỏng!"

Phương Du là một cái hòm thuốc thành tinh, khi còn nhỏ rất thích đánh nhau, người lại nhỏ con, đánh đấm một hồi liền bị thương, sau đó mẹ hắn sợ hắn chết ở bên ngoài, nên mỗi lần đều chuẩn bị cho hắn một vali toàn thuốc để phòng cho bất cứ tình huống nào.

Đồng Ngộ bị tiếng của Phương Du làm cho hoàn hồn, suy nghĩ trở về, trong lòng hoảng loạn, lúc trước có nói là bịa cách chết

Đồng Ngộ rút tay về, tay Cố Thừa căng cứng, chặt chẽ mà bắt lấy cậu: "Đừng nhúc nhích."

Phương Du: "Tôi trở lại rồi đây."

Phương Du định lấy tay của Đồng Ngộ từ trong tay Cố Thừa ra, nhưng chưa kịp đụng tới Đồng Ngộ đã bị Cố Thừa né tránh, Phương Du sửng sốt một chút, thuốc phỏng trong tay bị Cố

Thừa cầm lấy.

Cố Thừa: "Cảm ơn."

Phương Du: "???" Cố Thừa cảm ơn mình?

Cố Thừa rút hai tờ giấy, đem tay Đồng Ngộ lau nhẹ nhành: "Kiên nhẫn một chút."

Đồng Ngộ vừa định nói "Tôi không sợ đau", giây tiếp theo hắn liền đau nhe răng: "Đau, anh làm nhẹ thôi!"

Cố Thừa cong ngón tay nhìn cậu một cái, "Tôi còn chưa đụng vào em."

Đồng Ngộ: "..... "

Cố Thừa nhẹ nhàng xoa thuốc.

Đồng Ngộ cắn răng không mở miệng. Mẹ nó, mất mặt!

Lát nữa bảo Từ đạo xoá đoạn vừa rồi.

Đồng Ngộ nghe thấy Phương Du ho khan một tiếng, cậu quay đầu nhìn Phương Du, Phương Du nháy mắt ra hiệu cho cậu, Đồng Ngộ lúc này mới phát hiện những người khác bao gồm Từ Giang, tất cả đều đứng ở kia xem hắn xoa thuốc.

Đồng Ngộ muốn rút tay ra, như trốn ôn dịch mà lùi về sau vài bước: "Tốt hơn rồi."

Cố Thừa lòng bàn tay trống rỗng, trên đầu ngón tay còn dính thuốc mỡ, ở mu bàn tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ tay Đồng Ngộ, anh nhìn Đồng Ngộ...... Cậu trông có vẻ gầy, năm ấy anh đi, trên mặt cậu còn mang theo chút mũm mỉm của tẻ con, bây giờ đã trở nên tuấn tú hơn, ít đi nhiều sự mềm mại non nớt.

'Giang một từ' vừa rồi còn nghĩ mời chào Đồng Ngộ, lúc này nhìn thấy Cố Thừa đôi mắt phát sáng.

Hắn đem nhiệm vụ của mình ra, kích động đi đến trước mặt Cố Thừa, mềm giọng nói, hắn hận không thể đem hết tâm tư viết lên mặt: "Cố lão sư, đây là nhiệm vụ của tôi, về sau cần ngài chỉ giáo nhiều hơn."

Nghe được lời này Đồng Ngộ mới phản ứng lại Cố Thừa chính là "Cấp quan trọng" mà Từ Giang vừa mới nói, hắn nhìn thoáng qua Cố Thừa cầm thẻ nhiệm vụ, trong lòng đột nhiên bực bội.

Con mẹ nó sao có thể dám mời một ảnh đế đứng đắn tới loại tiết mục này?!

Đồng Ngộ giương mắt nhìn Cố Thừa một cái, xoay người đi rửa sạch sữa bò còn sót lại.

"Làm người khác bị thương thì phải xin lỗi." Cố Thừa, "Nhà cậu không ai dạy cậu sao?"

'Giang một từ' sửng sốt, phản ứng lại, Cố Thừa là đang nói với hắn: "A? Tôi, tôi không phải cố ý."

Cố Thừa ngữ khí lãnh đạm nói giống như giây tiếp theo liền ấn cổ hắn đi xin lỗi Đồng Ngộ: "Không phải cố ý thì không cần xin lỗi?"

Còn ở trong tiết mục, Đồng Ngộ cũng không định gây chuyện, cậu cũng không ngẩng đầu lên nói câu "Không có việc gì", ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của ly lên.

Nam Chi cầm lấy cái ly: "Tay cậu không tiện, để đó tôi làm giúp."

Đồng Ngộ không từ chối, nói với Nam Chi một tiếng "Cảm ơn".

Cố Thừa hành động có ý tránh xa anh của Đồng Ngộ: "Nhiệm vụ của em là gì?"

'Giang một từ' nghe thấy Cố Thừa nói liền quay đầu lại, nhưng thấy người Cố Thừa hỏi chính là Đồng Ngộ, vội vàng nói: "Cố lão sư, chúng ta mới là........................... "

Phương Du giúp Đồng Ngộ trả lời, nhìn như sợ cậu sẽ không trả lời: "Cậu ấy nhiệm vụ là mua sắm, cùng tôi một đội."

Cố Thừa hỏi Phương Du: "Có thể cùng tôi đổi chút nhiệm vụ được không?"

Phương Du lập tức đem thẻ nhiệm vụ trong tay đưa đến: "Có thể a, rất có thể!"

...... Đồng Ngộ trợn to mắt nhìn qua người vừa đem cậu bán đi- Phương Du, cậu bây giờ cùng con cún này tuyệt giao có được không?

Đồng Ngộ đứng lên: "Ta không đổi!"

Từ Giang đang nghĩ ngợi tìm cách để thay đổi người một cách tự nhiên nhất ai ngờ Cố Thừa lại đề nghị trước, hắn nói: "Người bị thay đổi tạm thời không thể ý kiến, khách quý đưa ra

Đồng Ngộ không phục: "Dựa vào cái gì?" Phương Du tò mò: "Khiên chiến cái gì?"

'Giang một từ' cũng không định đổi: "Tôi cũng muốn khiêu chiến!"

Từ đạo chỉ đĩa quay vẫn luôn đặt ở góc, trên mỗi đĩa quay đều có dán tờ giấy, nhân viên công tác đưa cho Cố Thừa một cái phi tiêu, đĩa quay chuyển động, phi tiêu ném tới cái nào liền dựa theo chữ viết trên đó mà làm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đổi người.

Cố Thừa tùy tay ném một phát, phi tiêu bay tới đĩa quay, tờ giấy bị xé xuống, bên trên viết —— hít đất 100 cái.

Đồng Ngộ: "..... "

Đây là dùng mạng để đổi người sao?

Phương Du giống như răng bị đau mà hít hà một hơi, tâm nói may mắn người khiêu chiến không phải hắn, nếu bằng không làm xong một trăm hít đất liền bị phế.

Phương Du và Đồng Ngộ cùng liếc nhau một cái, sau đó cùng nhìn về phía con người vừa rồi lớn tiếng nói muốn khiêu chiến, thật sự muốn mắng hắn một câu —— tự làm tự chịu.

Giang một từ: "..... "

Chẳng trách vì sao mà tiết mục không nổi, tổ tiết mục có phải có bệnh hay không!