Chết Đi, Bạn Trai Cũ Bắt Sống Lại

Chương 11




Cố Thừa ngẩng đầu, liền thấy Đồng Ngộ đang nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng thịt vụn mình vừa cắt.

Đồng Ngộ thấy Cố Thừa dừng lại, ngước mắt liền thấy Cố Thừa đang nhìn cậu, Đồng Ngộ sửng sốt: "Nhìn gì, nhìn cái gì mà nhìn?"

Cố Thừa cố ý chọc cậu: "Còn sống, em chưa ăn được đâu." Đồng Ngộ: "............. "

Tôi nhìn giống đồ ngốc lắm sao? "Tôi biết!"

Đồng Ngộ quay người bỏ đi, nhưng bị Từ Giang ngăn lại.

Từ Giang nói tạm thời sẽ thuê xe cho bọn họ dùng để đi mua sắm, hỏi ai là người lái.

Cố Thừa hỏi Đồng Ngộ: "Em lái xe được không?"

Đồng Ngộ giận dỗi nói: "Lúc lên 6 tuổi tôi đã có thể lái được rồi."

Lái xe đồ chơi hả em???

Thấy Cố Thừa dừng một chút, Đồng Ngộ tựa hồ nghĩ đến cái gì, cậu quay đầu rời đi: "Tôi đi thuê xe!"

Nói xong, Đồng Ngộ chạy ra ngoài như chạy trốn.

Phương Du vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì: "Tôi đi với cậu."

Cố Thừa liếc nhìn Nam Chi đang chiên trứng bên cạnh: "Tôi muốn một cái chín hoàn toàn, làm phiền anh rồi."

...

Nửa giờ sau, Đồng Ngộ cùng Phương Du mang khuôn mặt mệt mỏi trở về.

Cố Thừa ngăn cậu lại một chút, đẩy một bát mì đến: "Bát này của em."

Đồng Ngộ nhìn nhìn hai bát mì, nhưng lại không thấy loại chuyện kiểu như bát này nhiều thịt, bát kia ít thịt.

Trong khi ăn mì, Giang Nhất Ngôn vẫn luôn nhìn Đồng Ngộ, một vị khách tên Khương Thượng cũng nhìn cậu.

Đồng Ngộ ngẩng đầu lên: "Trên mặt tôi có dính cái gì sao?"



Mái tóc quăn trên đầu Khương Thượng rung rung, hắn tò mò nhìn Đồng Ngộ: "Cậu không ăn trứng lòng đào sao?"

Đồng Ngộ ngậm một miếng trứng chiên đã chín kĩ trong miệng, nói: "Tôi ăn trứng chưa chín sẽ đau bụng."

Phương Du ở bên cạnh hét lên: "A, tôi cũng không thích trứng lòng đào, tại sao chỉ có trứng của cậu là chín hết vậy?"

Đồng Ngộ nhìn trứng của mình, lại nhìn trứng của những người khác...... Đúng là chỉ có trứng của cậu mới như vậy.

Đồng Ngộ nhớ tới hành động vừa rồi của Cố Thừa.

Cậu liền nghĩ Cố Thừa nào có lòng tốt nấu cho cậu như vậy, anh muốn làm cho công chúng phẫn nộ, chờ tiết mục phát lên, fans của anh sẽ xé xác cậu!

Thật ác độc!

... wattpad: 520sweet

Cơm nước xong, Đồng Ngộ lấy danh sách các đồ cần mua của mọi người chuẩn bị đi ra ngoài cùng Cố Thừa.

Giang Nhất Ngôn xin đi theo: "Tôi đi cùng hai người được không, dù sao tôi cũng không có gì để làm."

Nhiệm vụ của Nam Chi là nội trợ, nhưng Cố Thừa thì không phải, Giang Nhất Ngôn cũng đã từng dùng thủ đoạn mơ hồ để đối phó cho mấy chuyện này, hắn nói: "Cơm thì Thừa ca cũng làm mà, nhưng nhiệm vụ của anh ấy có phải nội trợ đâu."

Phương Du không thể uống trà xanh: "Ý của cậu là Cố ảnh đế làm cơm là vì cậu sao?"

Nghe được Giang Nhất Ngôn cứ mở miệng là gọi Cố Thừa bằng "Thừa ca" Đồng Ngộ nhíu mày một chút, tất cả mọi người đều lịch sự gọi Cố Thừa một tiếng Cố lão sư, chỉ có Giang Nhất Ngôn là gọi khác.

Đồng Ngộ trừng mắt nhìn Cố Thừa một cái, cái nhìn hung ác như khi cậu thấy anh được một bạn nữ tỏ tình trên sân bóng.

Cố Thừa hiểu được ánh mắt của cậu, không khỏi cười khổ một cái, phủ nhận nói: "Không phải."

Nghe được Cố Thừa phủ nhận, Đồng Ngộ thu lại ánh mắt một chút, nhưng vẫn không quá vừa lòng.

Cố Thừa quay đầu nhìn Giang Nhất Ngôn nói: "Không phải bởi vì cậu đâu."

Giang Nhất Ngôn: "..... "

Không cần nói rõ ràng như vậy đâu, chỉ cần nói ẩn ẩn ý ý một chút là tôi có thể hiểu mà.

Nhìn Giang Nhất Ngôn không nói nên lời, trong lòng Đồng Ngộ cũng đã thoải mái, cậu giục Cố Thừa: "Nói xong chưa, có đi hay không?"

Cố Thừa nhìn Đồng Dục vừa rồi chặn anh ở cửa với vẻ mặt "Anh không giải thích rõ ràng thì hôm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện

Đồng Ngộ tâm tình rất tốt, lúc ra ngoài cậu đem chìa khóa xe đưa cho Cố Thừa: "Anh lái đi."

Cố Thừa nhìn chìa khóa: "Tôi không có bằng lái."

Đồng Ngộ sửng sốt: "Không có bằng lái? Anh chưa thi bằng lái bao giờ à?"

Cố Thừa nói: "Ở nước ngoài đã thi rồi, nhưng trong nước thì không có."

Nhìn Cố Thừa mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Đồng Ngộ chạy vòng đến bên kia rồi lên xe.

Đồng Ngộ tò mò hỏi: "Sao anh không thì lấy bằng trong nước vậy?"

Cố Thừa nhìn cậu một cái nói: "Bởi vì trước kia có người nói về sau sẽ đưa đón tôi đi làm."

Chân dẵm ga của Đồng Ngộ trượt một chút, chiếc xe đột nhiên ngừng lại.

Cố Thừa: "Không biết lời này còn tính không." Đồng Ngộ quay sang nhìn anh: "............. "

Khi vừa dọn đến Dung Giang năm ấy, Cố Thừa bắt đầu đi học lại sau kì nghỉ đông, mỗi ngày Đồng Ngộ lúc nào cũng lái cái ô tô điện được ông bà tặng vào dịp Tết Nguyên Đán ra ngoài đường đợi anh về.



Cố Thừa mỗi lần trở về đều đem cặp sách bỏ vào trong xe Đồng Ngộ, tay đút túi, đi theo sau ô tô nhỏ về nhà.

Đồng Ngộ ban đầu là tới đón người, kết quả lại là mỗi ngày chở cặp sách.

Cậu hỏi Cố Thừa: "Sao anh không ngồi lên xe?" Cố Thừa liếc nhìn chiếc xe điện màu lam: "Ấu trĩ."

wattpad: 520sweet

Cố Thừa nhìn đưa trẻ mới 6 tuổi đã hứa hẹn đủ điều với người khác, nói: "Chờ đến khi em biết lái xe, thì anh đã không còn đi học rồi."

Đồng Ngộ ngẩng đầu: "Vậy em đón anh tan làm." Đồng Ngộ nghĩ nghĩ, "Anh đi làm em cũng sẽ chở anh tới."

Cố Thừa xoa xoa đầu cậu: "Đó gọi là tiễn anh đi làm." Đồng Ngộ ôm ôm anh: "Em vừa tiễn vừa đón anh về luôn!"

.....

Đồng Ngộ hối hận khi lúc nãy nói chuyện với Cố Thừa trước khi đi thuê xe, làm anh nhớ tới chuyện này.

Bây giờ, cậu cũng có thể hiểu vì sao năm đó Cố Thừa nói cậu ấu trĩ.

Không chỉ có ấu trĩ, còn ngốc, vừa muốn làm tài xế vừa muốn làm bạn trai, cũng không biết lúc ấy trong lòng Cố Thừa chê cười cậu nhiều thế nào.

Đồng Ngộ đạp chân ga: "Chuyện hồi xưa rồi, không tính." Cố Thừa hỏi Đồng Ngộ: "Bao lâu thì thành chuyện xưa?"

Đồng Ngộ lần này không bị lời nói Cố Thừa quấy rầy, cậu quay xe ra khỏi ngã tư: "Tám năm trở lên."

Cố Thừa trầm mặc hồi lâu, ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi mặt cậu, sau một lúc lâu, anh hỏi: "Tám năm trở lên thì đều không tính sao?"

Nghe đến "đều" trong lòng Đồng Ngộ khẽ run, cậu muốn nói "Ừm, không tính", nhưng lời này đến bên miệng cậu lại phát hiện mình căn bản không nói ra được.

Đồng Ngộ không phải nói quá lên, lúc trước cậu muốn học lái xe mọi người trong nhà liền không đồng ý, nhưng cậu vẫn khăng khăng muốn học, cũng may là cậu quản lý cảm xúc cũng không tệ lắm, đến nay cũng chưa có gây ra chuyện gì nghiêm trọng.

Cố Thừa nhàn nhạt nói: "Ồ, cái này anh có kinh nghiệm, trước kia bởi vì có người ngồi sau xe nói chuyện với anh nên mới xảy ra tai nạn."

Đồng Ngộ: "..... "

Tay Đồng Ngộ run lên, xe ở trên đường cua thành một hình chữ S lớn, xe của tổ chương trình đi phía sau cũng hoảng sợ.

Đồng Ngộ cũng hoảng sợ, cậu liếc Cố Thừa một cái, thấy Cố Thừa giống như không có chút sợ hãi, ổn định ngồi ở ghế phụ, bộ dáng giống như 'sinh tử do mệnh, phú quý do trời'.

Đồng Ngộ nghiến răng: "Anh biết tôi lấy bằng lái xe như thế nào khônCố Thừa bình tĩnh nói: "Chắc không phải mua?"

"Mua đấy." Đồng Ngộ bắt đầu đi nói hươu nói vượn: "Tốn tận 100 tệ, rất đắt."

Trên đường hai người câu được câu mất, trò chuyện vô nghĩa, bất kể Cố Thừa hỏi cái gì đều sẽ không nghiêm túc trả lời.

Cố Thừa phát hiện đã mấy năm không thấy đứa nhỏ này phản nghịch, cho nên anh nói cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ là mở miệng.

Xe dừng trước một siêu thị nhập khẩu, trước khi xuống xe, Đồng Ngộ trang bị đầy đủ, quấn chặt người rồi mới xuống xe.

Cố Thừa hỏi cậu: "Che nhiều như vậy à?"

Đồng Ngộ phớt lờ Cố Thừa, trực tiếp xuống xe.

Tổ chương trình đặc biệt kiểm soát luồn khách để ghi hình, rất nhiều người vây quanh ở bên ngoài siêu thị, Đồng Ngộ bước chân vội vàng đi vào siêu thị, cố gắng không cùng Cố Thừa xuất hiện chung một khung hình.

Đột nhiên, cổ tay bị người phía sau nắm lấy, cậu quay đầu lại, nheo mắt.

"Anh ——"



Cố Thừa không mang khẩu trang, tự nhiên xuống xe, như vậy cũng được, nhưng anh cầm tay cậu làm làm gì?

Đồng Ngộ cảnh giác xua tay: "Đừng cù cưa lôi kéo."

Cố Thừa không chỉ lôi lôi kéo kéo, còn bá vai cậu đi vào siêu thị.

Đồng Ngộ bị Cố Thừa kéo vào như nghé chờ bị làm thịt, lúc đi tới cửa, cậu nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính... Cậu bọc thành như vậy, chắc không ai nhận ra đâu?

...

Lúc đi ra khỏi siêu thị, ảnh chụp Cố Thừa và Đồng Ngộ đã bị bưng lên mạng, Đồng Ngộ nhìn nhìn, may là cậu trang bị đầy đủ, một sợi lông cũng không bị lộ.

Nhưng cậu ngàn vạn lần không tính tới Cố Thừa, trên đường trở về, Cố Thừa không nói không rằng chuyển phát Weibo chính của chương trình 《 Kế hoạch tình yêu 》.

Chỉ trong vòng mười phút, Weibo liền mang theo《Kế hoạch tình yêu》xông lên hotsearch

[ Phải hông? Cố ảnh đế làm sao mà tham gia loại chương trình như vậy được? ]

[ Chẳng nhẽ người già trong nhà giục kết hôn hả anh? ]

[ Đây chính là chương trình đồng tính a! Ca ca, nếu bị bắt cóc thì anh hãy chớp mắt?! ]

Điện thoại Đồng Ngộ vang lên, nhìn thấy Khúc Văn gọi, cậu ấn nghe, bởi vì lái xe không tiện nên cậu trực tiếp bật loa ngoài.

Khúc Văn lớn giọng, mở miệng liền khiến cho Đồng Ngộ hối hận vì nghe điện thoại......

"Cố Thừa sao lại tham gia chương trình này vậy?" "Người đi cùng anh ta là cậu sao?"

Đồng Ngộ: "..... "

Có thể nhìn ra cậu à?

Khúc Văn ở trong điện thoại nhắc nhở Đồng Ngộ: "Đồng Ngộ, cậu cách xa anh ta một chút, đừng quên những gì lúc trước chị đây nói với cậu, thần tượng và fans phải duy trì khoảng cách, khoảng cách có thể tạo nên vẻ đẹp!"

"......"

Khoảng cách có thể tạo nên vẻ đẹp hay không thì Đồng Ngộ không biết, cậu chỉ biết với khoảng cách hiện tại của cậu và Cố Thừa, thì anh ta cái gì cũng có thể nghe thấy được.