Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 7




Dục vọng dựng đứng cứ thế chọc vào bắp đùi cô, rồi nương theo d/ịch nhờn trơn trượt mà len vào trong.

– Ưm… 

Nhiệt độ nước sau khi ngừng vận động có hơi thấp, khiến Dư Hoan run lên từng hồi một.

Để ngăn bản thân lẩy bẩy vì quá kích thích, cô đành phải dùng hết sức mình kẹp chặt lấy cây hàng của Cao Yến, hòng lấp kín mọi khe hở để nước hồ bơi không thể chảy vào trong.

Cô siết quá chặt, khe th/ịt trơn trượt nóng cháy thít lấy hung khí thô to dữ tợn, ôm khít nó, không ngừng chèn ép q/uy đ/ầu và phần thân phình cứng.

Cao Yến sướng đến tê dại, không kìm được mà bật ra tiếng rên, sau đó anh dùng một tay túm lấy eo Dư Hoan, tay kéo bợ mông kéo cô sát gần mình, rồi tiến quân thần tốc đâm sâu đến tận cùng.

– Trụ vững. 

Anh nói, ngay sau đó bắt đầu dốc cạn sức lực rong ruổi trong cơ thể cô, thúc mạnh vào khe mềm non nớt của cô.

Thân thể hai người lần lượt đong đưa trong nước.

Sức cản của nước khiến anh không đạt được tốc độ mong muốn, không thể giã phê pha, không hiểu sao cứ thấy hơi ngứa ngáy vì không thể thăng hoa.

– Thả lỏng nào. 

Cao Yến đành cắn tai Dư Hoan nói:

– Em chặt quá.

Dư Hoan không cách nào thả lỏng nổi.

Kích cỡ cây hàng của anh quá lớn, cộng cả nước trong bể khiến bên trong cô căng đầy.

Những vùng nhạy cảm đều bị ma sát khi mạnh khi nhẹ, dù có sức nước cản thì trọng lực vẫn đẩy anh cắm sâu vào trong.

Nước bể bơi dập dềnh xô vào cơ thể hai người, hơn nữa không có áo mưa ngăn cách nên tất cả trải nghiệm đều kích thích hơn trước quá nhiều.

Lần nào anh ra vào cũng khiến cô rên khẽ thành tiếng, run lẩy bẩy cứ như bị điện giật.

Cao Yến đã nhận ra, bèn từ bỏ tốc độ mà dồn thêm sức.

Nhờ sức nổi, anh dễ dàng bế cô đi tới chỗ cầu thang.

Anh giơ chân đạp lên một bậc thang, dồn lực nhấn cả hông và chân về trước, thúc vào người Dư Hoan, khiến nơi cơ thể hai người tiếp xúc chảy một bãi nước. Động tác bất thình lình của anh khiến cả hai càng dán chặt vào nhau.

– A… 

Dù được nước nâng, Dư Hoan vẫn không kìm được mà thất thần kêu thành tiếng.

Khi cây hàng thô cứng của anh ra vào cơ thể mình, cô cảm thấy niềm khoái cảm trong người lan tràn hết đợt sóng này đến đợt sóng khác đầy mãnh liệt, giống như pháo hoa bung nở trong đầu.

– Ưm… Nhẹ chút… 

Dư Hoan dán lên người anh, yếu ớt xin anh tha cho.

Nhưng người đàn ông nắm quyền chủ động chẳng để tâm, bàn tay đặt bên hông cô không hề lơi lỏng, như thể muốn kéo cô hòa làm một với cơ thể mình, toàn đâm lút cán rồi rút hẳn ra…

– Bên trong em chảy rất nhiều nước. 

Anh thầm thì bên tai cô, dồn sức cắm phập vào nơi sâu nhất, sau đó rướn mông nghiền nát vách th/ịt bên trong, lần nào cũng chạm vào điểm mẫn cảm tận sâu bên trong cô.

Va chạm dữ dội và đưa đẩy cực sâu khiến Dư Hoan không kìm được mà nhỏ nước mắt sinh lý, tiếng rên rỉ đứt quãng cũng ngày càng nhiều lên.

– Anh… còn cần… còn cần bao lâu nữa? 

Cô không ngừng thở dốc, ngay cả chuyện áo tắm giờ chỉ còn vắt hờ trước ngực cũng không hay biết gì.

– Em biết rõ anh không xong việc nhanh thế mà. 

Cao Yến cúi xuống hôn cặp ngực đang đong đưa kia.

Anh liếm hết bọt nước đọng trên đó, hôn như mưa lên bả vai và ngực cô, song động tác bên dưới lại hề dịu dàng, quyết liệt như thể muốn chôn cả hai hòn ngọc vào trong người cô.

Cô chỉ biết rũ rượi ôm lấy anh mà run rẩy, chịu đựng anh tiến vào hết lần nào đến lần khác, khi cơn cực khoái ập đến thì thét chói tai lên đỉnh.

Anh rên rỉ rút ra khỏi người cô, bắn chất lỏng sền sệt màu trắng vào trong nước, chúng trông như những sợi tơ trắng lan ra mặt nước rồi từ từ chìm xuống.

Ngày hôm sau, Dư Hoan vừa đẩy cửa bước vào văn phòng thì mùi cà phê đã xộc vào mũi.

Không biết ai đã đặt một ly cà phê lên bàn cô, và cả một hộp cherry to đùng, hình như đã rửa sạch, trên phần cuống vẫn còn đọng nước.

Trong văn phòng làm gì có ai nịnh bợ người khác nếu không có chuyện nhờ vả, Dư Hoan bê ly cà phê lên uống một hớp, chắc chắn đây là hương vị hôm qua đã nếm…

Đúng lúc này, Thẩm Dật Lâm gõ cửa bước vào. Cô hỏi:

– Cà phê này do em pha à?

– Dạ, cả trái cây nữa. 

Thẩm Dật Lâm thắng thắn thừa nhận, còn bồi thêm:

– Thức đêm hại da, cần bổ sung vitamin C.

Chà, cũng có tí khôn vặt đấy chứ.

Dư Hoan giao một số chuyện in ấn và thu thập tài liệu cho Thẩm Dật Lâm. Trước khi cậu ta ra ngoài thì gọi với theo bảo:

– Trưa nay em đừng đặt cơm hộp, để chị dẫn em đi dạo quanh khu này.

Xung quanh trung tâm thương mại chẳng bao giờ thiếu quán ăn.

Nhưng đúng giờ cao điểm mà tìm được một quán hợp vệ sinh, hương vị và giá cả đều không tệ lại còn không cần phải chờ đợi thì quả là một môn nghệ thuật.

Dư Hoan dẫn Thẩm Dật Lâm xuống lầu, dọc đường chỉ cho cậu ta mấy lựa chọn thích hợp quanh đó, cũng dẫn cậu ta tới một quán khá khó tìm trong số đó.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Dật Lâm nhìn thực đơn toàn món quê nhà thì hỏi:

– Nghe Niettie nói luật sư Dư cũng là người thành phố F ạ?

– Ừm.

– Thế hồi cấp Ba chị học…

– Trường THPT thành phố F.

– Quả nhiên chị là đàn chị của em.

Thẩm Dật Lâm cười hỏi tiếp:

– Khóa nào thế ạ?

– 08.

– Ơ… 

Nghe đến đây, Thẩm Dật Lâm hơi bất ngờ, hỏi:

– Cậu em cũng học khóa đó, đừng nói hai người là bạn học nhé?

– Bạn học? Nói thế cũng đúng. 

Dư Hoan ngẩng lên khỏi tờ thực đơn, nói:

– Có điều chị với cậu em học khác lớp.

– À… Thế trước đây hai người có quen nhau không?