Chè Xanh Rượu Ngọt

Chương 32: “Vô luận đi tới chỗ nào, chỉ cần có Dung Xuất Vân, nơi đó chính là nhà của cậu.”




Thành tích của thiếu niên leo thang y hệt dự tính của cậu, không lệch một chút nào, một đường trèo thẳng lên vị trí thứ nhất.

Thầy giáo và bạn học chẳng ai ngờ được, một học sinh ngày trước hay trốn học, điểm cũng cực kém sau khi trở về trường lại tài năng xuất chúng đến mức ấy.

Giống như viên ngọc thô ráp được người tỉ mí đánh bóng, rốt cục cũng lộ ra vẻ đẹp thuần khiết, tỏa sáng long lanh, lấn át tất cả mọi người.

Lúc thiếu niên bận rộn ôn luyện, đại mỹ nhân cũng không hề nhàn rỗi.

Ở thành phố Q nhàn nhã bình tĩnh, sinh hoạt chầm chập, nếu muốn trở lại thành phố lớn trạng thái như vậy tất nhiên không được.

Anh sửa sang lại CV, bắt đầu lên mạng tìm kiếm công ty phù hợp ở thành phố B. Những năm qua anh cũng có một ít tích góp, không cần lo cho cuộc sống của mình. Nhưng vật giá ở thành phố B khá cao, muốn lo thêm cho một sinh viên đại học vẫn khó tránh vất vả.

Tiểu Tầm đã châm dầu, anh cũng phải tiến tới mới được!

Sau khi tìm được việc làm, những vấn đề khác như tìm phòng thuê, giao thông đi lại cũng phải cân nhắc. Đại mỹ nhân bận bịu mấy tháng, cuối cùng tới thời điểm gần kì thi đại học chuẩn bị cũng đại khái hoàn thành.

Mỗi người bọn họ đều vì tương lai của cả hai mà nỗ lực. Khi đại mỹ nhân bật đèn đi làm bữa khuya cho thiếu niên sẽ thấy một bên đều là sách báo khoa học, đại đa số liên quan đến tuyến thể và tin tức tố. Mà thiếu niên lúc gọi đại mỹ nhân đang tăng ca đi ngủ cũng sẽ thấy anh cau mày chăm chú sửa CV.

Song phương đều ngầm hiểu ý, lặng thinh không đề cập tới.

Về phần kết quả, cũng không có gì bất ngờ.

Thiếu niên nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học B, đại mỹ nhân cũng tìm xong phòng thuê, nhận được công việc mới.

Có một chút việc khác họ phải đến thành phố D để hoàn thành. Đại mỹ nhân đưa thiếu niên đi gặp mẹ cậu, hai người đứng từ xa, nhìn nữ nhân trong viện dưỡng lão đã già đi rất nhiều so với nửa năm trước, thần sắc nàng cũng không còn tàn ác. Đại mỹ nhân nhẹ giọng hỏi thiếu niên có muốn đến gần không. Thiếu niên lắc đầu không nói, cậu đưa y tá bảng điểm của mình nhờ chuyển cho nàng, sau đó cùng đại mỹ nhân rời đi.

Trần tiên sinh mời thiếu niên ăn một bữa chúc mừng chỉ có hai người. Đại mỹ nhân tính toán thời gian đi đón cậu, lúc tới nơi thiếu niên đang gật đầu chào Trần tiên sinh, y thì quay sang đại mỹ nhân: “Cảm ơn cậu vẫn luôn chăm sóc cho nó.”

Đại mỹ nhân muốn cùng thiếu niên đi thành phố B, quan hệ của hai người đã rõ rành rành. Trần tiên sinh là ba đứa nhỏ nhưng cũng không có biểu hiện gì, y chỉ nói: “Nếu không có cậu, sẽ không có Tiểu Tầm của ngày hôm nay.”

Đại mỹ nhân khiêm tốn trả lời, “Đều là nhờ em ấy rất thông minh.” ý muốn nói “Tôi cũng không giúp được nhiều đến vậy.”

Trần tiên sinh nhìn thiếu niên đang nắm lấy góc áo đại mỹ nhân, trong lòng chợt không muốn phải ly biệt. Một phần chua xót, lại không khỏi chấp nhận, vui mừng cho cậu.

Sau khi trả lại phòng đang ở, hai người cùng thu thập hành lý, chuẩn bị tới thành phố B.

Trước khi đi, đại mỹ nhân lưu luyến đứng yên trước cửa nhà thật lâu không rời. Đây là căn phòng anh đã ở ba năm, bên trong mỗi đồ đạc đều là tự tay anh mua. Anh và thiếu niên từng ở trong phòng bếp cùng nhau nấu cơm, cùng nhau vui đùa phơi quần áo trên ban công, dựa vào nhau ngồi trên ghế salon xem ti vi, ôm lấy nhau đi ngủ.

Anh hỏi thiếu niên, “Em có cảm thấy không nỡ bỏ hay không?”

Thiếu niên gật đầu: “Có.”

Trong căn phòng này, đại mỹ nhân đem cậu gắn về hoàn chỉnh, vì cậu lau đi dơ bẩn, dành cho cậu tôn trọng cùng yêu thương.

Đây là gia đình thứ hai của cậu, là điều quý giá nhất trong cuộc đời thiếu niên.

Thiếu niên một tay cầm hành lý, một tay nắm lấy tay đại mỹ nhân.

“Có muốn vào nhìn lần cuối hay không?” Đại mỹ nhân hỏi cậu.

Thiếu niên đáp, “Không cần.”

Nửa năm này, thiếu niên đã cao hơn, đủ để đối diện với tầm mắt đại mỹ nhân. Cậu nhìn anh không chớp mắt, chầm chậm mà nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ càng có một ngôi nhà tốt hơn, cho nên không cần.”

Vô luận đi tới chỗ nào, chỉ cần có Dung Xuất Vân, nơi đó chính là nhà của cậu.

Đại mỹ nhân cười rộ lên. Tia nắng mùa hè nóng rực xuyên qua cửa sổ hành lang, nhảy nhót trên gương mặt anh, tựa hồ khiến nụ cười này cũng tràn đầy ánh sáng, rực rỡ cực kỳ.

Anh và thiếu niên cùng nhau xuống lầu, mang theo hành lý vừa đi vừa nói: “Tôi bỗng nhiên rất vui mừng.”

Thiếu niên hỏi lại: “Vui mừng cái gì?”

Đại mỹ nhân liếc mắt nhìn cửa nhà một lần cuối, sau đó quay đầu nắm lấy cổ tay thiếu niên, cười nói: “Hoàn hảo ngày đó tôi đã kéo em vào trong nhà.”

[Chính văn hoàn]

Vậy là Chè Xanh Rượu Ngọt đã hoàn rồi. Tương lai của hai người bọn họ, hãy để bọn họ tự mình viết tiếp. Chỉ có chúng ta luôn biết, đại mỹ nhân và cún con của anh ấy sẽ mãi ở bên nhau, hưởng thụ một đời hạnh phúc của bọn họ ^^ 

Truyện không ngắn không dài, bình bình đạm đạm. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Nếu cần sửa đổi ở phần nào đừng ngại nói tui biết. Hẹn cả nhà ở bộ truyện sau~