Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 7 : Chớ sợ, có công tử cho ngươi chỗ dựa




Ba vị nho sinh thế gia chết đi, cũng không làm cho quá nhiều người chú ý.



Hiện tại trên đầu thành, thế lực hai bên đang chém giết lẫn nhau, ánh đao bóng kiếm, thanh âm vang dội, liên miên bất tuyệt.



Huống hồ, Ngưng Chiêu ra tay, thời gian nhanh tựa như tiếng sét đánh liền giải quyết xong trận chiến đấu, hời hợt như chuồn chuồn lướt trên nước (vô cùng hời hợt).



Ngưng Chiêu nhờ có linh khí giúp đỡ mới tiến vào cảnh giới Tông Sư quân nhân, bởi vậy đối với việc nắm giữ linh khí cũng không hoàn mỹ. Nhưng giết Nhị lưu quân nhân vẫn rất nhẹ nhàng.



Y Nguyệt trong đôi mắt hiện lên vẻ chấn động, quá mạnh, Ngưng Chiêu tỷ trở nên quá mạnh!



So sánh với Tông Sư quân nhân bình thường càng mạnh hơn, càng thêm cường thế.



Nếu như là nàng đứng trước mặt Ngưng Chiêu chỉ sợ cũng không cản được một kiếm này.



Nghê Ngọc khuôn mặt đỏ lên, hai tay nắm cán dù, trừng lớn mắt... Lợi hại, quá lợi hại!



Lục Phiên ngồi trên xe lăn, trên mặt không biểu lộ ra bất cứ điều gì.



Lần đầu thấy chuyện giết người, hắn rất không quen, tuy nhiên...



Không sớm thì muộn cũng phải quen.



Nhập gia tùy tục, thân sống tại loạn thế, phải làm quen với quy tắc của loạn thế.



"Công tử, nếu như người không muốn thấy máu, thì nên che mắt lại nha."



Ngưng Chiêu mái tóc xanh rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi cúi xuống, ghé lại bên tai Lục Phiên nhẹ nhàng nói.



Lục Phiên sững sờ, cười cười.



"Công tử của ngươi không có yếu ớt như vậy."



"Ngưng tỷ, đưa ta lên đầu thành."



"Y Nguyệt, đi mở cửa thành ra."



Lục Phiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chăn mỏng làm bằng lông dê trải trên đầu gối, nói.



"Ừ."



Ngưng Chiêu dịu dàng cười một tiếng.



Đôi mắt sắc bén của Y Nguyệt lấp lánh, roi dài hất lên, khí huyết phun trào, từ trong hàng thi thể bước ngang qua.



Lục Phiên xoay đầu qua, nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy Nghê Ngọc cũng đang nhìn hắn, vỗ tay cười khẽ.



"Tiểu Nghê, cầm dù cẩn thận."



"Vẻ đẹp trai của bản công tử nếu không che cẩn thận, sẽ chiếu sáng như ánh mặt trời a."



Ngưng Chiêu đang đẩy xe lăn kinh ngạc.



Nghê Ngọc thì mắt trợn trắng lên, công tử... Thật không biết xấu hổ.



Muốn từ dưới thành lên đầu thành, không có đường dốc nghiêng như sườn núi để xe lăn đi lên, chỉ có một đường cầu thang hẹp chỉ đủ cho một người đi lên.



Giờ phút này, trên cầu thang, có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.



"Công tử, ngồi cho vững vàng."



Ngưng Chiêu căn dặn nói.



Lục Phiên lông mày nhướn lên.



Sau một khắc, bàn tay mềm mại của Ngưng Chiêu đập vào phần lưng xe lăn, chân nhỏ cất bước, lụa mỏng đang rủ xuống màu trắng lập tức xoay tròn.



Nàng thế mà nâng xe lăn lên, giẫm lên cầu thang, giống như đằng không bay lên.



Chỉ mấy bước liền lên đến đầu tường.



Nghê Ngọc vội vàng khép dù lại, vội vàng chạy lên cầu thang đuổi theo.



Mệt mỏi như vậy, trong lòng Nghê Ngọc thầm than khổ, nàng thề sau ngày hôm nay, nàng nhất định phải nỗ lực tập võ.



Bánh xe bằng gỗ rơi xuống đất, cùng gạch cổ nơi đầu tường va chạm phát ra âm hưởng thanh thúy.



Trên thực tế, chiến đấu trên đầu thành, đã gần như kết thúc.



Hai bên không có phân ra thắng bại, đều đang đối đầu với nhau.



Võ tướng thân tín của Lục Trường Không là La Nhạc đang lĩnh suất binh lính thủ thành cùng với quân đội của ba đại thế ở trên đầu thành tạo thành hai trận doanh.



Mà Ngưng Chiêu mang theo Lục Phiên lên đầu tường, từ trong bậc thang đi ra, vừa vặn xuất hiện ở trước nơi giằng co của hai bên, lại gần với vị trí của quân đội ba đại thế gia.



Hai người vừa xuất hiện, không cẩn thận, trở thành tiêu điểm toàn trường.



Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút cổ quái và xấu hổ.



Trong không khí tràn ngập huyết tinh cùng bầu không khí giương cung bạt kiếm.



Hai bên thế lực đều kinh ngạc trừng mắt.



"Ôi, công tử, Ngưng tỷ... từ từ đợi Tiểu Nghê a."



Nghê Ngọc một tay cầm dù, một bên khác tay chân vụng về, thở hổn hển bò từng bậc thang đá lên đến đầu tường.



Lên đầu tường về sau, Tiểu Nghê một tay để dù nhọn chống xuống đất, một tay dựa tường, thở trước một ngụm.



Một hơi bò mấy chục bậc lên đến đầu thành làm cho nàng mệt chết đi được.



"Thiếu chủ!"



Bỗng nhiên.



Một giọng nói khàn khàn thê lương vang vọng, hù cho Nghê Ngọc giật mình, suýt chút nữa cầm dù trong tay ném đi.



Một võ tướng trong số bộ hạ thân tín của Lục Trường Không, tay trường kiếm nhuốm máu, gào thét muốn rách cả mí mắt, tiếng gào bên trong mang theo sợ hãi, tuyệt vọng.



Bọn hắn tự nhiên đều nhận ra Lục Phiên, đây là con trai Lục Trường Không, thiếu chủ của bọn hắn.



Bởi vì thân thể thiếu chủ có vấn đề, thân dưới bị biệt, khó mà di chuyển, giờ này khắc này thế mà lại xuất hiện trên đầu thành.



Bây giờ đầu tường, nguy hiểm vạn phần, tựa như biến thành một địa ngục trần gian.



Ba đại thế gia phản bội Bắc Lạc thành, triệt để trở mặt, Lục Phiên vậy mà xuất hiện tai phía trước mặt quân đội ba đại thế gia, đây chẳng khác nào là đưa dê vào miệng cọp!



Một bên khác, cường giả của ba đại thế gia cũng ngây người, bỗng chốc mừng như điên.



"Đây không phải là con trai độc nhất của Lục Trường Không, cái tên bị què của Lục gia hay sao?!"



"Ha ha ha! Bắt hắn lại, quyền khống chế Bắc Lạc thành liền ở trong tay chúng ta!"



"Cẩn thận chút, Lục Trường Không cho nhi tử bảo bối của hắn một tỳ nữ có thể là nhất lưu quân nhân!"




...



Trong trận doanh của ba đại thế gia, có không ít nho trang quân nhân đôi mắt sáng lên.



Bành!



Bất quá, trận huyên náo này chỉ xảy ra trong nháy mắt.



Trên đầu thành, tràn đầy chấn động khí huyết trùng kích, bên trong trận doanh ba đại thế gia, có quân nhân táo bạo lao ra, giống như là dã thú ngửi được mùi máu tươi.



Mà một bên khác, những võ tướng thân tín của Lục Trường Không cũng lao nhanh ra, muốn bảo vệ Lục Phiên.



Lục Phiên trong lúc nhất thời, trở thành mục tiêu của hai bên.



Lục Phiên tuy rằng không cẩn thận trở thành mục tiêu nhưng lại rất bình tĩnh.



Mặc dù chấn động khí huyết trùng kích, khiến cho sắc mặt hắn hơi đỏ lên, tuy nhiên, hắn không có hoảng hốt chút nào, nếu nói về khí chất, vẫn là rất tốt.



"Tiểu Nghê, bung dù."



Lục Phiên một tay chống cằm, một tay đặt lên bên trên chăn long che phủ hai chân, nói.



Nghê Ngọc bề bộn luống cuống tay chân căng dù ra, ôm thật chặt lấy cán dù, hai chân run rẩy che nắng cho Lục Phiên.



"Ba đại thế gia, cùng địch cấu kết, tội lỗi đáng chém."



"Trảm đầu hắn, treo trên đầu tường thị chúng."



Lục Phiên nhìn quân nhân vọt tới, lạnh lùng nói.



Lời nói hạ xuống.



Ngưng Chiêu mắt sáng như đuốc, động thủ trong chớp mắt, trường kiếm mỏng như cánh ve, lại lần nữa từ trong tay đẩy xe lăn bắn ra khỏi vỏ.



"Một tên què bị liệt nửa người, mười phần cố làm ra vẻ!"



Trận doanh ba đại thế gia.



Nhất lưu quân nhân đánh tới, khinh thường mà cười.



Người này gia chủ Trần gia bên trong ba đại thế gia,tên là Trần Hạc, hắn từng ở tại dưới trướng quốc sư tập qua Nho đạo chi thuật, thường ngày bộ giáng như một nho sinh, hôm nay bộ dáng của hắn dữ tợn đáng sợ.



Ngưng Chiêu lạnh lùng như hàn băng vạn năm, bước liên tục nhẹ nhàng.



Trần Hạc cũng không có buông lỏng, Ngưng Chiêu chính là vệ sĩ Lục Trường Không đưa cho Lục Phiên, là tỳ nữ nhất lưu quân nhân bảo vệ an toàn của hắn.



Ngưng Chiêu cùng Trần Hạc tốc độ cực nhanh, hai người phi tốc tiếp cận.



Cùng là nhất lưu quân nhân, Trần Hạc làm thân nam nhi, càng chiếm ưu thế, cho nên hắn đã tính trước.



La Nhạc võ tướng thân tín của Lục Trường Không lao nhanh mà đến, đứng tại trước người Lục Phiên.



Hắn ngưng mắt nhìn chăm chú chiến đấu phía trước.



Sau một khắc.



Đôi mắt của hắn bỗng nhiên co rụt lại.



Ánh sáng kiếm như sao băng xẹt qua.




Chiến đấu kết thúc nhanh chóng, vượt quá dự kiến của tất cả mọi người.



Trần Hạc cùng Ngưng Chiêu va chạm.



Chỉ nghe tiếng nổ kì lạ, Trần Hạc kinh hãi trong lòng, chỉ trong nháy mắt, đã thấy khí tức của Ngưng Chiêu trong phút chốc phi tốc tăng vọt, một thanh kiếm mỏng như cánh ve, bộc phát ra lực lượng như búa nặng vạn cân.



Trần Hạc gan bàn tay nổ tung, kiếm trong tay bắn ra.



Tiếng kêu sợ hãi cũng chưa kịp phát ra, liền bị một kiếm chém đầu.



Thủ cấp bay lên, bị Ngưng Chiêu dùng sống kiếm đánh bay, như cái bóng da lăn xuống bên chân võ tướng La Nhạc.



Mà thi thể Trần Hạc bị Ngưng Chiêu một cước đạp trúng, rơi xuống một bên.



Một chiêu giết nhất lưu quân nhân.



Ngưng Chiêu dường như đang làm một sự tình không có ý nghĩa.



Đạp nhẹ từng bước liên tục trên đầu thành, nơi thân thể kiều diễm đi qua, tiếng nổ kì dị liên tục nổ vang.



Thẳng hướng gia chủ hai đại thế gia khác mà đi.



"Tông Sư quân nhân?!"



"Mẹ nó! Cái tên điên Lục Trường Không này!"



"Để một vị Tông Sư làm tỳ nữ? Lục Trường Không ngươi gài bẫy người khác!"



Trần gia chủ trong nháy mắt liền tử vong, làm những người khác của ba đại thế gia đột nhiên tỉnh táo.



Bọn hắn hoảng sợ, bọn hắn giận mắng.



Mặt khác gia chủ hai nhà kia, thấy tình thế không ổn, quay người muốn trốn.



Theo thực lực Ngưng Chiêu giết Trần Hạc mà nói, đây cũng không phải là Tông Sư bình thường!



Ngưng Chiêu nắm thanh kiếm mỏng như cánh ve, một tia lạnh lẽo trong mắt hiện lên.



"Công tử phán bọn ngươi hôm nay chết."



"Vậy liền ngoan ngoãn đi chết."



Ngưng Chiêu nói.



Sau một khắc, bên trong đan điền bụng dưới, một sợi linh khí màu lam nhạt di chuyển khắp toàn thân.



Nàng đột nhiên tăng tốc, tại hành lang chật hẹp trên lầu cổng thành, bay lượn mà qua vùng trời mà rất nhiều quân lính ba đại thế gia đang trấn giữ, đuổi kịp hai vị gia chủ thế gia đang chạy trốn.



Phốc phốc!



Cột máu ngút trời.



Thiền Dực kiếm vỗ nhẹ, hai khỏa thủ cấp đẫm máu như thủ cấp Trần Hạc, lăn rơi xuống trước chân La Nhạc, thật chỉnh tề.



Còn hai cỗ thi thể, thì vô lực rơi xuống.



Trên đầu thành.



Ngưng Chiêu tay nắm Thiền Dực kiếm, mặc một váy lụa mỏng dài, tóc xanh trải tán, xinh đẹp tuyệt trần.



Trên đầu thành, quân nhân cùng binh lính kinh hãi vạn phần.




Tông Sư cường giả, có thể tung hoành trong vạn quân, lấy thủ cấp tướng địch.



Bây giờ... Bọn hắn chính mắt thấy.



Ngưng Chiêu cầm kiếm mà đi, mũi kiếm đang rỉ máu, từ bên trong binh lính của ba đại thế gia đi qua, trực tiếp về tới sau lưng xe lăn của Lục Phiên.



Không người dám cản.



Trên cổng thành, lặng ngắt như tờ.



La Nhạc nhìn xem ba cái đầu xắp hàng chỉnh tề dưới chân, có chút cảm giác giống như mơ.



Nha đầu Ngưng Chiêu này cắn thuốc a?



Làm sao mạnh như thế?



Mà giờ khắc này, dưới Bắc Lạc thành.



Két.



Thanh âm điếc tai nhức óc vang lên.



Cửa thành đóng chặt, bị Y Nguyệt mở ra.



Cửa thành tuy nặng, nhưng Y Nguyệt dù sao cũng là Nhị lưu quân nhân, khí huyết quán thông toàn thân, đem cánh cửa trầm trọng nặng trĩu mở ra một khe hở.



Ngoài thành.



Lục Trường Không ở trên lưng ngựa, bờm ngựa tung bay, nhìn thấy cửa thành mở ra khe hở, đôi mắt lập tức sáng lên.



Tiếng vó ngựa tiết tấu nhanh chóng.



Hóa thành một cái bóng màu máu.



"Mở!"



Lục Trường Không quát lớn một tiếng.



Một cước đạp trên lưng ngựa, thân thể bay lên, một chưởng vỗ vào cửa thành nặng nề, thế mà mạnh mẽ đem cánh cửa khẽ hở mở ra.



Thân thể linh hoạt như con khỉ, lách qua khe hở chui vào trong thành.



Mà thớt Hãn Huyết bảo mã(tên một loại ngựa quý) kia cũng nương theo tiếng vó ngựa, xông vào cửa thành. Tại lúc Hãn Huyết bảo mã vào thành trong nháy mắt, Lục Trường Không đã rơi xuống đất, quay người, lùi lại khom bước, hay tay đập trên cửa, khí huyết cuồn cuộn, trên thân quần áo cùng khôi giáp bị xung kích nổ tung.



Đông!



Cửa thành cưỡng ép bị đóng lại.



"Chốt cửa!"



Lục Trường Không trầm giọng nói.



Y Nguyệt đã sớm đợi một bên, bị khí huyết Tông Sư làm cho sắc mặt đỏ lên, ánh mắt lấp lánh, roi dài trong tay buông lỏng, chốt cửa thành nặng nề hạ xuống, cả người thân thể mềm nhũn, vô lực đứng im trên mặt đất.



Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc.



Đòn tấn công của bốn vị Tông Sư quân nhân đều tới.



Đều đánh vào cửa thành dày nặng.



Cửa thành tuy phát ra tiếng vang, nhưng lại không cách nào đánh vỡ.



Lục Trường Không thân thể khôi ngô, trên thân để trần, lưng đứng ở cửa thành, nhìn chằm chằm một người bị trường mâu xuyên qua, quỳ rạp trên đất trước thi thể võ tướng thân tín, sắc mặt âm trầm.



Phùng Sư mặt mũi hưng phấn giục ngựa tới.



Vừa vặn thấy được hình ảnh Lục Trường Không vào thành, lập tức tức đến nổ phổi tức miệng mắng to.



"Mẹ! Lại để hắn chạy trốn!"



"Tiên sư nó, Lục thất phu, con rùa rụt cổ!"



"Ngươi nhanh giao cái nhi tử trắng trắng mềm mềm của ngươi ra, binh lính của lão tử đang chờ sủng hạnh hắn đây!"



Phùng Sư ghìm ngựa, ngồi cưỡi lưng ngựa, mắng to liên tục.



Hắn dự định lại dùng ngôn ngữ ô uế kích động Lục Trường Không.



Bất quá... Đáng tiếc.



Cửa thành về sau, không hề có động tĩnh gì.



Phùng Sư tức giận, huyệt thái dương đập không ngừng, trợn mắt trừng trừng, tiếp tục hướng tường thành, tức miệng mắng to không ngừng, đủ loại ô uế từ ngữ, không ngừng mưa như trút ra.



...



Trên cổng thành.



Nghe bên dưới Phùng Sư chửi rủa.



Lục Phiên lại lần nữa che ngực, lẩm bẩm.



Hắn thật giận, hắn muốn giết người.



Ngưng Chiêu ánh mắt ngưng tụ.



Đôi tay mềm mại trên chỗ cầm tựa lưng xe lăn vỗ.



Thanh kiếm mỏng như ve lại lần nữa bắn ra.



"Công tử đừng giận, nô tỳ đi thay công tử nguôi giận."



Ngưng Chiêu nói: "Công tử muốn hắn chết như thế nào?"



Lục Phiên tròng mắt hơi híp, một tay che ngực, một tay vuốt lên nếp uốn trên chăn mỏng.



"Chém hai chân, bắt đến trên thành, bản công tử... Tự mình động thủ."



Lục Phiên nói.



Ngưng Chiêu sững sờ, về sau lúm đồng tiền như hoa đào hiện ra.



"Vâng."



"Đi thôi, những tông sư kia nếu là muốn ngăn cản, ngươi liền trực tiếp chém bọn hắn."



Lục Phiên cười khẽ, giơ tay lên, tại eo thon mềm mại của Ngưng Chiêu nhẹ nhàng vỗ.



"Chớ sợ, có công tử làm chỗ dựa cho ngươi..."