Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 41 : Nếu có thể gánh ta rơi tam tử




Dịch: Tiểu Du



Cuối cùng một tia ánh sáng chiều tà cũng biến mất.



Màn đêm buông xuống.



Đường phố Bắc Lạc thành, triệt để rơi vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị…



Tựa như thời gian bị ngừng lại.



Nhiếp Trường Khanh không tiếp tục xuất đao, hơi thở của dồn dập của hắn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.



Hắn lùi lại một bước, đeo đao mà đứng.



Bốn người trong Kiếm phái thất hiệp liên thủ, vừa phối hợp ăn ý, lại có kiếm thuật Kiếm phái làm cơ sở.



Người cầm đầu đã là Ngũ Hưởng Tông Sư, phối hợp với ba người còn lại, chỉ mới đánh nhau một hiệp liền ép cho Nhiếp Trường Khanh rơi xuống hạ phong.



Nếu không phải có Linh khí phụ trợ, mặc dù lực lượng khí huyết đều đã tăng cường cũng không có khả năng đỡ được ba chiêu, có thể đã bị đâm vô số lỗ thủng trên thân thể.



“Quả nhiên vẫn quá yếu, thực lực thế này, làm sao có thể hướng phía Nam tiến đánh Đạo Tông?!”



Nhiếp Trường Khanh thở phì phò, từng sợi tóc rủ xuống trước mặt, làm hắn có chút buồn bực.



Hắn không phải nhung nhớ Đạo Tông.



Nhưng mà…



Bên trong Đạo Tông lại có người khiến hắn nhung nhớ.



Trước mặt Lục Phiên.



Lão Hoàng còng lưng, gương mặt run lên, mồ hôi rơi lấm tấm.



Hắn nhìn chằm chằm phi kiếm ngay trước mi tâm của hắn, khí huyết trong người như đông lại.



Nếu không phải phi kiếm bị lực lượng kỳ lạ giữ ở trên không…



Có khi lúc này, hắn đã chết!



Y Nguyệt siết chặt trường tiên, trên mặt tràn đầy kinh hãi, môi đỏ kiều diễm mở lớn, biểu hiện sự rung động rất lớn.



Nghê Ngọc cũng hết sức hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng.



La Thành cùng với đám người Trần Bắc Tuần đang bị áp giải cũng ngây ra.



Đặc biệt là Trần Bắc Tuần, lần này hắn thấy được…



Lục Phiên xắn tay áo đi một nước trên bàn cờ.



Trong chốc lát, phi kiếm ngưng lại, kiếm phái tứ hiệp quỳ xuống đất, giống như cả thế giới đều ngừng lại!



Cái này… Là loại thủ đoạn gì?



Râu mép Trần Bắc Tuần run rẩy dữ dội, hắn không còn bộ dạng cứng rắn chống đối nữa, trong mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng.



Hắn nghĩ lực lượng của Lục Phiên là người có chút khó lường Nhiếp Trường Khanh kẻ bị đạo tông ruồng bỏ kia.



Thế nhưng hắn đã sai.



Người che dấu thâm sâu nhất… Không phải Nhiếp Trường Khanh mà là Lục Phiên!



Trần Bắc Tuần giờ phút này có chút giật mình, khó trách kẻ bị Đạo Tông ruồng bỏ một mực khăng khăng đi theo Lục Phiên.



Nguyên lai… Người đời đều bị Lục Phiên lừa gạt!



Đó là một lời nói dối thấu trời!



Kết thúc rồi, không còn bất kỳ hi vọng nào nữa.



Hai chân Trần Bắc Tuần mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.



Trên đường cái, không khí xơ xác tiêu điều.



Phi kiếm quỷ dị dừng lại trên không trung, bốn vị kiếm khách, mũ rộng vành nổ nát vụn, tóc tai bay tán loạn.



Bọn hắn đều quỳ một chân trên mặt đất, thở hổn hển, mồ hôi tuôn xuống.



Áp lực nặng nề, làm cho tâm thần bọn hắn kinh hãi, phải chú tâm chống đỡ.



Ngũ Hưởng Tông Sư cầm đầu kia, thân thể hơi run rẩy, như muốn chống lại áp lực mà chậm rãi đứng lên.



Trên xe lăn.



Lông mi Lục Phiên nhăn lại, bốn người này… Mạnh hơn nhiều so với Đạo Tông thứ chín Hàn Liên Tiếu.



Lúc này hắn tỏa ra Linh khí linh áp, không khác lắm so với linh áp lần trước đè sấp Hàn Liên Tiếu.



Tuy nhiên, Lục Phiên cũng không quá để ý.



Ngón tay thon dài từ từ hạ xuống, lại lần nữa từ hộp cờ bên xe kẹp lên một quân đen.



Một tay xắn tay áo, ngón giữa cùng ngón trỏ giữ quân cờ.



Trên mặt nở một nụ cười nhạt nhìn bốn vị kiếm khách kiếm phái quỳ trên mặt đất chống lại linh áp.



“Nếu có thể chịu nổi ba nước cờ của ta mà đầu không chạm xuống đất…”



“Có thể sống.”



Lục Phiên nói.



Thanh âm có chút lười biếng, quanh quẩn trên đường cái.



Sau đó, cánh tay đang cầm quân cờ khẽ nâng lên.



“Lạch cạch!”



Quân cờ được đặt xuống bàn cờ.



Oanh…



Quanh thân Lục Phiên, Linh khí lại sôi trào lần nữa, hiện lên một loạt gợn sóng, khuếch tán ra.



Linh áp chợt tăng gấp năm lần!



Tiếng leng keng vang lên!



Nguyên bản phi kiếm lơ lửng giữa không trung, giống như bị người dùng sức kéo, rơi thẳng xuống đất.



Thậm chí có mấy phi kiếm chất liệu kém trực tiếp bị ép cho cong lại.



Phốc phốc!



Ngoại trừ Ngũ Hưởng Tông Sư kiếm khách, ba người khác, trong miệng đều chảy ra máu tươi, gánh không nổi áp lực của linh áp.



Lục phủ ngũ tạng của bọn hắn dường như đều bị ép cho lệch vị.



Đầu bọn hắn đập xuống đất, hai gò má bị nện xuống mặt đất, làm máu túa ra từ miệng.



“Đây rốt cuộc là… Chuyện gì?!”




Vị Ngũ Hưởng Tông Sư kiếm khách kiếm phái kia, hai mắt đỏ đậm, thở hổn hển, ánh mắt của hắn xuyên qua Nhiếp Trường Khanh, nhìn chằm chằm Lục Phiên đang ngồi bình thản trên xe lăn.



“Điêu trùng tiểu kỹ của người tu hành mà thôi.”



Lời nói Lục Phiên vừa dứt.



Vị kiếm khách kia, lập tức “Rầm” một tiếng, chống đỡ không nổi mà nện trên mặt đất.



Lục Phiên từ trong hộ cờ bốc lên quân cờ đen thứ ba, cuối cùng vẫn không có đặt xuống.



“Đáng tiếc…”



Lục Phiên lắc đầu, bùi ngùi thở dài một hơi.



“Lão Nhiếp, dọn bãi.”



Thanh âm nhàn nhạt vang lên.



Nhiếp Trường Khanh đôi mắt co lại.



Hắn cầm lên đao mổ heo, Linh khí lưu chuyển.



Phát động Ngự Đao quyết.



Đao mổ heo lập tức bay nhanh, trên không trung xẹt qua một đường cong, xuyên qua bốn vị kiếm khách nằm rạp trên mặt đất, bay trở về tay Nhiếp Trường Khanh, trên thân đao vẫn còn đọng lại máu tươi.



Bốn vị kiếm khách nằm trên mặt đất, dưới thân bắt đầu chảy máu, đọng lại thành một vũng.



Xe lăn Lục Phiên tự động đổi hướng, quay ngược đưa lưng về phía bốn vị kiếm khách đang từ từ chết đi kia.



Kéo tay áo, từ từ cầm lên hai quân cờ trên bàn cờ, ném vào hộp cờ.



Tiểu Nghê, cõng.”



Nghê Ngọc vội vàng đưa lưng cõng bàn cờ, ưỡn lên bộ ngực bằng phẳng, thẳng tắp mà đứng.



Y Nguyệt trên mặt cũng khôi phục bình tĩnh, khẽ đẩy xe lăn.



Bánh xe gỗ ma sát cùng gạch xanh tạo nên thanh âm vang vọng, làm Bắc Lạc thành đường phố hồi phục chút sức sống.



Trần Bắc Tuần ánh mắt đờ đẫn, thân thể truyền đến cảm giác lạnh lẽo.



Lưu Dã cùng với Chúc Nhất Sơn đã sớm ngã nhoài trên mặt đất.




“Thiếu… Thiếu chủ!”



La Thành mặc áo giáp nhốm máu, nuốt nước miếng một cái.



“Những kẻ này giờ xử lí sao?”



La Thành hỏi, hắn nói chính là đám người Trần Bắc Tuần.



Lục Phiên hướng Lục phủ chậm rãi mà đi, một tay chống cằm, tay kia gãi gãi mũi, nhàn nhạt mở miệng.



“Phạm tội mưu phản, xử thế nào, liền như thế đó…”



Thân ảnh Lục Phiên trên đường cái trong hoàng hôn, ngã về tây, kéo dài vô tận.



Âm thanh nhẹ nhàng, truyền lại.



La Thành hít sâu một hơi.



Khom người ôm quyền hướng phía xe lăn Lục Phiên biến mất.



“Dạ.”



Sau đó, đứng dậy, tháo mũ giáp nhốm máu xuống, khoát tay áo.



“Chém.”



Lời nói vừa dứt.



Nhóm Thiết Huyết quân sĩ áp giải phạm nhân ba đại thế gia đều đồng loạt rút vũ khí ra.



Lần này…



Là phố dài chân chính nhộm máu.



Trần Bắc Tuần chật vật ngồi trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Phiên đã biến mất.



Cứ nhìn chằm chằm như vậy…



Cho đến khi… Cổ tê rần, hình ảnh trước mắt bỗng đen kịt.



...



Ngồi trên xe lăn, Lục Phiên nhắm hai mắt, hắn đang hồi phục chút tâm thần.



Sử dụng Linh áp Kỳ bàn trấn áp bốn vị Tông Sư, nhìn qua mặc dù có chút dễ dàng, thế nhưng vẫn có một ít khó khăn, dù sao thì đặt cờ chính là tiêu hao Cường độ linh hồn.



Gãi gãi mũi, Lục Phiên chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, giấc ngủ có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục Cường độ linh hồn.



Đương nhiên, không chỉ đơn giản như vậy.



Tối nay, hắn còn việc phải làm.



Việc này chính là sự tình 【 Truyền Đạo đài 】.



Lúc trước hắn đã nói với Vũ Văn Tú cùng Hạng Thiếu Vân là Truyền Đạo đài ba ngày có thể dùng một lần.



Tối nay, chính là ngày thứ ba.



Đối với Lục Phiên mà nói, tầm quan trọng của Truyền Đạo đài tự nhiên không cần phải hỏi, nếu như hắn muốn tăng cao tốc độ tăng Linh khí, ngoại trừ đem điểm thuộc tính Cường độ linh hồn ra đổi, còn có thể thông qua Truyền Đạo đài bồi dưỡng người tu hành, thu được Linh khí.



“Y Nguyệt, công tử có chút mệt mỏi, hồi phủ.”



Nghĩ tới đây, Lục Phiên cũng không dừng lại thêm, nói với Y Nguyệt đang đẩy xe lăn.



“Dạ.”



Y Nguyệt trả lời, liền tăng nhanh tốc độ.



Hả?



Đột nhiên, Lục Phiên đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra.



Y Nguyệt đang đẩy xe lăn cũng giật mình.



Phía xa, dưới bóng đêm, tận cùng đường phố.



Váy trắng lướt đi.



Một thân ảnh uyển chuyển, tóc xanh tung bay, phong hoa tuyệt đại, trong tay còn kéo theo một thân ảnh mặt mũi sưng húp.



Ngưng Chiêu đứng yên lặng ở cuối phố.



Thầy Lục Phiên ngồi trên xe lăn.



Lập tức mỉm cười, lúm đồng tiền xinh như hoa.