Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 35 : Có thể chịu không nổi nửa điểm ủy khuất




Dịch: Tiểu Du



Bên bờ hồ, lão tẩu dựa trên boong thuyền, ôm chặt cây sào, cười toe toét làm lộ ra hàm răng sún, nhìn những vị ca kỹ ôm lấy hành lý mà rời đi.



Xa xa, Nhiếp Trường Khanh đẩy Lục Phiên ngồi trên xe lăn đi tới.



Lục Phiên lim dim mắt, hắn đang cảm ứng tốc độ khôi phục linh khí trong cơ thể.



Nghê Ngọc thì nhắm mắt chạy theo Lục Phiên, trên mặt vẫn còn sợ hãi do Triều Thiên Linh Cúc.



Lên thuyền.



Lão tẩu mười phần nhiệt tình chống sào, thuyền đánh cá lao ra, nổi lên từng gợn sóng.



Nghê Ngọc lại một lần nữa ôm mạn thuyền, bắt đầu chuỗi ngày say sóng của mình.



Ngưng Chiêu không đi cùng Lục Phiên, nàng ở lại trên đảo giúp hắn sắp xếp việc giải tán mọi người, cùng với việc tiến hành bố trí lại tòa lầu Bạch Ngọc Kinh.



...



Lên bờ.



Lão tẩu xoa xoa đôi tay.



Lục Phiên ngồi trên xe lăn mở mắt ra, thâm ý liếc nhìn lão tẩu.



“Thưởng.”



Lục Phiên thản nhiên nói.



Ở một bên, khuôn mặt nhỏ của Nghê Ngọc trắng bệch, hai chân run run, vội vàng móc túi tiền ra, lấy ra một khối bạc vụn đưa cho lão tẩu.



Khuôn mặt lão tẩu lập tức vui lên.



Xe ngựa đặc chế của Lục Phiên đã đứng trên bến tàu, Nhiếp Trường Khanh mở cửa xe ra, đưa Lục Phiên vào trong, liền ngồi lên trước xe, cầm roi ngựa lên.



Nghê Ngọc không vào xe cùng Lục Phiên, nàng ngồi xổm ở trên khung xe, nàng muốn dùng gió làm dịu đi cảm giác say sóng.



Ba!



Nhiếp Trường Khanh cầm roi ngựa lên, đột nhiên đánh xuống làm tuấn mã hí lên.



Trong xe.



Lục Phiên chậm rãi mở tấm vải mành ra, nhìn về phía lão tẩu đang cầm bạc vụn cười ngây ngô qua cửa sổ.



Hắn nhìn lão tẩu, mà lão tẩu cũng nhìn lại Lục Phiên.



Xe ngựa chạy nhanh, biến mất trên đường lớn, ánh mắt hai người cuối cùng cũng bị che mất.



Nhìn xe ngựa chạy xa.



Lão tẩu nhếch miệng, mỉm cười lộ ra hàm răng sún.



Lão quay lại thuyền cao, lần nữa cất tiếng hát, đạp trên giày cỏ, nhảy lên thuyền một cách tiêu sái.



Thuyền đánh cá rời bến, lênh đênh trên mặt hồ.



...



Trong xe, Lục Phiên mở bảng hệ thống ra.



Kí chủ: Lục Phiên



Xưng hào: Luyện khí sĩ (vĩnh viễn)



Cấp độ luyện khí: 2 (tiến độ tầng 3: 100/1000 sợi)



Cường độ linh hồn: 13 (có thể trao đổi: 2)





Cường độ thân thể: 1 (có thể trao đổi: 1)



Linh khí: 72 sợi (có thể tự khôi phục)



Ban thưởng cải tạo: 《 Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên 》



Nhận xét cấp độ thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục 【 Đê Võ 】



Quyền hạn: 【 Nhiệm vụ 】, 【 Truyền Đạo đài 】, 【 Truyền tải Linh khí 】



Quyền hạn khác: 【 Vạn Pháp Hồng Lô (LV 1) 】



Linh khí đã khôi phục được 72 sợi, tốc độ cũng không tính là chậm, thế nhưng cũng không có nhanh bao nhiêu.



Nhìn chằm chằm bảng hệ thống, Lục Phiên rơi vào trầm tư.



Khi Cường độ linh hồn vượt qua 10, Lục Phiên cảm giác các cơ quan càng ngày càng nhạy cảm, thậm chí… Còn có khả năng khống chế vật thể.



Ví dụ như hắn có thể khống chế xe lăn di chuyển hoặc đổi hướng.



Cường độ linh hồn càng mạnh, tác dụng sẽ càng rõ rệt.




Suy ra Cường độ thân thể cũng có liên hệ với thể chất.



Lục Phiên cũng rất muốn tăng cường Cường độ thân thể, tuy nhiên… Bây giờ, thứ hắn cần nhất là Cường độ linh hồn với Linh khí.



Cho nên, Cường độ thân thể liền không thể tăng lên.



“Xem ra cần phải tăng tốc độ nhận điểm thuộc tính…”



Lục Phiên trầm ngâm.



Cách kiếm điểm thuộc tính, sau khi Lục Phiên tổng kết ra thì có hai cách. Một là hoàn thành nhiệm vụ.



Một loại khác chính là Ban thưởng cải tạo.



Cái gọi là Ban thưởng cải tạo, thật ra có thể hiểu là phần thưởng cho thành tựu cải tạo thế giới.



Giống như lúc trước Truyền tải linh khí cho Ngưng Chiêu, tạo ra người tu hành đầu tiên, liền nhận được ban thưởng.



Có lẽ bất kỳ cái gì lần đầu tiên mà liên quan đến cải tạo thế giới đều có thể được ban thưởng.



Như thế làm Lục Phiên có chút động tâm.



...



Xe ngựa chạy nhanh, đã đến cổng chính to lớn của Lục phủ.



Nhiếp Trường Khanh giúp Lục Phiên xuống xe, Nghê Ngọc thì cõng bàn cờ, đẩy xe lăn.



Y Nguyệt đã sớm đứng trước cửa đợi Lục Phiên.



Thấy Lục Phiên xuống xe, Y Nguyệt hơi khom người, hai mắt tỏa sáng.



“Công tử, dựa theo ngươi phân phó, tất cả người liên quan đến đều đã bị giải vào đại lao, chờ xử lí."



Y Nguyệt nói.



Lục Phiên khẽ vuốt cằm: “Làm đúng lắm, đưa ta tới xem.”



Y Nguyệt khom người, đi tới sau lưng Lục Phiên, đẩy Lục Phiên đi đại lao Lục phủ.



Lục phủ, là phủ thành chủ, người được đưa vào đại lao, chắc chắn phạm phải tội ác.



Nơi nào có người, nơi đó có tội ác. Không ai dám nói, có thành thị không có một chút tội ác nào, người nào cũng tốt.



Cho nên, tác dụng của tù lao là cực kỳ trọng yếu.




Bánh xe gỗ ma sát cùng mặt gạch xanh tạo ra âm thanh, Lục phủ đại lao đã hiện ra trong tầm mắt.



Một võ tướng thân mặc giáp đen đứng trước cửa chờ Lục Phiên.



Lục Phiên cũng không quá quen biết người này, tuy nhiên, người này lại biết Lục Phiên.



Võ tướng đến trước người Lục Phiên, ôm quyền hành lễ.



“Mạt tướng La Thành, gặp qua thiếu chủ.”



Võ tướng cất tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, có chút khí chất quân nhân.



Lục Phiên ngồi trên xe lăn, một tay chống cằm, một tay điểm nhẹ trên chăn mỏng.



“Ngươi là trưởng tử của La thúc?”



Lục Phiên suy nghĩ một chút, hỏi.



La Thành sững sờ, gật nhẹ đầu.



“Rất tốt.”



Lục Phiên nhếch miệng lên.



“Tiếp theo ta muốn làm chút việc, có thể sẽ có chút thô bạo, ngươi có chịu nổi không?”



La Thành đầu đội mũ giáp, nhìn Lục thiếu chủ có chút không giống như trong lời đồn, nghiêm túc nói: “Mạt tướng đi theo thành chủ, đều đã vượt qua núi đao biển lửa, còn có cái gì mà chịu không nổi?”



“Thành chủ trước khi đi, đã lệnh cho mạt tướng nghe theo lệnh của thiếu chủ, bảo vệ an toàn cho thiếu chủ, cho nên… Thiếu chủ có việc gì, cứ ra lệnh.”



La thành nói như chém đinh chặt sắt.



Lục Phiên khẽ vuốt cằm.



“Chịu nổi là tốt, dẫn ta đi gặp bọn người tiểu Trần.”



La Thành nghiên người, mang theo Lục Phiên vào đại lao.



Trong đại lao có chút ẩm ướt, tràn ngậm mùi ẩm mốc hôi thối.



Lửa đèn u ám, trong không khí tràn ngập mùi máu, đủ loại hình cụ bày ra trong phòng giam, trên mặt còn dính chút máu.



Các phạm nhân đang bị giam giữ trong phòng giam đều trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Phiên.




Bọn hắn không giống như trong phim ảnh, nắm cửa nhà lao mà kêu gào cầu cứu, ngược lại, ngồi ngay ngắn trong phòng giam, đôi mắt chết lặng có chút lạnh lùng.



Đến một chỗ sâu trong nhà tù bỗng có chút ồn ào.



“Lục Bình An! Ngươi cả gan dám… làm như vậy?!”



“Chúng ta chính là nho sinh có công danh! Ngươi dám bắt chúng ta vào đại lao, ngươi thế này là sỉ nhục Thiên Tử, sỉ nhục quốc sư!”



“Lục Bình An, thả ta ra ngoài! Người đọc sách làm việc phải có quy củ, chúng ta trên thân có công danh, ngươi dựa vào cái gì mà dám bắt chúng ta?!”



Trong phòng giam…



Từng nho sinh sau khi thấy Lục Phiên lập tức phẫn nộ nói.



Bọn hắn ôm song sắt, không giữ hình tượng mà hướng phía Lục Phiên kêu gào.



Trên xe lăn, Lục Phiên nhíu mày.



Nhiếp Trường Khanh khẽ cầm đao mổ heo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại.



Y Nguyệt cũng nghiêm mặt, bàn tay đã đặt lên trường tiên bên hông.



Lục Phiên khoát tay, bảo Y Nguyệt bình tĩnh.




Hắn nhìn quanh, tựa cười mà không phải cười nhìn nhóm nho sinh bị giam trong phòng giam, cười nói.



“Dựa vào cái gì?”



“Bản công tử hoài nghi các ngươi thông đồng cùng ba đại thế gia làm bậy, cấu kết làm phản, muốn lật đổ Đại Chu ta."



“Ba đại thế gia làm cái gì, trong lòng các ngươi đều hiểu rõ, cha ta đã vào kinh, bây giờ, Bắc Lạc thành là do ta quản lý… Chuyện cha ta không dám làm, vậy liền để ta làm đi.”



Lục Phiên xoa xoa tay, cúi đầu nhìn xuống, thản nhiên nói.



La Thành cầm đao bước tới, ánh mắt sắc bén.



Câu này của Lục Phiên đã chạm đến thâm tâm của La Thành, làm hắn có chút nhiệt huyết.



Hắn nhìn lại thiếu chủ đang ngồi trên xe lăn, trong mắt có chút chờ mong.



Sức uy hiếp của Lục Phiên cũng không lớn, ngoại trừ một số nho sinh dường như đã nhận ra điều gì đã hoảng sợ trốn ở góc tường, còn lại đều là mở miệng mắng chửi, ngôn ngữ thô tục.



Bọn hắn tự xưng trong veo như nước, trên người có công danh, có gì mà không dám chửi?



Đều là cặn bã!



Lục Phiên bĩu môi, tính tình hắn tuy tốt, nhưng không thể chịu nổi nửa điểm ủy khuất.



“La Thành.”



“Có mạt tướng.”



La Thành ôm quyền.



“Giết hết.”



Lục Phiên nói, thanh âm bình thản.



Tâm thần La Thành run lên, sau một khắc, đôi mắt lạnh lại.



“Vâng.”



Ra lệnh một tiếng, Thiết Huyết quân sĩ dồn dập xông vào nhà tù.



Nhóm nho sinh sợ ngây người.



Bọn hắn cuối cùng cũng không mở nổi miệng, bời vì… Thiết Huyết quân sĩ nhận được mệnh lệnh liền không nói nhảm, lưỡi đao sắc lạnh vung lên, hạ xuống.



Máu tươi liền bắn tung tóe lên tường.



Sâu trong nhà tù.



Trần Bắc Tuần ngồi xếp bằn dưới đất da mặt run run.



Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn hoảng sợ đến nỗi thân thể đều run lên.



Lục Phiên đây là muốn làm gì?



Một lời không hợp liền đại khai sát giới?!



Kết quả của những nho sinh kia có phải là kết quả của bọn hắn?



Tiếng kêu thảm thiết trong phòng giam không kéo dài bao lâu, mùi máu nồng nặc không tan nổi.



Cuối cùng, hiện ra trong tầm mắt của Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn.



Lục Phiên ngồi trên xe lăn, một thân áo trắng từ trong bóng tối dần dần tiến tới.



Mặt trắng như ngọc, cười tựa gió xuân nhìn bọn hắn.