Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 21 : Trước làm xa phu của ta a (cầu cất giữ, cầu phiếu đề cử)




Dịch: Mèo Rừng



“Chúc mừng ký chủ hoàn thành [Chi nhánh nhiệm vụ 3], thu hoạch được 5 điểm thuộc tính có thể tùy ý chi phối.”



“Nhiệm vụ đánh giá: Giáp cấp (hợp cách)



Ngay khoảnh khắc Nhiếp Trường Khanh dập đầu xuống đất, trước mặt Lục Phiên bỗng nhiên bắn ra thông báo hệ thống.



Trong lòng của hắn khẽ động.



Đánh giá nhiệm vụ lần này lại là cấp Giáp!



Đây cũng khiến cho Lục Phiên cảm thấy được niềm vui ngoài ý muốn, ban thưởng 5 điểm thuộc tính có thể tùy ý chi phối, có những điểm thuộc tính này, Lục Phiên đã có thể vào Luyện khí tầng 2 rồi.



Trong lòng của Lục Phiên có thật nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau, cuối cùng cũng đã có thể đột phá rồi…



Thật là không dễ dàng a.



Lần thứ nhất đột phá, trong lòng hắn có chút chờ mong.



Mưa tạnh, mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh.



Mây đen bị gió lớn thổi tan.



Lộ ra trăng sáng tựa như vòng tròn cẩm thạch, treo lửng lơ trên phía bầu trời.



Ánh trăng rơi xuống, giống như một tầng lụa mỏng.



Nhiếp Trường Khanh quỳ trên mặt đất, dập đầu của mình, trên trán đã bị nước mưa làm cho thẩm thấu.



Cái quyết định làm tùy tùng cho Lục Phiên, hắn đã suy tư cực lâu rồi.



Hắn cũng rất gian nan trong việc làm ra quyết định ấy.



Không chỉ là bởi vì đã từng làm Đạo tông thứ mười, mười phần cao ngạo.



Hắn cũng cân nhấc cho sự an toàn của Lục Phiên và Nhiếp Song.



Hắn, Nhiếp Trường Khanh, chính là kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ, bị Đạo tông truy sát.



Một khi làm tùy tùng, tất nhiên sẽ liên lụy tới Lục Phiên.



Tuy nhiên, Lục Phiên lại không chút do dự, hạ lệnh giết Hàn Liên Tiếu, Nhiếp Trường Khanh lúc này cũng hiểu rõ, lo lắng của bản thân là dư thừa.



Ngay thời điểm Hàn Liên Tiếu chết, Lục Phiên e rằng đã chuẩn bị tốt trong việc tiếp nhận lửa giận của Đạo tông.



Vì thế…cuối cùng Nhiếp Trường Khanh cũng lựa chọn làm tùy tùng.



Vừa rồi, Lục Phiên có lộ ra một chiêu “Linh áp” của người tu hành, hắn…muốn học được nó.



Ở kế bên Nhiếp Trường Khanh, Nhiếp Song cũng quật cường mà quỳ xuống.



Hắn học động tác của Nhiếp Trường Khanh, dập đầu của mình xuống.



Nãi thanh nãi khí, nói “Ta cũng thế”



Phốc, phốc.



Hai tay của Nghê Ngọc nắm lấy cán dù, nhịn không được, bật cười.



Lục Phiên từ bên trong hệ thống nhắc nhở, lấy lại được tinh thần, sau đó thấy được hành động của Nhiếp Song thì cũng không nhịn được buồn cười.



“Được rồi, đứng lên đi.”



“Tùy tùng còn có thể mua một tặng một, ta kiếm lời a.”



Lục Phiên cười khẽ.



Nhiếp Trường Khánh đỡ Nhiếp Song từ dưới đất đứng lên.



“Từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo ta, ta cũng đúng lúc thiếu một cái xa phu, ngươi tạm thời làm xa phu cho ta đi, thuận tiện dạy tiểu Ngọc luyện võ luôn.”



Lục Phiên nói.



Lúc trước Lục Phiên đi đứng không tiện cho lắm, nếu lộ trình ngắn thì có thể dùng xe lăn, tuy nhiên, nếu như là khoảng cách xa thì phải dùng xe ngựa mới được.



“Vâng.”



Nhiếp Trường Khanh chắp tay lại.



“Tiểu Nhiếp…ngươi cũng cùng tiểu Nghê luyện võ chung.”



Lục Phiên nhìn thoáng qua Nhiếp Song, người đang bị Nhiếp Trường Khánh lấy dắt bàn tay, cười cười, nói.



“Để coi trong hai người các ngươi, ai sẽ trở thành Nhị lưu quân nhân trước, người nào thành trước, công tử sẽ trọng thưởng cho người đó.”



Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn, nói.



Nghê Ngọc đang cầm dù, bỗng nhiên sáng mắt lên.



Nhiếp Song cũng chợt ngẩn đầu lên, mím môi.



“Công tử! Tiểu Nghê nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của ngài.”



Nghê Ngọc kích động đến nỗi khuôn mặt thịt của mình cũng đỏ lên, ý chí chiến đầu phun trào mà ra.



Sau đó, nàng nắm chặt cán dù, khiêu khích mà liếc nhìn Nhiếp Song.



Nhiếp Song không có nhiều lời, dù vậy, hắn vẫn nắm chặt tay lại, không nói gì cả.



Nhiếp Trường Khanh cưng chiều, xoa xoa cái đầu của Nhiếp Song.



“Được rồi, sắc trời cũng đã tối, bản công tử có chút mệt mỏi…”



Lục Phiên một tay chống lấy cái cằm, một tay thì nhéo nhéo cái mũi, lười biếng nói ra.



“Y Nguyệt, xử lý bộ thi thể.”



“Ngưng tỷ, đẩy ta hồi phủ.” Lục Phiên nói.



“Lão Nhiếp, ngươi mang tiểu Nhiếp đi vào bên trong phủ đi.”



Bờ môi dày nặng của Nhiếp Trường Khanh có hơi nhếch lên.



Hắn kỳ thật có rất nhiều hoang mang, muốn hỏi thăm Lục Phiên chút ít.



Ngay lúc hắn nhận được tu hành pháp, hắn có một lần dựa theo phương thức vận hành bên trong Bàn Huyết thuật, nhưng không có tác dụng gì cả, hắn cho rằng, cái gọi tiên duyên gì đó, kỳ thực là không có thật.



Tới mức Ngự Đao quyết, rời tay ngự đao…Giết địch cách xa mấy dặm, hắn cho rằng, giống như là nói mơ giữa ban ngày vậy.



Tuy nhiên, sau khi khi nhìn thấy Lục Phiên thi triển Linh áp, hắn bỗng nhiên tin tưởng một ít.



Lục Phiên nói hắn thiếu một cái thời cơ trọng yếu, hắn tò mò, không biết thời cơ này là cái gì.



“Công tử…Lão gia kêu chúng ta đi Trần gia thu một mảnh đất để đền bù phí tổn, ngài có đi không?”



Nghê Ngọc ở một bên, với khuôn mặt đỏ rực, như thể nhớ tới cái gì đó, nàng nói.



Câu nhắc nhở này khiến cho Lục Phiên ngẩn ra một cái, nhớ ra mục đích ra khỏi cửa của ngày hôm nay.



“Được, vậy thì thuận đường đi một chuyến tới Trần gia.”



Lục Phiên vuốt vuốt mi tâm, vuốt cằm nói.



Đối với Lục Phiên mà nói, một miếng đất là cực kỳ trọng yếu, hắn cần miếng đất này để kiến thiết thế lực siêu thoát của mình.



Mà cái miếng đất này, sẽ trở thành cơ sở để hắn chế tạo thế giới huyền huyễn.



“Lão Nhiếp, đi về dọn đồ một cái đi, ngày mai đưa tin tới Lục phủ được chứ?”



Lục Phiên liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh, người mà toàn thân ướt đẫm, trên thân thể đâu đâu cũng có vết thương, trên vạt áo còn tồn đọng giọt nước, hỏi hắn.



“Không cần dọn dẹp gì cả, ta cùng với Song nhi, không có hành lý gì hết, hiện tại đã có thể đi theo thiếu chủ rồi.”



Nhiếp Trường Khanh dắt lấy Nhiếp Song, cung kính cúi đầu.



“Được.”




“Ngưng tỷ, cho hắn một bình Kim Sang dược.”



Lục Phiên khẽ gật đầu, rồi nói với Ngưng Chiêu, sau đó, không nói thêm câu nào nữa.



Ngưng Chiêu lấy ra một bình Kim Sang dược nhỏ, vứt nó cho Nhiếp Trường Khanh, xong đẩy chiếc xe lăn, hướng về phía bên ngoài chật chội mà đi tới.



Nghê Ngọc che lấy cây dù, nhắm mắt đi theo sau đuôi.



Lục Phiên liếc mắt lườm nàng, cười cười xoa xoa đầu một cái, nói: “Mưa tạnh rồi, không cần che đâu.”



Nhiếp Trường Khanh nhặt cái sọt lên, cất kỹ thịt heo vào, rồi dắt Nhiếp Song, chậm rãi đi theo phía sau lưng Lục Phiên.



Y Nguyệt chờ thân hình của đám người Lục Phiên biến mắt khỏi hẻm nhỏ, tầm mắt của nàng mới lướt ngang một cái, rơi vào thi thể của Hàn Liên Tiếu.



Tâm tình của nàng có chút phức tạp.



Đạo tông thứ chín, Hàn Liên Tiếu, một chiêu đã suýt nữa giết chết nàng.



Vậy mà, loại tồn tại như thế, không khác gì một con kiến, bị công tử đè ép xuống mặt đất, không tài nào động đậy nổi.



Thì ra công tử mạnh như thế a.



Nàng nhất định phải mạnh giống với công tử mới được, kiểu này mới có thể bảo vệ công tử được, nhờ đó mà được coi trụng.



Y Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn cái mặt trăng màu cẩm thạch kia, đôi mắt dần trở nên kiên định.



Sau đó, thanh trường tiên trong tay nàng, quất ra một cái, rồi cuốn vào thi thể của Hàn Liên Tiếu, cùng với hai cỗ thi thể nhất lưu quân nhân ở xa xa phía kia, hướng về phía bên ngoài hẻm nhỏ mà đi ra.



Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu.



Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa khắp trong không khí.



...



Lục phủ.



Trong thư phòng.



Dưới ánh nến.



Mưa to gió lớn đã rơi suốt một đêm ở bên ngoài cửa sổ, tại khoảnh khắc này, trên mái hiên nhà được khắc lấy hoa văn màu đỏ thắm chỉ còn lại những giọt nước đọng lại trên đó đang không ngừng nhỏ giọt mà xuống.



Văn kiện nằm ở trên bàn, Lục Trường Không cầm lấy bút lông, một tay phủ tay áo, bút viết như gió, viết vào một quyển trục đang được đặt trên thổ cẩm*.



(Thổ cẩm: Tên một loại vải, Google để biết thêm chi tiết)



Cũng không lâu lắm, đã viết xong rồi.




“Lão La.”



Phơi khô vết mực, Lục Trường Không hướng về phía ngoài cửa la lên một câu.



Cửa gỗ được khắc hoa văn bị đẩy ra.



La Nhạc mặc lấy một bộ áo giáp màu đen, đè lên bội kiếm, bước vào bên trong thư phòng.



“Ngươi ra roi thúc ngựa, mang phần thư tín này vào Đế kinh, bẩm báo bệ hạ, ngày mai ta sẽ lên đường, tự mình áp giải tù binh võ lâm Tông sư đi vào trong kinh thành.”



Lục Trường Không nói.



“Nhất định phải tự tay đưa phần thư tín này giao cho bệ hạ.”



La Nhạc nhận lấy thư tín, trịnh trọng nắm quyền.



“Mạt tướng nhất định sẽ không cô phụ sự kỵ vọng của thành chủ.”



Lục Trường Không cười cười, nói: “Thiên hạ này muốn loạn rồi…Những võ lâm Tông sư này, một mực tuân theo mệnh lệnh của quốc sư, vậy mà hiện tại, ngay thời điểm mấu chốt này lại đi đầu hàng địch nhân.”



“Nếu không nhờ vào Ngưng Chiêu, Bắc Lạc thành đã thất thủ rồi, đại quân của Đạm Đài Huyền, lúc này đã trực đảo hoàng long, binh lâm Đế kinh.”



La Nhạc yên lặng, làm thủ hạ thân tín và võ tướng của Lục Trường Không, hắn biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.



“Ở năm đó, quốc sư cầm một cây quạt lông, thân mặc nho sam*, hành tẩu ở giang hồ võ lâm, ép tới nỗi các đại môn phái trong võ lâm cũng không dám thở mạnh, dù là Bách Gia Chư Tử cũng lui ẩn sơn môn, bây giờ, quốc sư tuổi già, những tên giang hồ này, lại bắt đầu rối loạn rồi.”



(Nho sam: trang phục Nho giáo.)



Lục Trường Không cảm khái, nói.



La Nhạc cũng hít một hơi mạnh, giọng nói vừa băng lãnh lại vừa cung kính, nói: “Những người này thật là nhanh quên!”



“Thời đại không giống với lúc trước, khi tiên đế* băng hà, thời đại của Quốc sư cũng đã đi qua…” Lục Trường Không trầm mặc nửa ngày, bèn phát ra một tiếng thở dài.



(Tiên đế ở đây là Hoàng Đế ở đời trước, chứ không phải chúng tiên chi đế nha.)



“Đi đi.”



Lục Trường Không phất tay áo.



Kêu La Nhạc rời đi.



La Nhạc ôm quyền, đội giáp mũ rồi bắt đầu rời đi, sai người chuẩn bị ngựa.



Lục Trường Không vận một bộ Nho sam, chắp hai tay, đứng ở đằng trước cánh cửa sổ được khắc lấy những hoa văn đỏ thắm.



Ngắm nhìn ánh trăng đang ung dung ngoài cửa sổ.



“Lão Hoàng, Phiên ổn chứ?”



Bỗng nhiên, Lục Trường Không mở miệng.



Không biết từ lúc nào, một đoàn hắc ảnh vô ảnh vô tung xuất hiện ở bên trong phòng.



Một bóng người còng lưng, nước mưa ở trên thân còn đang chảy xuống, hắn chắp tay lại, nói với Lục Trường Khanh: “Tối nay, ngay lúc mưa to gió lớn, công tử giết một tên Đạo tông hành tẩu.”



“Ồ? Đạo tông hành tẩu?”



“Tên nào?”



Lục Trường Không chắp tay lại, có hơi kinh ngạc, nói.



“Một khúc ‘Triều Thủy Dao’, Đạo tông thứ chín, Hàn Liên Tiếu.” Bóng người còng lưng xuống, âm thanh có chút khàn khàn, mở miệng nói.



“Đạo tông thứ chín, là cái tên Ngũ hưởng Tông sư thích thổi tiêu ấy hả?”



Lông mày của Lục Trường Không nhướn lên.



“Giết như thế nào?”



Lục Trường Không có chút hiếu kỳ, lấy thực lực của Ngưng Chiêu, chưa chắc có thể giết chết Ngũ hưởng Tông sư.



Thân ảnh còng lưng không lên tiếng, hắn không biết mở miệng thế nào để mà hình dung cái cảnh tưởng kia.



Bởi vì khoảng cách hơi xa, hắn quan sát không có rõ ràng lắm.



Chẳng lẽ hắn nói, cái tên Tông sư thổi tiêu kia, tự nhiên rạp đầu xuống trước mặt Lục Phiên, sau đó bị Ngưng Chiêu chém một kiếm mà chết?



Quá quỷ dị…



“Thôi, giết thì giết, vị kia ở Đế kinh đã bắt đầu phát lực, trong khoảng thời gian ngắn, Đạo tông không có dám loạn động, tiếp tục bảo hộ công tử…Ngưng Chiêu mặc dù là Tông sư, tuy nhiên…tuổi vẫn là có hơi trẻ.”



Lục Trường Không thấy lão Hoàng không nói nên lời, bèn phất tay áo, nói.



“Tuân mệnh.”



Bóng người còng lưng khom người xuống.



Sau đó, tựa như bọt biển bị tách ra, nổ nát rồi biến mất khỏi gian phòng.



Lục Trường Không đứng ở phía trước cửa sổ, con mắt híp híp lại.



Hắn giơ tay lên.



Trong lòng bàn tay hắn, một cái ánh sáng màu lam nhạt đang dần di chuyển, sợi linh khí này vậy mà có thể tùy tâm sở dục của hắn mà chìm nổi ở trên lòng bàn tay.