Chế Bạo

Chương 5




Chu Nghệ trở lại phòng học nửa ngày, lại một lần sâu sắc cảm nhận được bên trong thập trung này có bao nhiêu rác rưởi.

Phong cách trường học này cực kì kém, học sinh không có tinh thần học tập, chất lượng giảng dạy còn kém hơn cả cà chua thối. Chẳng trách học sinh như cậu cũng dám nhận.

Cậu có chút thiên phú trong học tập, chỉ cần học một tiết liền có thể đánh giá giáo viên nào đáng nghe, môn này tự học sẽ tốt hơn. Học được mấy ngày, Chu Nghệ cảm thấy bản thân lại có thể bỏ học về nhà.

Buổi chiều sau khi tan học, Chu Nghê hiếm thấy ăn cơm tối ở nhà ăn trường học.

Hai ngày nay cậu vẫn luôn luôn ăn ngoài trường, đồ ăn nhà ăn quá dầu mỡ, ngoại trừ thức ăn nhanh chính là cơm thiu. Mới đầu Chu Nghệ chỉ nguyện ý ăn mì thịt bò, mà sau đó cậu phát hiện dì bán mì thịt bò không thế nào yêu gội đầu, trong mì ăn từng ăn ra ba lần da đầu, mảnh nào cũng cực kì hoàn chỉnh, cực lớn, sau đó quyết định không đi nhà ăn nữa.

Chu Nghệ mua một chén cháo bát bảo có chút thiu, cùng hai cuộn thịt gà, đi tới góc nhà ăn ăn cơm.

Diện tích căng tin đặc biệt lớn, lớn đến nỗi rống một tiếng có thể dư âm còn văng vẳng bên tai, học sinh đến ăn cơm tối cũng rất nhiều, cho nên toàn bộ nhà ăn đều rối như tơ vò, Chu Nghệ ăn được một nửa cảm giác mình bị điếc, cảm giác này giống như có một ổ ruồi nằm úp sấp ở bên tai đồng thời đập cánh giống nhau.

Chu Nghệ tăng nhanh tốc độ đem cơm ăn xong, mau chóng đi đến phòng tự học buổi tối. Vừa mới vừa tan học xong không bao lâu, trên hành lang học sinh rất nhiều, với chiều cao của Chu Nghệ liếc mắt nhìn qua đều là các loại hình dáng xoáy trên đỉnh đầu.

Có một quy tắc thành văn ở thập trung, học sinh muốn học tập học sinh đi vào phòng số một, còn lại những người không liên quan đi số hai cùng số ba.

Những người không có liên quan giải thích dễ hiểu, chính là chỉ muốn ngủ, học yếu, cùng vô học lưu manh.

Chu Nghệ không có tới phòng tự học số một, cậu cảm thấy được số ba phòng tự học so với quán net có vẻ lỏng lẻo hơn, hút điếu thuốc khẳng định không thành vấn đề, có điều là quá ầm ĩ mà thôi, năng lực kháng quấy nhiễu của cậu rất mạnh, chỉ cần những người kia không nã pháo trận chiến không disco, cậu liền có thể học được.

Song khi trong miệng hắn ngậm thuốc lá, mới vừa muốn mở ra phòng tự học, đột nhiên có người từ bên trong mở cửa.

“Vứt điếu thuốc đi rồi vào.” Trần Đạc nhìn điếu thuốc trong miệng hắn.

Chu Nghệ lần này cảm thấy thật phiền, “Không cho hút?”

Tối hôm qua nhìn thấy đầu trọc hút thuốc liền bị Trần Đạc đè xuống đất đánh, cậu vẫn cứ nhịn gần như cả đêm không hút, đêm nay không đi quán net, liền tưởng có thể trốn ở phòng tự học hút thuốc liền đụng với Trần Đạc đang xem lớp, giống như đại sứ không hút thuốc, đáng ghét.

“Không cho hút.” Trần Đạc nói.



“Ai quy định.”

“Tôi.”

Nam sinh ngồi gần cửa nghe cuộc đối thoại đầy thuốc súng, trong lòng mong hai người bọn họ lập tức đánh nhau.

Thổ phỉ cùng chó điên đánh nhau, ngẫm lại liền thấy thú vị.

Chu Nghệ cúi đầu nhìn mũi giày, hít sâu một hơi, ngăn cơn tức giận xông tới từ lồng ngực.

Tình huống này nếu là hai năm trước, cậu trực tiếp đem Trần Đạc nhấc lên hướng trên tường đập phá, nhưng bây giờ không được, cậu trở về học lại đã khắc chế tính khí, không rối rắm gây sự cũng không tùy tiện theo người động thủ, không thể để cho Trần Đạc hai câu liền bị kích thích một quyền trở lại trước giải phóng.

Chu Nghệ đem nửa điếu thuốc còn lại vứt bên chân tại Trần Đạc, hướng hắn nói: “Nát”, nghiêng người tiến vào phòng tự học.

Phòng tự học bên trong xác thực không ai hút thuốc, bất quá túm năm tụm ba đánh bài chơi điện thoại di động cũng không ít, Chu Nghệ chọn chỗ ít người ngồi xuống thành thật làm bài tập.

Kiến thức phổ thông và trung học hoàn toàn không cùng đẳng cấp, huống hồ Chu Nghệ đã bỏ học hai năm rưỡi, lần này đến đi học, nghe giảng bài giống như nghe lão thái thái nói mơ.

Chu Nghệ năm đó kỷ luật vốn nên học lại lớp 12, mà khẳng định theo không kịp, cho nên chỉ có thể từ lớp 11 học lại, trong một năm này không chỉ đuổi tới chương trình học lớp 11, còn phải dựa vào xem các bài giảng trực tuyến bù đắp kiến thức. Chu Nghệ cảm thấy nhất định ngày nào đó mình sẽ vì học quá nhiều mà đột tử, di sản nên phân chia thế nào.

Kỳ thực trong tay Chu Nghệ không có nhiều tiền, hai năm ở tỉnh lị chính là làm côn đồ, thỉnh thoảng phải đập một bình rượu lên đầu.

Cùng làm một công việc như nhau, Phương Tế lại có thể cùng lúc nói chuyện với ba em chân dài, mà Chu Nghệ hai năm qua xác thực một chút tiền đều không tích góp lại, làm loại công việc này không cần thiết tích góp tiền, ngày hôm nay tích lũy ngày mai nói không chắc liền bị chém chết, tận hưởng lạc thú trước mắt mới thích hợp với kiểu người như bọn họ.

Chu Nghệ sau khi vô học liền bị xếp sau làm cho có chút phiền lòng, thật vất vả mới có dòng suy nghĩ để giải đề lại bị một tiếng bật cười cắt đứt, Chu Nghệ không hiểu được đám người kia đến cùng vui như thế vì cái gì, tiếng cười kia hưng phấn như một con khi đột Châu Phi giao phối thành công, trên bục giảng cũng không có ai quản kỷ luật.

Trần Đạc sau khi tóm hắn hút thuốc xong cũng không trở về, động tĩnh trong phòng này cùng nã pháo trận chiến cũng không khác gì nhau. Chu Nghệ có chút hoài nghi những người này có phải hay không cố ý muốn học tập của người khác đi xuống, cố ý xa lánh hắn và mấy học sinh nhỏ đang chăm chú giải đề.

Sau khi chuông kết thúc giờ tự học vang lên, Chu Nghệ không nhúc nhích, ngồi tại chỗ sửa sang lại câu hỏi thêm mười phút, chờ người trong phòng tự học đi hết sạch, hắn thở dài, móc ra điếu thuốc ngậm trên miệng, đốt lửa, dựa lưng vào ghế xuất thần một lúc.

Trường học đã sắp xếp ký túc xá cho cậu, thế nhưng hai ngày nay bận quá vẫn chưa kịp quét dọn lại, đêm nay chỉ có thể lại đi về nhà ngủ.

Trên hành lang, loa đột nhiên lại phát một ca khúc, dùng để thư giãn não bộ bọn học sinh thả, là một bài hát rất cũ, tám phần mười là hiệu trưởng tự mình chọn, là “Gió mùa hè” của Viên Duy, Chu Nghệ nghe qua, ở trong lòng hừ vài câu.



Bài hát được phát không phải bản gốc, là do hai nam sinh hát lại, một thanh âm trong đó rất bắt tai, giọng hơi trầm, âm cuối cũng rất ôn nhu, hơn nữa đọc từng chữ cũng rõ ràng, cảm giác rất giống bản gốc nhưng cảm giác không so được với bản gốc.

Chu Nghệ nghe xong liền cảm thấy buồn ngủ, thanh âm này quả thực có thể thôi miên, phòng tự học bên trong chỉ có một mình hắn, bài hát này thanh làm cho hắn khó giải thích được có loại cả giác có người đang hút thuốc cùng mình.

Chu Nghệ dập thuốc, xách cặp rời khỏi phòng tự học, về nhà ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi Chu Dịch tỉnh lại, mở điện thoại thấy mới chỉ hơn năm giờ sáng, cậu dứt khoát đập đầu vào gối đi ngủ tiếp.

Khi mở mắt ra lần thứ hai, đã tám giờ rưỡi.

Trong nháy mắt Chu Nghệ bật dạy cầm quần áo lên vọt nhà vệ sinh, một bên mặc quần một bên uống nước súc miệng, vội vàng hất hai ngụm nước lên mặt rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường.

Đứng bên đường ba phút nhưng vẫn không bắt được chiếc xe nào, Chu Nghệ khẽ cắn răng quyết định chạy bộ tới trường. Nửa đường đột nhiên gặp được một người rất quen mắt, bóng lưng kia trông rất giống Trần Đạc.

Chu Nghệ dừng lại, đứng tại chỗ thở hổn hển hai cái.

Hiện tại tiết đầu bây giờ sắp kết thúc rồi, Trần Đạc bước rất nhàn nhã, chắc chắn là cũng đến muộn.

Trần Đạc dường như là nghe thấy được tiếng thở, đứng lại bất động, hắn quay đầu nhìn lại, cũng không nghĩ tới lại là Chu Nghệ.

Chu Nghệ tính khí tốt sẽ không để bụng, chuyện tối hôm qua tại phòng tự học kia đã sớm quên hết, nhưng hắn cũng không có ý định cùng Trần Đạc chủ động say hi, chỉ có điều hai người cứ đứng trừng nhau có vậy có hơi lúng túng, Chu Nghệ chỉ có thể khô khan nói: “Sớm.”

Trần Đạc trầm mặc một giây, dùng ánh mắt như đang xem đồ ngốc nhìn hắn, “Tám giờ rưỡi.”

Chu Nghệ vừa nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, hận không thể đánh chính mình, đúng ra không nên cùng Trần Đạc nói chuyện, ánh mắt tên nhìn cậu như nhìn một thiểu năng trí tuệ.

“Coi như tôi chưa nói gì.”

“Ừm, tôi cũng chưa nghe thấy gì.”

Trần Đạc nói xong, quay trở lại tiếp tục chậm rãi bước đi, Chu Đạc đi theo phía sau cậu hai bước, không nói tiếng nào trực tiếp từ bên cạnh vượt qua, nhanh chân hướng tới trường học.