Ngón tay Mạnh Kiều vuốt ve tấm ảnh cũ kỹ, trong đầu bỗng bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt màu xanh lục, một tiếng hét tuyệt vọng sởn gai ốc vang vọng khắp não bộ.
Cô nhìn phòng thí nghiệm màu xanh lá cây, bên trong để một cái cáng cứu thương bằng inox. Trên cáng máu tươi đầm đìa và một cơ thể đã bị moi tim.
Nhưng lần này cô không bị tất cả cảnh tượng đẩy ra xa, ngược lại còn có thể kiểm soát nó như vén mây thấy trăng.
Cô mở cửa phòng thí nghiệm, trong đầu hiện lên hình ảnh bệnh viện thời quân Nhật chiếm đóng, bác sĩ Nhật qua lại, y tá cầm sổ tay ghi chép, đủ loại dụng cụ tra tấn và thiết bị giải phẫu điều trị trên tường. Bệnh nhân nổi đầy mụn mủ trên người được đẩy ngang qua Mạnh Kiều, cô gần như có thể ngửi thấy mùi hôi tanh trên cơ thể bệnh nhân. Cách bài trí của bệnh viện đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô có thể chắc chắn chuyện này đã từng xảy ra ở tòa nhà chính.
Là thí nghiệm trên cơ thể người!
Cực kỳ bi thảm!
Mạnh Kiều nhìn từng thi thể bị đẩy qua mình, tiếng kêu rên bất lực tuyệt vọng của họ, nơi này giống như một hiện trường tàn sát quy mô lớn. Cô ở trong tâm trí đẩy một cánh cửa ra, bên trong là các dụng cụ kỳ quái khác nhau làm cô nổi hết cả da gà.
Bệnh nhân bị tiêm đủ loại thuốc khác nhau.
Da thịt vừa mới bị dao cạo xuống còn đầm đìa máu tươi.
Người bị thiêu rụi trên vỉ nướng.
Người bị đông cứng trong Nitơ lỏng để quan sát.
Những dòng chữ đen trắng trong sách lịch sử hiện lên sống động trước mắt Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều chỉ cảm thấy muốn nôn mửa.
Trước đó bọn họ vẫn luôn cảm thấy bệnh viện không có vấn đề gì. Bệnh viện thành lập bây giờ quả thực không có vấn đề gì, nhưng dưới ảnh hưởng của không gian hai tầng, các bác sĩ quân đội Nhật Bản trước đây sẽ tiếp tục thí nghiệm của bọn họ. Đây chính là lý do tại sao không ai có thể sống sót rời khỏi bệnh viện tâm thần, bởi vì trong quá khứ cũng chưa từng có ai có thể sống sót ra khỏi đây.
Mạnh Kiều nhìn qua cửa sổ thấy một cái hố hỏa táng khổng lồ đang cháy. Thi thể bị chặt thành từng mảnh nhỏ, hoặc còn nguyên vẹn, từng cái từng cái bị vứt vào hố hỏa táng. Xung quanh hố trải dài mấy cây bóng nước. Cô nghe thấy có người ngâm nga một ca khúc Nhật bằng tiếng Nhật: "Cây bóng nước đang hát vang, tươi đẹp mà ưu thương, khi nào anh sẽ về làm bạn với em dưới chân núi Phú Sĩ..."
Bụng cô không ngừng quặn lên, ngửa người ra sau ngã ầm xuống. Nhưng không phải là sàn nhà cứng lạnh băng như cô dự đoán mà là một vòng tay ấm áp.
Máu từ mắt, mũi, tai, khóe miệng của Mạnh Kiều chảy ra, Nghiêm Mục lau cho cô, nhưng vẫn không cầm được máu. Cô không cảm nhận được đau đớn, giọng nói khàn khàn: "CMN, bọn ngoại xâm!"
—— Leng keng
Thiên phú Năng lực cộng sinh: Môi giới
Mạnh Kiều:?
Nghiêm Mục: “Sao vậy?”
Mạnh Kiều: "Thiên phú Năng lực cộng sinh: Môi giới. Tôi đột nhiên nghe thấy câu này. Là sao vậy?"
Nghiêm Mục lắc đầu: "Trước hết cứ kệ cái này đi, em vừa mới thấy gì?"
"Anh đoán đúng rồi, thí nghiệm trên cơ thể người." Mạnh Kiều thở hổn hển gật đầu: "Tôi hơi mệt, cần phải nghỉ ngơi một lúc."
“Chúng ta về phòng thôi.” Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều vào lòng, nhưng lúc đứng dậy bước đi lại lảo đảo, vô cùng không thoải mái.
Mạnh Kiều cảm thấy kỳ lạ, Nghiêm Mục có tố chất cơ thể vô cùng tốt, sao đột nhiên trở nên suy yếu như vậy. Cô nắm lấy cổ áo của người đàn ông, khàn giọng hỏi: "Sao vậy? Anh bị thương sao?"
"Trên bảng viết, hiện tại, là thời gian trị liệu... chính là thời gian thí nghiệm." Nghiêm Mục phun ra mấy chữ, bước đi nhanh hơn.
Khi đi ngang qua vườn hoa, cô gái mặt nạ vẫn đang nghịch mấy cây bóng nước trong tay, thấy hai người thê thảm vội vàng đi qua, cô ấy chỉ liếc nhìn một cái.
Về đến phòng, Nghiêm Mục đã hoàn toàn kiệt sức.
Mạnh Kiều là do tác dụng phụ của thiên phú gây ra, nên tình trạng của cô tốt hơn người đàn ông này rất nhiều.
Nghiêm Mục nằm trên giường, trên trán ngày càng đổ nhiều mồ hôi. Trán anh nóng hổi, lông mày nhíu lại, hai má đỏ bừng, như đang ép mình chịu đựng đau đớn.
Thí nghiệm tối qua thực hiện trên người cô chắc là "Thí nghiệm tổn thương do giá rét", mà lúc này Nghiêm Mục lại hoàn toàn tương phản với cô, có thể liên quan đến nhiệt độ cao. Chẳng lẽ là có người muốn "chưng" anh? Xem thử trong cơ thể người có chứa bao nhiêu nước?
Mạnh Kiều cảm thấy suy nghĩ hơi quá ác độc, thế nhưng cô nhớ rõ trong căn cứ thí nghiệm của quân Nhật có thí nghiệm này.
Bổ sung nước, bây giờ chỉ có thể bổ sung nước!
Áo sơ mi của Nghiêm Mục đã ướt đẫm, dù có thể lực tốt đến mấy thì ở trong quy tắc nhiệm vụ phó bản cũng không đáng nhắc đến. Anh mím chặt môi, mồ hôi chảy dọc theo xương hàm, anh dựa người vào vách tường lạnh lẽo, chỉ một lúc sau, bức tường đã in hằn vết mồ hôi trên người anh.
Mạnh Kiều lấy rất nhiều nước ấm đưa thẳng đến bên miệng Nghiêm Mục: “Uống nước.”
Người đàn ông không nhúc nhích, anh đã quá khó chịu, cảm giác như có một ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, sắp bị thí nghiệm này hấp khô. Trong miệng không còn chút ẩm ướt, cổ họng dần trở nên khô khốc, anh như bị ném vào trong lồng hấp, là món ăn chờ người ta thưởng thức.
Mạnh Kiều thấy Nghiêm Mục vô cùng khó chịu, hoàn toàn không còn sức để cử động nữa, bèn dứt khoát kéo Nghiêm Mục xuống, tay bóp mở miệng anh ra, rót từng chút nước từ trong ly vào miệng.
Tình trạng của Nghiêm Mục lần này còn nghiêm trọng hơn Mạnh Kiều đêm qua.
Anh đã mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào cánh tay Mạnh Kiều để mặc cô gái rót nước vào miệng mình. Nước còn chưa kịp nuốt xuống đã chảy dọc theo khóe miệng, cô đổ chậm lại, ngày càng kiên nhẫn, đợi Nghiêm Mục nuốt xong mới rót tiếp. Dòng nước theo cổ họng chảy vào trong dạ dày, bổ sung phần nước bị mất cho cơ thể.
Áo của Mạnh Kiều cũng ướt sũng mồ hôi của người đàn ông, vừa lấy cuốn sách cũ ở bên cạnh làm quạt, vừa đút nước cho anh.
Cô cũng bị người đàn ông này làm bắt đầu khô nóng, mồ hôi trên trán tươm ra ngày càng nhiều, đọng lại trên hàng mi run rẩy như pha lê. Mạnh Kiều lặp đi lặp lại động tác: "Còn một tiếng nữa thôi, còn một tiếng nữa là thí nghiệm sẽ kết thúc... Đừng ngủ... Anh tuyệt đối đừng có ngủ..."
Cơ thể người đàn ông nóng như thép nung đỏ, Mạnh Kiều cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đã sắp đạt đến bốn mươi độ!
Tuyệt đối không thể tiếp tục thế này nữa, mọi người sẽ nóng đến hồ đồ mất!
“Anh chờ tôi một lát.” Mạnh Kiều làm ướt khăn mặt, chườm lên trán Nghiêm Mục, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm bật nước lạnh. Cô không thể kéo thẳng Nghiêm Mục vào trong nước lạnh, nóng lạnh không đồng đều có thể khiến anh nổ phổi, thậm chí có thể gây ngất xỉu. Cô nhìn thấy trong cảnh tái hiện vừa rồi, người ngất xỉu sẽ bị coi là "thí nghiệm thất bại" và tiến hành xử lý.
Cho nên Nghiêm Mục nhất định phải duy trì tỉnh táo!
Anh đau đớn không thể chịu nổi, nổi đầy gân xanh, hô hấp khó khăn.
Nước lạnh tràn từ đầu đến chân làm Mạnh Kiều lạnh thấu xương.
Cô trở lại, cả người ướt sũng ngồi xuống giường, không hề nghĩ ngợi ôm lấy Nghiêm Mục. Hơi thở của người đàn ông thiêu đốt da thịt cô làm cô vô cùng khó chịu. Gương mặt run rẩy tái nhợt vì lạnh cũng bắt đầu hồng hào trở lại.
Mạnh Kiều liên tục kiểm tra Nghiêm Mục có còn tỉnh táo hay không: “Anh ổn không? Có muốn uống nước không?”
“Ừ…” Nghiêm Mục không muốn nói nhiều, chỉ dùng ngón tay cào cào ga giường, nói Mạnh Kiều biết anh vẫn ổn. Nước trên mái tóc đen dài của cô mang theo mùi thơm, lại bị hơi nóng từ cơ thể người đàn ông hun nóng, hương thơm tràn ngập căn phòng yên tĩnh.
Hô hấp của hai người hòa vào nhau.
Lồng ngực phập phồng, tim đập thình thịch.
Mạnh Kiều cởi cúc áo Nghiêm Mục ra, lại dùng khăn lau người cho anh. Vết thương trên ngực người đàn ông vốn đã đóng vảy, bây giờ lại nứt ra, mồ hôi mằn mặn thấm vào vết thương, Nghiêm Mục phải chịu đau đớn gấp bội.
Cuối cùng cô cũng kiệt sức, cũng giống đêm qua, Nghiêm Mục chỉ có thể vượt qua nó để sống sót.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người như cá mắc cạn. Tuy toàn là mồ hôi nhưng trong cơ thể lại khô khốc dị thường.
“Được, được rồi.” Nghiêm Mục yếu ớt nói: “Hình như sắp kết thúc rồi…”
Cô cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đang dần giảm xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dùng khăn lau máu rướm trên vết thương hở và trán anh.
Hai tiếng đồng hồ này, Nghiêm Mục như bị lột mất một lớp da, cả người suy yếu tiều tụy. Đợi đến khi nhiệt độ cơ thể ổn định lại bình thường mới từ từ quay sang nhìn Mạnh Kiều bận rộn kiên nhẫn lặp đi lặp lại những động tác nhàm chán.
“Anh khoan hẵng nhúc nhích, quá mệt rồi, lát nữa rồi tắm.”
“Ừ.”
“Nước để ở đầu giường anh đấy, có cần tôi đút không hay anh tự làm được?”
“Tôi tự làm được.”
“Có chỗ nào khó chịu thì nói tôi biết đấy nhé.” Mạnh Kiều căn dặn.
“Ừ.”
Nửa tiếng sau khi thí nghiệm kết thúc, thể lực của anh rốt cuộc cũng phục hồi, nhưng Mạnh Kiều lại mệt đến tê liệt. Cô nằm sõng soài trên sofa, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà.
Nghiêm Mục đứng dậy đưa ly nước cho cô, cô nhấp vài ngụm rồi thở dài: “Rốt cuộc tôi cũng đã biết vì sao nhiệm vụ này không giới hạn thời gian rồi… Đây là tùy vào tố chất cơ thể của mỗi người… Có thể chống đỡ càng lâu thì càng có nhiều thời gian. Nếu không được thì cũng có thể chết ngay ngày đầu tiên… Thật tàn nhẫn…”
“Ừm.” Cổ họng Nghiêm Mục khô khốc, giọng nói trầm thấp mang vẻ gợi cảm kỳ lạ.
“Anh đi tắm đi, tôi cũng đi đây.” Mạnh Kiều xoay người xuống khỏi ghế sofa, đi vào phòng mình, tủi thân lẩm bẩm: “Nước ở đây lạnh quá, tôi sắp chết cóng luôn rồi…”
Nghiêm Mục dịu dàng nhìn tấm lưng ướt đẫm đáng thương của cô gái, gọi cô lại: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Mạnh Kiều cũng không quay lại, uể oải mà tiêu sái vẫy tay: “Nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ chủ động khởi xướng một cuộc tấn công.”
Buổi chiều này dài dằng dặc mà an tĩnh.
Mạnh Kiều tắm rửa xong đi ra ngoài, lại dặn dò người đàn ông đừng hành động xốc nổi, cô đi tìm y tá lấy hai bộ quần áo.
Nghiêm Mục gật đầu, ngồi trước bàn tiếp tục sắp xếp lại các manh mối, vẽ lại sơ đồ mặt bằng bệnh viện dựa trên mô tả của Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều tìm y tá đã giới thiệu bệnh viện vào ngày đầu tiên ở khu khám bệnh. Cô ngượng ngùng nói mình bị ngã xuống bùn nên quần áo ướt hết rồi, hỏi xem có quần áo khô có thể thay được hay không.
Cô y tá nhỏ bối rối chớp mắt: “Có thì có, có đồng phục y tá sạch thôi. Nếu cô không chê thì…”
“Được!” Mạnh Kiều chỉ nghĩ có quần áo là được.
“Bạn trai cô có cần không?” Cô ý tá nhỏ hỏi.
“Hả?”
Đang ám chỉ Nghiêm Mục sao?
Cô hơi đỏ mặt, nhưng lười giải thích nhiều: “Cũng ướt rồi, có quần áo nam không?”
“Có đồ bác sĩ.” Cô y tá nhỏ lục lọi, cuối cùng lấy ra hai bộ đồng phục gói trong túi nhựa đưa cho Mạnh Kiều: “Tầng một khu ký túc xá có phòng giặt ủi, các cô có thể đến đó giặt quần áo.”
“Cảm ơn.”
Mạnh Kiều cầm quần áo, vui vẻ quay về. Lúc xuống cầu thang, đi ngang qua hành lang để trở về khu ký túc xá thì bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Cô Kiều.”