Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 130: NPC đội mũ




“… Két két két…”

“… Két két két…”

Nửa đêm, Mạnh Kiều nghe thấy tiếng động kỳ lạ. Cô khẽ nhích người trong ngực Nghiêm Mục, nhỏ giọng hỏi: “Nghe thấy gì không?”

Tiếng động này giống như có người cào vách tường, khiến người nghe tê dại cả da đầu.

“Ừ.” Nghiêm Mục trả lời.

Mạnh Kiều hít hít mũi. Khi cô vừa lên tầng bốn đã ngửi được một mùi cháy khét kỳ lạ, chính xác hơn là mùi than. Chẳng lẽ là nhà ai trúng độc khí CO2, cuối cùng biến thành oan hồn?

Hoặc là cháy trong phòng?

Nhưng Nghiêm Mục đã quan sát toàn bộ tầng bốn, tuy rằng hành lang hơi bẩn, nhưng không có dấu vết từng bị cháy.

“Anh nghe xem.”

Tiếng cào vách tường lại bắt đầu vang lên, không hề có quy luật giống như ai đó cố gắng ra sức giãy giụa lần cuối trước khi chết. Dù hơi khó chịu về mặt thính giác, nhưng sinh lý cơ thể không có phản ứng gì, không giống như ở phó bản 531.

“Ngủ đi, không có việc gì đâu.” Nghiêm Mục nói.

Đêm lại trở về yên tĩnh.

Cách vách truyền đến tiếng ngáy, Mạnh Kiều cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ăn uống no đủ, quần áo không ướt, ngủ ngon, Mạnh Kiều cảm thấy buổi đêm như này thật hiếm có. Dẫu sao cô không thích ướt người mãi, không muốn nói lời gở “vào phó bản là bị ướt” ở trước mặt hệ thống.

Buổi sáng, từ quán trọ ra, bốn người vừa hay gặp em gái tóc xanh và bạn thân xăm mình của cô ấy. Dường như hai người ngủ rất ngon, trên mặt không còn vẻ tiều tụy khi vào phó bản.

Chị Đơn cũng mơ màng đi ra, nhưng sắc mặt thì biến thành màu đen.

Mạnh Kiều hỏi: “Chị Đơn, chị làm sao vậy?”

Chị Đơn lắc đầu: “Có thể do quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác. Phòng kia của tôi ẩm ướt, còn hay xuất hiện tiếng vang ong ong ong như tầng dưới có người đang khoan đục gì đó. Nhưng mà tôi đi tìm bà chủ, bà chủ bảo tầng dưới không có ai ở. Đúng là kỳ lạ.”

Chị ấy không nói, ngày hôm qua chị ấy nghe thấy đứa con đã chết của mình gọi mẹ, cứ gọi mãi ‘Mẹ ơi, đi với con!’

Tuy rằng sởn tóc gáy, nhưng với một người mẹ đã mất con thì lại là vui mừng. Chị ấy rất muốn gặp lại con mình, ngay giây phút con của chị ấy chết trong phó bản, sau này mỗi một phút mỗi một giây chị ấy đều nhớ đến khoảng thời gian mình và con ở bên nhau. Chị ấy nghiêm khắc yêu cầu, hi vọng con mình thi đậu vào một trường tốt, vì thế cho dừng tất cả hoạt động ngoại khóa của nó. Nếu có thêm lần nữa, chị ấy nguyện cho con mình một tuổi thơ vui vẻ.

Mạnh Kiều hỏi em gái tóc xanh và bạn thân của cô ấy: “Tối hôm qua cô có nghe thấy gì không?”

“Có, đêm qua có người gõ cửa phòng tôi.” Em gái tóc xanh thản nhiên nói: “Lúc ấy tôi còn tưởng là khách khác chê chúng tôi ồn quá chứ.”

“Không ồn mà...” San San không hiểu gì.

Hạ Tinh Thần kéo San San sang chỗ khác, trẻ con tốt nhất không nên nghe người lớn nói chuyện.

Em gái tóc xanh và chàng trai xăm mình là bạn thân đã quen biết nhiều năm, sau đó lại phát triển ra quan hệ fwb(*) kỳ lạ. Hai người open relationship(*), ai chơi theo ý người nấy, nhưng lúc tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía thì cũng sẽ “làm” một lần. Đối với cục diện lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết, dù bọn họ không quen, nhưng vẫn quyết định tận hưởng lạc thú trước mắt, để sự sung sướng che lấp nỗi sợ.

(*) Fwb: là một thuật ngữ thường dùng để chỉ mối quan hệ bạn bè trên mức thân thiết nhưng không phải là tình yêu. Những người trong mối quan hệ này thường chia sẻ cho nhau những lợi ích về thể xác như tình dục.

(*) Open relationship: Quan hệ mở còn được gọi là mối quan hệ không độc quyền, là một mối quan hệ mật thiết mang tính tình dục nhưng không một vợ một chồng.

Vì thế, không cần đoán cũng biết bọn họ làm gì trong quán trọ.

Em gái tóc xanh không hề ngượng ngùng, cô ấy nhướng mày nhìn Mạnh Kiều, vẻ mặt “Chị hiểu mà.”

Mạnh Kiều hỏi: “Gõ cửa? Kiểu cộc cộc cộc à?”

Em gái tóc xanh nói: “Thế thì không phải, ngày hôm qua cho rằng đã quấy rầy người ta nên chúng tôi dừng lại. Nhưng tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, nói chuẩn hơn là tiếng gõ cửa, hơn nữa không phải cửa phòng chúng tôi. Ngoài cửa phòng chúng tôi không có người. Cho nên không biết truyền đến từ chỗ nào.” Cô ấy nói xong còn gõ vài cái lên cái tủ bên cạnh.

Chàng trai xăm mình ít nói, có lẽ không quá thích nói chuyện với người khác, gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời em gái tóc xanh.

Cào tường, gõ cửa.

Vừa cào vừa gõ.

Mạnh Kiều nói nhỏ: “Em nghĩ đến một việc.”

“Phòng khí độc.” Nghiêm Mục ngầm hiểu. Hai âm thanh này đặt cạnh nhau, có lẽ là tiếng cầu cứu phát ra khi giãy giụa hấp hối trong không gian kín. Anh nhìn về phía hành lang sâu thẳm. Nơi này không nên xảy ra sự kiện liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người.

Vừa bước ra ngoài, Bạch Trình Hi đã âm u đứng ở cửa.

Trên má còn có một dấu môi màu đỏ.

Mạnh Kiều xấu hổ tránh khỏi ánh mắt hận thù của Bạch Trình Hi.

Bạch Trình Hi nở một nụ cười quái dị: “Kiều Kiều.”

“Đừng, đừng, đừng, đừng gọi tôi! Đêm xuân là của cậu, tôi chỉ tiêu tiền thay cậu thôi!” Mạnh Kiều xua tay trốn ra phía sau Nghiêm Mục.

Bạch Trình Hi nuốt nước bọt, nói với giọng quái gở: “Bốn người ở căn hộ gia đình, ngủ thích nhỉ.”

“Cậu có em gái ở bên, lòng vòng gì chứ!”

Mạnh Kiều lẩm bẩm.

Bạch Trình Hi đút tay vào túi quần xoay người đi xuống dưới. Ở trong mắt Mạnh Kiều, cậu ta như một thằng nhóc tuổi dậy thì, rõ ràng rất để ý mà lại giả vờ không thèm quan tâm. Cô nhướng mày, không quan tâm đến bóng dáng tỏ rõ ‘tôi rất tức giận, mau đến an ủi tôi’ của Bạch Trình Hi, mà hỏi: “Bắt đầu tìm từ đâu bây giờ. Dù sao cũng phải đi ra ngoài chứ, hay xuống tầng một?”

“Được.”

Mọi người xuống tầng một, nhìn thấy càng nhiều người chơi. Ngoài chàng trai đeo kính chết một cách khó hiểu ngày hôm qua, những người khác không gặp phải bất kỳ sự kiện ma quỷ nào uy hiếp đến tính mạng. Nhưng có một em gái lo sợ nghi hoặc giơ tay lên: “Việc đó, mọi người có gặp được lưu manh không? Ở đây có NPC lưu manh!”

Lưu manh?

Bạn trai cô ta nói: “Có lưu manh, bị tôi đấm cho một cú.”

“Ngày hôm qua tôi cũng gặp.” Em gái tóc xanh nói: “Lúc vừa vào phó bản, có một người đàn ông đi qua bên cạnh tôi, sau đó vỗ mông tôi.”

Trên mặt cô ấy là vẻ ghét bỏ lạnh nhạt: “Ban đầu tôi tưởng người chơi, vì thế đấm cho gã ta một cái. Thế mà gã ta lại nói tiếng Quảng Đông, rất hùng hổ. Kiểu đàn ông này, đúng là đồ bỏ đi! Năng lực khác không có, chỉ biết bắt nạt con gái. Năm đó tôi từng tập tán thủ, gặp được loại phế vật này cứ đấm cho một cái là chuẩn, có thể hoàn toàn để phế vật biến thành phế vật!”

Những lời này hơi lòng vòng.

Để phế vật biến thành phế vật.

“Có phải người đàn ông kia hơi lùn, khá béo, đội mũ, như thằng cha béo ru rú trong nhà?” Em gái tóc xanh hỏi.

Em gái kia nói: “Đúng là gã ta! Đội mũ lưỡi trai, nhìn đã biết là biến thái.”

“Này, cô dựa vào cái gì mà nói đội mũ là biến thái!”

“Các cô đang công kích cá nhân đấy!”

Trong đám người có người đàn ông đứng ra nói chuyện.

“Nói anh à? Chả phải nói tên anh! Trên tầng có tiệm tóc không đứng đắn, nếu các anh muốn thì có thể đi! Lải nhải dài dòng ở đây làm gì!” Em gái tóc xanh khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn lại, nhỏ giọng mắng một câu: “Lúc mắng chửi người thì ra sức nhất, lúc chạy trốn cũng nhanh nhất. Kiểu người này, tôi gặp nhiều rồi.”

“Con mẹ mày nói ai thế?”

“Con mẹ kia, có phải muốn ăn đòn không?”

Em gái tóc xanh ngoắc ngoắc ngón tay: “Đánh nhau ở đây không phạm pháp, không tin thì anh thử xem?”

Hai người đàn ông lên tiếng vừa rồi không nói gì nữa.

Mạnh Kiều khẽ nói: “Nơi này có NPC nam quấy rối phụ nữ, có NPC em gái tiệm cắt tóc kiếm khách. NPC ở đây tuy có vẻ không đứng đắn nhưng rất thật. Cả tòa nhà như một hệ thống sinh thái, chúng ta chỉ là du khách vào nhầm bên trong. Em không cảm thấy lần này chúng ta đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện, giống phó bản 531.”

“Đầu tiên, phải tìm được lối ra hoặc là chỗ có khả năng tồn tại lối ra. Em đã từng nói âm khí của cả tòa nhà này khá nặng, anh phỏng đoán có lẽ liên quan đến phong thủy.” Nghiêm Mục phân tích: “Người Hồng Kông tin vào những thứ này.”

“Ô, anh Mã đâu?” Trong đám người, đột nhiên có người hỏi. Cậu ta mặc áo hoodie quần jean, có vẻ là sinh viên.

“Không phải vừa rồi bảo đi WC à, sao không thấy đâu?” Một người khác trả lời.

Cậu ta phát hiện không thấy đồng bạn thì gọi vài câu về phía cuối hành lang rồi bước nhanh đến xem xét. Thế mà cậu ta phát hiện nhà vệ sinh trống không, không có dấu vết của bất kỳ ai. Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía bạn mình: “Vừa rồi anh Mã vào nhà vệ sinh này nhỉ, người đâu? Không phải tan vào hư vô luôn rồi chứ!”

Nhà vệ sinh?

Lại là nhà vệ sinh.

Mạnh Kiều đi qua, còn chưa đi đến chỗ thang máy.

“… Rầm!”

Một tiếng vang lớn.

Thi thể chàng trai mặc đồ thể dục tối màu rơi từ trên không trung màu xám chỗ giếng trời, nện xuống đất thành cái bánh nhân thịt. Đám người phát ra tiếng kêu thét chói tai, em gái tóc xanh cũng nhíu mày kéo chàng trai xăm mình lùi ra sau.

Cậu sinh viên nhìn bóng dáng cảm thấy quen thuộc, lại gần nhìn, quả nhiên là anh Mã vừa mới mất tích!

Anh ta chết thế nào?

Sao không có tí tiếng động gì!

Mũ lưỡi trai trên đầu anh Mã rơi sang một bên, phía trên có một vệt máu lớn.

Mũ lưỡi trai?

Mũ.

“Là gã ta à?” Mạnh Kiều nhìn em gái tóc xanh.

“Không phải.” Em gái tóc xanh nói: “Tuy đều đội mũ, nhưng không phải cùng một người. Chỉ có thể nói nhìn hình thể hơi giống nhau thôi.”

“Khoan đã! Cô có gì ý! Cô cảm thấy anh Mã là đồ biến thái quấy rối phụ nữ à?” Sinh viên tức giận nhìn Mạnh Kiều: “Tôi nói cho chị biết anh Mã là hội trưởng Hội Học Sinh, là kiểu người học hành và làm người đều ưu tú. Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này!”

“Xin lỗi.” Mạnh Kiều xin lỗi rất dứt khoát. Cô bước lên trước nhìn kỹ thi thể, chân hơi chạm vào bả vai thi thể, nhưng trong đầu lại không có bất kỳ phản ứng gì.

“Rất nhiều máu... Vì sao lại nhiều máu thế nhỉ? Con quỷ này quá tàn nhẫn rồi!”

“Không phải ma quỷ toàn cắt đứt cổ luôn à? Sao tôi cảm thấy giống bị người ta giết thế nhỉ?”

Lời này vừa ra, đám người hơi nhốn nháo.

Trong lòng Mạnh Kiều thoáng hiện một cái tên, nhưng cô cảm thấy Bạch Trình Hi không đến mức làm chuyện trộm cắp này.

Cô ngẩng đầu.

Bạch Trình Hi vừa hay đứng ở cầu thang tầng bốn nhìn xuống xem.

“Đệch, sao chỗ đó có một người đứng kìa? Không phải là cậu ta chứ?” Có người nói nhỏ.

“Ánh mắt tên đó thật đáng sợ...”

Mạnh Kiều lắc đầu, không phải cậu ta.

Bạch Trình Hi cười nói: “Người dễ nghi ngờ người khác không xứng sống đến cuối cùng đâu.”

Mạnh Kiều trợn trắng mắt.

Người dễ tin người khác cũng không sống đến cuối cùng.

Trước ngực thi thể anh Mã trải rộng những vết thương to nhỏ, cách chết khác với chàng trai đeo kính. Có lẽ anh ta bị đâm từng dao, mất máu quá nhiều mà chết. Nếu quỷ giết người, tất nhiên sẽ không dùng sức lực lớn như vậy.

Nhưng nếu là người giết, vậy mục đích là gì đây?

“Cho hả giận.” Nghiêm Mục nói: “Có lẽ người giết chết anh ta có thù hận mãnh liệt với anh ta, mỗi một dao cắm vào thân thể đều có thể mang đến khoái cảm cho hung thủ.”