Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 87: Nghi ngờ




Tập đoàn Hoàng Kim...

Trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, tầng thứ 60 diễn ra một cảnh tượng nhạy cảm chọc mù mắt người xem. Thân hình rắn rỏi, cao lớn của người đàn ông như bức tượng điêu khắc các vị thần Hy Lạp mập mờ xuất hiện giữa căn phòng kéo rèm cửa kín mít.

Người đàn ông mặc lại bộ quần áo để sẵn ngay ngắn dưới đuôi giường, lạnh lùng bỏ mặc cô gái xinh đẹp lõa thể đang ngủ vùi trong đống chăn.

Người bước ra từ phòng nghỉ chính là Châu Hoàng Dũng - gia chủ đương nhiệm của nhà họ Châu. Ông ta lạnh nhạt ngồi xuống ghế chủ tịch, nhìn tập hồ sơ để ngay ngắn trên bàn làm việc, ông ta bèn cầm lên xem kỹ từng đề mục.

Cách đây một tiếng hơn, sau khi cô thư ký đem tập hồ sơ này lên, hai con người không kiêng dè phát sinh quan hệ ngay trong văn phòng kẻ vào người ra bất cứ lúc nào.

Ai bảo cô gái này cố tình uốn éo trước mặt ông?

Nếu cô ta đã có ý câu dẫn trắng trợn như vậy, thế thì ông chiều thôi.

Dù sao tình nhân dưới gối của ông ta rất nhiều, đếm không xuể. Có thể xếp thành hàng dài từ trái đất lên đến mặt trăng.

Nhìn thật lâu vào bức ảnh 3×4 dán trên tập hồ sơ, hai hàng lông mày hoa râm cau lại...

Người từng quan hệ với kẻ lạnh lùng như Châu Hoàng Dũng ông ta còn không nhớ rõ mặt, vậy thì một Chu Thục Quên nho nhỏ ông ta làm sao mà nhớ. Phải vậy không?

Ấy vậy mà Châu lão gia lại nhớ rất rõ về người phụ nữ đó.

Một cô gái quật cường, mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc như Chu Thục Quyên, ông ta ấn tượng cực kỳ sâu đậm.

Cả quá trình bị ông ta lăng nhục dưới thân, cô ấy không hề hé răng van xin một câu nào chứ đừng nói là nửa chữ...

Cô ấy nhìn ông ta bằng ánh mắt vô hồn như một xác chết... Trong đời, chưa có một ánh mắt nào ám ảnh ông ta nhiều như ánh mắt trên người Chu Thục Quyên đến vậy.

"Tại sao? Tại sao cô cứ im lặng? Kêu lên cho tôi nghe xem nào!" Ông ta tức giận quát to, động tác ở hạ thân không hề giảm bớt lực đạo.

Nhưng Thục Quyên sống chết không phát ra âm thanh nào, cô nhắm mắt lại coi mình như người đã chết.

Châu Hoàng Dũng càng tức giận gấp bội, ông ta nổi điên bóp cổ cô cho tới khi cơ thể bên dưới không còn động đậy...

Ngả lưng lên thành ghế, Châu lão gia nhắm mắt dưỡng thần. Mỗi lần nhớ lại những chuyện đã từng diễn ra trong quá khứ, ông không khỏi lạnh gáy gai người.

Một cô gái sẵn sàng đón nhận cái chết, có bao nhiêu là đáng sợ? Ông ta chưa từng gặp người nào vừa cứng rắn vừa không sợ chết như Chu Thục Quên.

Nên không có chuyện Châu Hoàng Dũng quên đi dung mạo xinh đẹp như hoa kia... cho dù sau này ông ta gặp vô số đàn bà, cũng chẳng bao giờ quên được.

Châu lão gia cứ nghĩ mọi chuyện trôi vào dĩ vãng như cái cách con người ta ném quá khứ ra đằng sau lưng. Bỗng một ngày đẹp trời gặp lại một cô gái mang diện mạo lẫn ngoại hình giống hệt người phụ nữ kia, ông ta giật mình toát mồ hôi lạnh.

Không, Chu Thục Quyên đã chết. Chính mắt ông ta nhìn thấy thi thể không còn nguyên vẹn và người trước mặt không thể nào là người phụ nữ năm xưa được.

Trừ phi, tồn tại một khả năng...

Chu Thục Quyên có con cái, có đời sau.

Mà đúng là cô ta đã từng trải qua một kỳ sinh nở vào năm 17 tuổi. Nhưng còn đứa trẻ, cô ta đem đi đâu? Đứa trẻ biến mất đâu rồi?

Hồi đó Châu Hoàng Dũng không nghĩ nhiều, người chết là hết. Ông ta cũng không có rảnh đi tra cứu nhân thân của một hầu gái đã chết.

Để đến hôm nay gặp lại một cô gái giống y đúc người xưa, Châu Hoàng Dũng bắt đầu sinh nghi. Ngay tức tốc, Châu lão gia cho người đi điều tra lai lịch người phụ nữ bên cạnh người con trai cả của ông ta là Châu Mặc Lâm.

Và ông ta thu được một kết quả hết sức thú vị. Cô Mai Huyền Trân này, vậy mà lại là một trẻ mồ côi?

Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Thế thì phải điều tra kĩ về trại trẻ mồ côi kia thôi nhỉ?

Châu Hoàng Dũng đứng dậy, ông ta đứng gần cửa sổ sát đất lạnh lẽo nhìn cảnh vật bên dưới chân mình. Bấm một dãy số điện thoại ông ta tính gọi một ai đó, tay còn lại chống lên mép bàn làm việc.

"Có một chuyện tôi muốn cậu làm ngay, tiền không thành vấn đề."

Đối phương hào sảng nhận lời. "Ông nói đi!"

Châu lão gia bèn nhắc đến một cái tên trại trẻ mồ côi.

Đầu dây bên kia lập tức trả lời lại.

"Châu lão gia, thú thật nếu ông bảo bọn tôi làm mấy việc thất đức thì bọn này không làm đâu. Cho dù ông có trả tiền tỉ."

"Cậu làm gì phải căng. Tôi không có bảo cậu đi phóng hỏa cướp của, chỉ cần điều tra sâu hơn..."

Đối phương lập tức nhận lời. Châu Hoàng Dũng hài lòng ngắt điện thoại, ánh mắt sắc bén va trúng cô gái thập thò ở cửa phòng nghỉ.

Ông ta khó chịu quát lớn. "Còn không mau lăn ra đây? Có cần tôi chặt chân tay cô rồi bế qua đây không?"

Thái độ trở mặt không nhận người của Châu Hoàng Dũng khiến cô thư ký trẻ đẹp sợ hãi cực độ.