Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 52: Đè nén




Sau câu nói kia, Châu Mặc Lâm mặt đen thùi lùi như bồ hóng...

"Thế cơ à? Nói như vậy xem ra em vẫn còn căm hận tôi?"

"Đương nhiên là... " Tôi im bặt, sắc mặt hắn lạnh lẽo tới cực điểm.

Tôi suýt quên mất rằng người đàn ông trước mặt tôi đây là người lạnh lùng và tàn nhẫn tới mức độ nào...

Nếu tôi thừa nhận mình còn hận hắn, hậu quả như thế nào tôi cũng từng lường trước được.

"Im lặng thế? Sao không nói tiếp đi?"

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt... Gan tôi bé lắm, nào dám khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.

"Bớt hơn một chút rồi."

"Hả? Em nói kĩ hơn xem nào."

"Tôi bớt ghét anh hơn rồi."

"Chỉ bớt thôi sao? Bớt từng nào?" Hắn lạnh mặt truy hỏi tới cùng.

"Cái đó... nhất thiết anh cần phải biết sao?" Tôi thầm mắng mỏ mười tám đời tổ tông nhà anh ta.

"Tôi biết để tôi đối xử tốt hơn với em chứ."

Ngón tay khẽ ngọ nguậy, tôi cúi đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà...

Tâm tình tôi chìm xuống đáy vực sâu hun hút...

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn coi tôi là thế thân người hắn yêu thật rồi.

"Châu Mặc Lâm, thay vì truy hỏi tôi như tra khảo phạm nhân, chúng ta dừng vấn đề này ở đây, được không ạ?" Tôi níu cánh tay hắn, dùng ánh mắt thành khẩn nhất cầu xin hắn.

Vẫn giữ nét mặt cứng nhắc, hắn khoanh tay, không để lời cầu khẩn của tôi vào tai.

"Không lẽ tôi đối xử với em chưa đủ tốt?"

Hắn không dễ gì lay chuyển, tôi bỏ cuộc, hai bàn tay níu lấy người hắn buông thõng.

Anh tốt là vì tôi giống người phụ nữ Chu Thục Quyên kia, ngoài ra không vì gì cả.

Đúng thế, là như vậy đấy!

Tưởng chừng như hắn sẽ hỏi tới bến, không ngờ hắn không những bỏ qua cho tôi, mà còn trả lời vấn đề tôi thắc mắc nữa.

"Như em muốn, tôi không tiếp tục truy vấn em. Còn điều em hỏi, tôi sẽ giải đáp ngay." Châu Mặc Lâm vươn tay lên... Tôi sợ hãi co rúm người lại, nghĩ hắn đánh mình. Nhưng tôi không bị hắn đánh cái nào, trái lại, hắn vươn tay là để vuốt ve mái tóc tôi.

"Tôi không buôn bán vũ khí ở Việt Nam và cũng chẳng ai có quyền truy tố tôi hết."

"Tôi nghe không hiểu, anh giải thích kĩ hơn đi."

"Em có thể hiểu đơn giản như thế này, ở nước nào tôi cũng có thể phạm tội, nhưng ở đây tôi muốn mình trong sạch, thậm chí không cho phép có một vết bẩn nào dây đến mình."

Tôi đờ người nghe câu trả lời của hắn, rối rắm nhìn vào tấm rèm cửa đang che kín cửa sổ thủy tinh sát đất. Phải như thế chứ, ai đời phạm tội ngay trên chính mảnh đất quê hương mình, nơi mà, có người phụ nữ hắn không thể nào quên...

...

Mấy ngày sau...

Một mình tôi bận rộn trong phòng bếp, hắn nói, hắn muốn nếm thử tài nghệ bếp núc của tôi, yêu cầu tôi chuẩn bị một bữa trưa thật tươm tất...

Đứng thái hành tây, tôi đờ người nhớ lại biểu hiện bất thường của Châu Mặc Lâm.

Hắn nói, chúng tôi sẽ đi Miến Điện vào tuần sau... Lúc đấy tôi phải tập làm quen với những tình huống nguy hiểm bất ngờ có thể xảy ra, nên hắn dẫn tôi vào khu huấn luyện và dạy tôi cách dùng súng, dùng dao để phòng thân...

Lòng bàn tay tôi, dần xuất hiện những vết chai thô ráp...

Thấy rất mệt nhưng kệ đi, miễn sao mình sống sót trở về là được, không mong cầu gì nhiều.

Chỉ là... 5 ngày này, lúc ngủ cùng hắn giữ đúng khoảng cách, tuyệt nhiên không động vào tôi. Tất nhiên hắn phải làm thế rồi, vì tôi kêu mình tới tháng mà.

Tối đến hắn đơn thuần ôm tôi ngủ cùng, ngoan ngoãn nằm im không làm gì thêm. Vào ban ngày, hắn ngang ngược bắt tôi ngồi vào lòng, cùng đọc sách và phơi nắng với hắn.

Nhưng đâu phải cứ thế là xong, những lúc riêng tư chỉ có hai người, không phải là bóp và sờ mông thì cũng là cạ vùng kín bừng bừng khí thế vào người tôi... Làm xong vài động tác hư hỏng, hắn nhếch miệng cười thích thú, tiếp tục cầm cuốn sách lên đọc...

Người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng quả thật biến thái! Và người đàn ông cấm dục mới nếm thử trái cấm càng biến thái hơn!

Hắn nhịn một chút cũng không được sao? Nhu cầu làm chuyện ấy quá nhiều cũng không phải là điều tốt.

Vào tối qua, sau khi biết tôi đã sạch, hắn nôn nóng "lâm trận" và đòi hỏi tìm lấy khoái cảm trên người tôi nhiều đến vậy...

Tôi thực chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì nữa... Đàn ông, họ dễ dàng quan hệ xác thịt với người mình không yêu như thế à?

Châu Mặc Lâm bất thình lình xuất hiện ở bếp. Thấy tôi thái hành tây, hắn đột nhiên đi đến, quàng tay lên vai tôi mà hỏi. "Hành tây? Em định làm món gì thế?"

Tôi trả lời. "Một món ăn bình dân thôi, nếu anh không chê thì ra ghế ngồi chờ, để tôi nấu ăn tiếp."

"Em nấu gì, tôi ăn món đó, không chê." Hắn vừa thầm thì vừa hôn lên má tôi.

"Được, anh ra ngồi đợi đi, tôi đang thái hành tây cay mắt lắm." Tôi dừng động tác đang thái hành, đẩy hắn ngồi lên ghế.

Anh ta không tức giận cũng không nổi đóa hành động vô lễ của tôi, ngồi im trên ghế quan sát bộ dạng luôn tay luôn chân từ tôi.