Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 10: Tâm trí rối bời




Tôi chẳng còn sức để mà đi chửi nhau với anh ta.

Trung Thông muốn lớn tiếng nói thêm câu gì đó thì phải, nhưng anh ta đã kịp dừng lại. Dường như anh ta cảm nhận tinh thần tôi không tốt nên giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng hơn.

"Thôi được rồi, cô cứ nằm yên ở đây nghỉ ngơi đi. Tôi đã cho người lo liệu hết mọi thứ rồi."

Nghe anh ta nói vậy tôi trợn mắt trừng anh ta...

"Này, anh đừng có xía mũi vào việc riêng của tôi nữa có được không? Tại sao anh làm thế? Tôi cho phép anh chưa?"

"Cô nói ít thôi, cổ họng đau thế mà vẫn có sức để gân cổ lên à? Có biết lúc cô ngất xỉu, người nhà thằng bạn trai cũ của em gái cô đến đây làm loạn một trận không?"

Nói tới đây... Trung Thông im bặt như để ý xem tôi có phản ứng gì thêm. Còn tôi cụp mắt xuống, chán chường quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ và cố tình làm ra vẻ không để tâm mấy lời anh ta nói.

"Cô có nghe tôi nói không đấy?"

"Tôi không có điếc. Rồi làm sao nữa?"

Thật là phiền, đã cố tình làm ngơ rồi... thế mà anh ta lại cố ý hỏi. Tôi không muốn nhắc tới tên thằng khốn nạn đó đâu, giờ bị người đàn ông mặt sắt này hỏi nên mới chống chế cho có lệ thôi.

"Tất nhiên là họ bắt cô trả con trai của họ rồi."

"Bắt tôi trả? Trả bằng niềm tin và hy vọng à? Kẻ giết người thì đã tự tử, tôi còn chưa bắt họ bồi thường đấy."

"Vậy cô có muốn bồi thường không? Tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này."

Tôi lắc đầu. "Không cần đâu. Người cần phải chịu trách nhiệm hình sự đã chết rồi, làm thế thì tôi được lợi gì? Có trả lại mạng sống cho em gái tôi không?"

"Được, nghe cô. Cô muốn gì hãy nói cho tôi biết, đừng im lặng chịu đựng một mình." Trung Thông vỗ nhẹ lên vai tôi rồi rời khỏi phòng.

Mọi thứ đến quá nhanh và dồn dập... khiến tinh thần tôi dần suy sụp.

Tôi thật không biết mình nên làm gì để chống chọi với biết bao biến cố cùng lúc ập tới...

Bị giam cầm trái phép, bị thất thân, người thân ruột thịt duy nhất là em gái thì bị người ta hại chết...

Tôi... sắp không thể trụ thêm được nữa rồi... Nhân lúc không có ai ở đây, tôi ngồi trên giường bệnh ôm mặt khóc tức tưởi...

.........

Mấy ngày sau, tôi ôm hũ tro cốt của Huyền Anh gửi lên chùa. Lúc còn sống con bé đã khổ sở đủ đường vì gặp một kẻ không ra gì như tên Tùng. Tôi hy vọng, khi con bé được lên chùa rồi ngày ngày được nghe kinh kệ, tu tập, hưởng phước đức từ chư Tăng thì sẽ sớm được siêu thoát, vãng sanh vào cõi an lành. Với niềm tin mạnh mẽ vào Phật pháp thì tôi tin là vậy.

Thơ thẩn rảo bước quanh hồ Gươm, lòng tôi nặng trĩu vì trong lòng có quá nhiều tâm sự...

Thời tiết đang là giữa hè, nước hồ trong xanh, dòng người đổ về đây thăm quan thưởng ngoạn cảnh đẹp của Thủ đô mỗi lúc một đông đúc. Trên mặt họ đều là những nụ cười hạnh phúc khi đang tận hưởng kỳ nghỉ hè với gia đình.

Hóa ra người ta vui ai cũng có nét mặt tươi cười và rạng rỡ như thế sao?

Họ mỉm cười còn tôi đau khổ ngồi nép mình vào một góc, lẳng lặng ngắm nhìn hồ Gươm lăn tăn gợn sóng.

Bầu trời trên cao vẫn nắng chói chang như thường lệ, không vì sự ra đi của một người mà đổ sụp xuống.

Tôi biết, nhưng tôi không khỏi chạnh lòng.

Phòng trọ cũng đã trả cho người ta rồi, hiện giờ tôi không biết liệu có còn nơi nào chứa chấp một người không nhà, không cửa như tôi đây.

Về lại nơi đó sao? Về lại cái nơi sớm đã trở thành một cái lồng giam bất đắc dĩ dành cho tôi ư?

Vẫn bám sát tôi một cách tuyệt đối, Trung Thông đứng bên cạnh băng ghế tôi đang ngồi, lên tiếng nhắc nhở:

"Cô Huyền Trân, chúng ta phải đi thôi. Đã năm ngày trôi qua rồi, lão đại nhắc không muốn phải chờ thêm."

Tôi ngẩng phắt lên, uất hận nhìn tên đàn ông phiền phức. Cũng chẳng màng mình đang ở chốn đông người, tôi gào to:

"Nếu có giỏi, thì hãy bảo anh ta xách dao tới giết tôi luôn đi này!"

Ngay sau khi gào xong câu đó, đám đông xung quanh trố mắt hiếu kỳ nhìn cô gái ăn mặc kỳ quặc và mặt tái nhợt vì thiếu sức sống là tôi. Tôi đứng dậy, đi nhanh về phía trước mặc kệ Trung Thông có theo sát phía sau hay không.

"Cô Huyền Trân!" Anh ta thực sự bám theo tôi. "Tôi hiểu tâm trạng của cô lúc này nhưng cô..."

"Anh Thông à! Làm ơn đấy! Xem như tôi khẩn cầu anh đấy có được không? Một ngày. Cho tôi một ngày để bình tâm lại, có được không? Hết ngày mai tôi sẽ tự động về cái nhà giam đó, được chưa?"

"Cô chờ tôi một lúc."
Nhìn cử chỉ lôi điện thoại của Trung Thông là tôi đoán ra được phần nào, anh ta lại đi báo cáo cho Châu Mặc Lâm. Mà cũng phải thôi, người đàn ông kia cho phép tôi về ba ngày nhưng giờ đã qua ngày thứ năm anh ta đi hỏi ý kiến với ông chủ của mình không có gì là lạ.

"Ông chủ của anh nói gì?" Tôi hỏi khi thấy Trung Thông quay lại.

"Rất tiếc là lão đại từ chối, cô đã trễ hẹn hai ngày rồi." Anh ta thông cảm cho tôi nhưng không thể làm trái ý chủ nhân của mình.