Chạy Tình - Thải Hồng Đường

Chương 3




Editor: Táo

Beta: Anh Đào

Nhìn vào lời mời kết bạn trên WeChat, Văn Hoa sửng sốt đủ một phút.

[Chào em, cô Trịnh giới thiệu.]

Cô Trịnh đồng thời gửi tin nhắn WeChat đến, “Giới thiệu thêm một chàng trai cho con, người ta đang đi làm ở công ty lớn, thu nhập không tệ, nói chuyện cho tốt vào.”

Văn Hoa bội phục không ngớt: “Mẹ, năng lực của mẹ đúng là thông thiên! Cách mấy ngàn cây số còn có thể giới thiệu đối tượng cho con.”

“Con cũng đã 28 tuổi rồi mà còn độc thân, là tính làm gì?”

“Con mới 26! Tuổi mụ là phong tục xấu, phải loại bỏ triệt để!”

“Con nói chuyện trước đi.”

Cô không ngại hẹn hò, nhưng đối tượng hẹn hò này thật sự không đáng tin, gần như mỗi một câu đều dẫm lên điểm chịu đựng của cô.

Cô ân cần hỏi một câu rằng đối phương đi làm ở khu vực nào, người kia đáp: Chuyện này thì phải gặp mặt nói.

Cách màn hình cô cũng có thể cảm nhận được điệu bộ bá đạo tổng tài tà mị điên cuồng của đối phương. Văn Hoa không trả lời, mong rằng đối phương cách một màn hình có thể cảm nhận được sự coi thường của cô.

Ba ngày kế tiếp, đối phương quả thực giống y chang cái đồng hồ báo thức, sáng bảy rưỡi gửi WeChat gọi cô thức dậy, tám giờ hỏi cô ăn chưa, chín giờ hỏi cô đến công ty chưa, mười hai giờ hỏi cô ăn chưa, sáu giờ hỏi cô tan ca chưa.

Văn Hoa thống nhất mà đáp rằng, chưa.

Đối phương chính thức đưa ra lời gặp mặt, Văn Hoa khéo léo từ chối thì buổi tối đã nhận được lời gầm thét của mẹ ruột.

Cuộc hẹn diễn ra vào cuối tuần, hẹn ở quán cay Tứ Xuyên, vừa vặn đối diện với quán Tây ăn cùng với Lâm Chính Tắc lần trước.

Nghĩ tới đêm đó, Văn Hoa tính thời gian, đã một tháng rồi chưa liên lạc.

Nghĩ đến việc mình chạy trối chết đêm đó, Văn Hoa phủ nhận theo bản năng, quá mất mặt. Bầu không khí tô điểm thích hợp mà mình lại chạy trước, mất mặt ghê. Thật ra Văn Hoa hơi có chút hối hận, còn muốn tiếp tục, nhưng kiểu người như cô lại rất khó dây dưa được với ai. Mặc kệ là ai chạy trốn trước, dù sao cô cũng sẽ không dây dưa, có đánh chết cũng không.

Văn Hoa lần đầu tiên đi gặp mặt, không biết quy định gì, do dự có nên tự giới thiệu một chút về tình hình không nhà không xe không tiền không kết hôn không sinh con, ngay cả bữa cơm này cũng không muốn ăn hay không.

Cũng may đối phương là người giỏi nói, hỏi đông hỏi tây dẫn dắt cuộc trò chuyện, người thật gặp mặt chân thành hơn chút so với cách một đường truyền mạng.

Phần lớn thời gian hai người đều tâm sự công việc không thuận lợi, chuyện phức tạp khi thuê nhà tìm việc ở chỗ khác, cũng coi như hòa hợp.

“Em rất biết ăn cay đó, cô Trịnh nói em không cay không vui, quả nhiên là thật, thật ra anh cũng thích ăn cay.”

“Vậy sao, cũng ổn.”

Văn Hoa nhìn giờ, đang định tạm biệt thì người kia lại kiên trì muốn đưa cô về nhà, cô từ chối mãi cũng không có tác dụng.

Nhìn đối phương kiên trì, cô chẳng cảm thấy sự săn sóc của quý ông đâu cả, chỉ cảm thấy bực bội và bị xúc phạm, giống như sự xúc phạm khi một người mới vừa quen đã muốn xem phòng ngủ của bạn vậy.

Đây là bệnh, cô biết, cô muốn trị nó nhưng thất bại, cho nên còn phải làm quen với người khác trong khi có bệnh, làm một người rất quái gở trong hiện thực.

Đang định đen mặt từ chối, Văn Hoa đột nhiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc trước cửa nhà hàng phía trước, trùng hợp thật! Trời cho cô một cơ hội tốt!

Văn Hoa cảm thấy mình có lý do chính đáng, không thể quá làm tổn thương thể diện của đối tượng gặp mặt được, nên cô có thể lấy người quen đột nhiên xuất hiện để làm thần binh cứu trợ.

“Lâm Chính Tắc!”

Bác sĩ Lâm chậm rãi đi tới, đứng trước mặt hai người, hỏi Văn Hoa, “Sao cô lại ở đây?”

“Ăn cơm đó, cái đó, không phải anh nói tìm tôi có việc sao?” Văn Hoa nháy mắt.

Lâm Chính Tắc rất hiểu ánh mắt này, lập tức phối hợp, “Ừ, đi thôi.”

Rồi kéo cô qua đi mất.

Văn Hoa quay đầu nói lời tạm biệt với đối tượng gặp mặt, sau đó cũng không quay đầu lại nữa mà đi cùng anh.

“Hẹn hò ư?”

“Wow, anh đúng là dự đoán như thần đó!”

Lâm Chính Tắc cười cười không nói, lúc anh đang chờ bạn ở ven đường đã nhìn thấy Văn Hoa ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa sổ.

Hai người đi đến cửa tiệm lẩu, hai nam một nữ quan sát Văn Hoa. Văn Hoa cảm thấy không cần thiết phải tự giới thiệu, đang định chào tạm biệt thì Lâm Chính Tắc lại không cho cô cơ hội, chào hỏi với bạn xong lập tức kéo cô đi vào.

Lẩu này ăn ngon, nhưng cô không chịu đựng được khi vừa mới ăn một bàn đồ cay Tứ Xuyên năm phút trước.

Văn Hoa đẩy thực đơn Lâm Chính Tắc đưa qua, lặng lẽ nói với anh, “Tôi vừa mới ăn xong, anh tụ họp với bạn bè rồi, nếu không thì tôi đi trước nhé.”

“Nếu vậy thì gọi một phần nước mơ chua đi, khai vị.” Lâm Chính Tắc trực tiếp lơ cô.

Năm người hai mặt nhìn nhau chờ đồ ăn lên, vẫn là quý cô đối diện nhịn không được mở miệng trước, “Đồng chí lão Lâm, giới thiệu một chút đi, bạn gái à?”

Văn Hoa lắc đầu như trống bỏi khiến Lâm Chính Tắc phải liếc cô một cái, giới thiệu, “Đây là Văn Hoa.”

Văn nào?

Văn Hoa?

Văn hóa!

Có phải cha mẹ cô rất mong cô chăm chỉ học tập hay không vậy!

Chuyện cười cười không nổi kiểu này Văn Hoa từ nhỏ đã nghe rất nhiều rồi. Suy nghĩ đầu tiên sau vạn lần cười hùa là cha mẹ lấy tên cho con mình thật sự đừng nên quá tùy tiện, không thể bởi vì mình đã có con cả mà tên của đứa thứ hai cứ tùy tâm sở dục vậy chứ!

Vì đã lên bàn thì không thể không động đũa. Mọi người đều đang vui vẻ, nếu cô vẫn không nhúc nhích như Phật để người ta khuyên bảo vậy thì quá không biết điều rồi, vì thế Văn Hoa đành ăn một chút.

Lúc đi ra, cô đã muốn chống tường mà đi.

“Giờ vẫn còn sớm, có muốn đi uống một chén không?” Sau khi Lâm Chính Tắc tạm biệt bạn bè xong thì đi tới hỏi cô.

Sao Văn Hoa không nghe hiểu câu trêu ghẹo này được, ý nói lần trước cô chủ động hẹn lần sau nhưng lại không cho lần sau ấy mà…

Đúng là một người đàn ông mang thù! Cô trợn mắt nhìn anh một cái rồi tự cố gắng đi về phía trước, tìm được một tiệm thuốc, mua thuốc tiêu hóa và nước rồi nuốt vào.

“Căng bụng như vậy? Không phải cô nói cơm tối ăn một bữa lẩu, nhưng bữa khuya còn có thể ăn một đống đồ nướng BBQ sao?”

“Đại ca à! Cơm tối và bữa ăn khuya! Hai thứ đó mẹ nó cách nhau mấy tiếng luôn rồi có được không? Anh thử ăn liên tiếp hai thứ xem!”

Lâm Chính Tắc đưa cô về nhà, cô nằm trên giường lẩm bẩm mát xa dạ dày thì mẹ ruột lại gọi điện đến, “Con có bạn trai à?”

“Con chưa từng nghe nói tới.”

“Tiểu Lý nói đó, nói con ăn cơm xong thì ôm một người đàn ông đi mất. Sao con lại như thế, có người yêu rồi mà không nói cho gia đình, con như vậy sao mẹ có thể ăn nói với bên nhà người đã giới thiệu đây!”

“Không phải, mẹ chậm lại chút, ai có người yêu, ai ôm cơ!”

Trò chuyện khoảng nửa tiếng, kết luận cuối cùng là mẹ cô yêu cầu mang bạn trai về nhà ăn tết.

“Không dẫn theo bạn trai về thì con cũng đừng hòng về.” Mẹ Văn nói.

“Vậy con chúc mừng năm mới với mẹ trước nhé!”

*

Trước lúc sắp ngủ, Văn Hoa nhận được tin nhắn WeChat từ Lâm Chính Tắc.

Doc* Lâm: Còn căng không?

*Doc trong doctor, nghĩa là bác sĩ.

Văn: Căng, anh nói phải làm gì bây giờ?

Doc Lâm: À? Tôi chịu trách nhiệm?

Văn: Đó là đương nhiên, không phải anh làm tôi đang sống sờ sờ mà phải bị căng bụng chết sao?

Doc Lâm: Nghe qua hình như không sai.

Văn: Anh chịu trách nhiệm à?

Doc Lâm: Chịu trách nhiệm thế nào? Bây giờ tôi qua chạy đêm với cô nhé?

Văn: Hẹn gặp lại.

Doc Lâm: Còn hẹn gặp lại? Thật là ngạc nhiên.

Văn: Cái anh này, nói chuyện cũng không giống như bác sĩ tâm lý có thâm niên gì cả, cách nói chuyện này của anh có thể chữa trị cho người khác à?

Doc Lâm: Đây là lúc tan làm.

Văn Hoa cảm thấy cuộc nói chuyện nhàm chán, cô đáp: Ngủ đây.

Doc Lâm: Ngủ ngon.

Một phút trước khi ngủ, Văn Hoa nghĩ đến gương mặt của Lâm Chính Tắc.

Đêm khuya, nghĩ đến gương mặt người đàn ông thuận tiện cởi quần áo của người ta, sau đó… Văn Hoa thuần thục kẹp chân đến sướng một lần. Lần này so với lúc trước sướng hơn không ít, ảo tưởng còn lớn hơn.

Văn Hoa cảm thấy có thể tiếp tục phát triển cùng Lâm Chính Tắc.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tạm thời Văn Hoa không rảnh trêu chọc bác sĩ Lâm, cô bị người quen cũ liên lạc.