Editor: Siro
Beta: Anh Đào
Sau khi chuyện tình yêu bị đào ra, diễn viên điện ảnh nổi tiếng Chu Diệp đã hào phóng thừa nhận và tuyên bố hôn lễ sẽ được tổ chức vào cuối tháng. Trong khoảng thời gian đó, những tin đồn xung quanh chuyện tình yêu và hôn lễ này phủ đầy khắp các trang mạng.
Đương nhiên Văn Hoa cũng xem những thứ này để giải trí, cho đến một ngày cô tan làm về nhà và nhìn thấy thiệp mời trên bàn Lâm Chính Tắc, khiến toàn thân cô hỗn độn trong gió của … máy điều hòa không khí.
Sau đó Lâm Chính Tắc hời hợt nói rằng anh sẽ dẫn em đi.
Mọi người quen nhau thế nào vậy? À, cô ấy cần một số lời khuyên chuyên môn về phương diện tâm lý cho bộ phim mới.
“Thế thôi à? Anh nói cứ như chỉ đơn giản đang giúp người qua đường vậy đó hả?” Văn Hoa kích động.
“Nếu không thì sao?”
“Cũng đúng, anh cũng có cả nghìn fans cơ mà. Ai chu cha. Vậy có phải em được xem như đang bước một chân vào drama không nhỉ? Khoan đã, chẳng lẽ anh có WeChat của cô ấy sao! Chẳng lẽ anh biết hết phân nửa giới showbiz ư! OMG! Em muốn xem WeChat của anh!”
Trong WeChat của Lâm Chính Tắc có hơn bốn ngàn bạn bè, sức nặng của minh tinh và các doanh nhân nổi tiếng trong danh sách bạn bè của anh khiến Văn Hoa mờ mắt, hệt như thím Lưu khi bước vào Đại Quan Viên (*) vậy.
(*) Sự so sánh này được lấy từ truyện Hồng Lâu Mộng.
“Ngủ đi cưng à…” Hai giờ sáng, Lâm Chính Tắc thoáng thấy Văn Hoa còn đang mải cầm điện thoại di động lướt xem vòng bạn bè của anh, bèn bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Ngủ đi… Anh đưa di động cho em được chưa, mai lại xem tiếp.” Nửa tiếng sau, Lâm Chính Tắc dùng gối đầu che ánh đèn bàn chói mắt, lại nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.
“Há há há há xin lỗi nha, tắt đèn tắt đèn liền.” Văn Hoa cười xin lỗi, nhưng không rời mắt nổi khỏi màn hình điện thoại dù chỉ là một giây.
Rốt cuộc không thể chịu được nữa, Lâm Chính Tắc giật lấy điện thoại di động, vứt xuống đất, tay chân khóa chặt cô rồi tắt đèn ngủ.
Mười phút sau, “Ông xã ơi… Anh nói xem, trong hôn lễ em lén lấy ly nước mà mấy ngôi sao nổi tiếng uống ra bán, vậy có phải em sẽ giàu sụ luôn không?”
“Chồng ơi, xin anh một chuyện nha.”
“Nói đi anh nghe.”
“Sau này, thi thoảng em có thể xem vòng bạn bè trên WeChat của anh không?”
Bé con nhà mình quậy phá không nghe lời, ầm ĩ suốt đêm phải làm sao đây? Đè ra “yêu” một phen là ổn hết.
Ngoài miệng Văn Hoa nói rằng khi hôm nay đi dự hôn lễ, cô phải chụp lại cảnh minh tinh uống rượu say rồi bán cho mấy tờ lá cải mới được. Thêm nữa, ngày mai cô phải vào phòng vệ sinh ghi âm lại tin tức nóng hổi cho tuần san. Thế nhưng, đến lúc thật sự có mặt ở nơi tổ chức đám cưới, cô lại rất nghiêm chỉnh, từ đầu tới cuối cô chỉ khoác tay lên cánh tay Lâm Chính Tắc và mỉm cười một cách đúng chuẩn.
Quá lắm là cô chỉ thỉnh thoảng chụp vài ảnh của các ngôi sao để đòi lì xì từ bạn bè thôi.
Buổi tối, sau khi quay về khách sạn, sự hưng phấn của cô vẫn chưa hề sụt giảm. Vừa vào phòng, cô lập tức cầm điện thoại di động tiếp tục theo dõi vòng bạn bè toàn những người đầy tiếng tăm của anh. Lần trước xem đến họ C rồi, tiếp thôi.
C xong sẽ đến D, Dương Lâm??? Chắc không phải là Dương Lâm đó đấy chứ???
Văn Hoa bấm mở vòng bạn bè, quả nhiên ảnh nền là Tiểu Ma đang mặc áo cưới.
Lần trò chuyện cuối cùng trên WeChat cách đây đã rất lâu rồi, Dương Lâm nói: [Hai bà chị này còn thân hơn cả chị em ruột nữa, nếu Tiểu Ma vẫn còn ở đây, có lẽ anh sẽ cảm nhận được câu nói chị em hơn chồng rồi. Tại Văn Hoa mà tôi thường xuyên bị đá ra khỏi phòng ngủ của mình đấy.]
Lâm Chính Tắc đang tắm. Cửa phòng tắm được mở ra, hơi nước phả ra ngoài, Văn Hoa cảm thấy mắt mình cũng bắt đầu ầng ậng nước rồi.
Cô liên tưởng đến cuốn sách mới mà Lâm Chính Tắc đang chuẩn bị trong khoảng thời gian qua. Nó phân tích về sức khỏe tinh thần của nữ giới trong và sau khi mang thai. Nhìn đi, Tiểu Ma yêu quý à, tớ đã nói sau này chồng tớ chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu lắm mà.
“Em kể cho anh một chút về Tiểu Ma nhé.” Trước khi ngủ, Văn Hoa ngồi dậy nghiêng đầu nói với anh.
“Ừ.” Lâm Chính Tắc cũng ngồi dậy cùng cô.
“Sau khi Tiểu Ma qua đời, em đã phải trải qua một cuộc sống rất hỗn loạn, không nghề ngỗng, không tiếp xúc với ai và không thể ngủ được. Thú thật em không nhớ nổi khi ấy mình đã làm gì, tóm lại đợi em kịp nhận ra thì em đã không đóng nổi tiền thuê nhà và thẻ tín dụng nữa rồi. Em cũng không biết lúc đó em nghĩ gì mà lại dám gọi điện về nhà mượn tiền, bởi bố mẹ em từng dạy rằng em không thể tiêu tiền như nước, phải biết cách sống cần kiệm. Cúp điện thoại, em mới nhớ ra em đã đưa hết tiền của mình cho mẹ Tiểu Ma rồi.”
“Bắt đầu từ đại học, Tiểu Ma không chỉ có em là người bạn tốt nhất, mà cô ấy cũng là người nhà của em, săn sóc, quan tâm và giúp đỡ em, lo em một thân một mình ở ngoài ăn không đủ no, chỉ cần nghe tin em từ chức thì cô ấy sẽ chắc mẩm rằng trên người em không còn một đồng nào, và sẽ lập tức chuyển khoản cho em. Những năm qua, từ lâu đã không còn ai nhớ nổi em nợ và thiếu cô ấy bao nhiêu rồi, giữa bọn em không phải là mối quan hệ so bằng tiền bạc, chẳng qua khi đó em không thể làm được gì khác.”
“Trong khu của bọn em gần như mọi người đều biết Tiểu Ma qua đời. Mẹ em gọi điện tới hỏi rằng em có biết có một cô gái học ở trường cấp hai của em đã tự sát không? Ha, Tiểu Ma đã từng cầm theo bánh sinh nhật tới nhà mừng sinh nhật cho em, vậy mà mẹ em lại hỏi em có biết cô ấy không?”
“Tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi cho em là, há, bây giờ bà đây đang phì phèo điếu thuốc nè. Không có gì đâu, chỉ muốn nói với cậu một tiếng, bây giờ tớ vô cùng vui vẻ.”
Văn Hoa đã từng xoay mặt vào vách tường nhà mình lầu bầu những câu này rất nhiều lần, bây giờ cô đã không còn khóc nổi nữa.
“Không phải lỗi của em đâu, em đừng tự trách mình.” Lâm Chính Tắc ôm cô vào lòng.
“Em cảm thấy mình tồi tệ quá. Em luôn biết em không phải là một đứa con gái hiếu thảo và một đứa em gái ngoan ngoãn, thậm chí em còn không phải là một đồng nghiệp hòa đồng, một bạn đời khéo hiểu lòng người. Thế nhưng, ít ra em là bạn của Tiểu Ma. Tuy nhiên sự thật đã chứng minh, đến cả chuyện này em cũng làm không xong.”
“Dù Tiểu Ma đã đi rồi nhưng em vẫn đang chăm sóc người nhà của cô ấy, nhớ sinh nhật của cô ấy, gìn giữ truyền thống của hai em. Em là bạn tốt, Tiểu Ma biết, anh biết, Dương Lâm biết, và chính em cũng biết.”
Lâm Chính Tắc nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói: “Em là người bạn đời tuyệt vời, em không chỉ yêu anh, mà còn yêu người nhà của anh. Em là cô gái rất lương thiện, rộng lượng, chu đáo và ấm áp. Có em, anh mới thấy cuộc sống của mình trở nên vui tươi hơn hẳn.”
“Em cũng là cô con gái tốt. Em nhớ sinh nhật của người nhà, em nhớ sở thích của người nhà, em tự bào chữa cho mỗi một câu nói gây tổn thương mà họ đã thốt ra, em biến mình thành đối tượng đáng bị chỉ trích để thỏa mãn cảm giác tội lỗi mà họ không dám thừa nhận. Em là một cô con gái ngoan, chẳng những em là con ngoan của bố mẹ, mà thậm chí mẹ chồng tương lai cũng cảm thấy em là một cô con gái thân thiết.”
Văn Hoa bật khóc, vùi đầu vào lồng ngực anh sụt sùi.
“Anh đã từng nghĩ cách cho em và người nhà giải trừ hiểu lầm, anh nghĩ giảng hòa với gia đình sẽ là điều em cần, nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần nữa.” Lâm Chính Tắc nói.
Văn Hoa ngẩng đầu nhìn anh. Anh nói tiếp: “Hiện giờ em đã có anh rồi. Em và anh, chúng ta mới là bạn đồng hành thân thiết nhất với nhau đến cuối đời.”
Văn Hoa ôm chặt lấy cánh tay anh. Cô cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cô giống như một người lữ hành bôn ba thấy được lá cờ ở điểm cuối con đường. Những tiếc nuối kia đã bị chôn vùi ở ven đường, không muốn thì cứ từ bỏ vậy, bởi vì cô thật sự quá mệt, không còn sức chờ đợi kỳ tích xuất hiện nữa. Cô nôn nóng muốn vươn tay ra chạm vào lá cờ ở nơi cao nhất đó.
“Chúng ta sinh con đi.” Cô nói.
*
Bạn từng vạch ra kế hoạch cho cuộc sống chưa?
Văn Hoa sống gần ba mươi năm, kế hoạch cuộc đời với mục tiêu rõ ràng duy nhất là sau khi tốt nghiệp cô sẽ không về nhà, thậm chí cô không định sẽ đi đâu cả.
Nhưng bây giờ cô muốn bắt đầu hoạch định cho cuộc sống của mình, giờ này sang năm cô sẽ là vợ người ta rồi. Văn Hoa nhận thấy mình cực kỳ may mắn khi gặp được Lâm Chính Tắc, ngoài sự nghiệp ra thì mình không cần phải quan tâm đến những chuyện còn lại. Mẹ Lâm đã bàn bạc với cô sẽ sửa sang lại căn nhà sau đám cưới, qua hết năm nay họ có thể chuyển thẳng qua đó.
Lâm Chính Tắc bảo cô đừng nóng vội, hãy dành thời gian từ từ suy nghĩ xem mình muốn làm gì. Vấn đề này rất nghiêm trọng, nếu ai nghiêm túc suy nghĩ một tuần cũng sẽ phải thừa nhận rằng nằm im mới là chuyện họ muốn làm nhất.
“Hay em mở quầy bán vé số nhỉ, em luôn nghi ngờ mấy ông chủ kia biết vài mánh khóe hành nghề các kiểu đó.” Văn Hoa nói ra suy nghĩ của mình.
“Được.” Lâm Chính Tắc hờ hững đáp lại. Gần đây cô có thể nảy ra cả trăm ý tưởng một ngày, từ việc buôn bán nhỏ đến mở quầy hàng vỉa hè, nói một hồi sẽ bắt đầu nói nhảm, xem mình là truyền thông online trách hờn dân mạng. Càng nghe nhiều ý tưởng kỳ lạ của cô thì anh càng miễn dịch rồi.
“Thật là khó cho em quá đi, lần cuối cùng em gặp khó khăn thế này là khi giáo viên Ngữ Văn tiểu học bắt em viết một câu chuyện mình khó quên đó.” Văn Hoa buồn bực không thôi.
“Anh lại nghĩ sau khi em thôi việc thì nên nghỉ xả hơi một khoảng thời gian, đi du lịch hay học gì đó, hoặc lên kế hoạch đào hôn chẳng hạn.” Dứt lời, Lâm Chính Tắc lườm cô, ánh mắt rất tỏ rõ rằng daddy đã nhìn thấu nội tâm của em rồi nhé.
“Đào hôn? Ai cơ? Em sao? Em thấy là anh mới đúng đó. Em cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị có bầu, ẵm con, lấy anh rồi mà, không phải à?” Văn Hoa ôm cổ anh, ngồi trên đùi anh và nói.
Hiển nhiên Lâm Chính Tắc rất hài lòng với đáp án này. Anh cười, ôm lấy cô. Tốt thật đấy, muốn kết hôn quá chừng, lạ thay, anh lại trở thành người cần hôn nhân để bảo đảm cảm giác an toàn.
“Ừ, gần đây em yêu ngoan quá. Sau này phải ngủ sớm, dậy sớm thì mới giúp ích cho việc mang thai nhé.”
“Ngủ sớm? Vậy tối anh đừng làm em!”
“Anh không làm thì sao em có bầu được?”
Từ mùa hè sang thu, cô vẫn chưa nghĩ xong kế hoạch cuộc đời. Điều duy nhất khiến cô sôi máu là con đường làm tác giả viết sách thiếu nhi đã bị Lâm Chính Tắc phản đối. Sau khi cô tình cờ chia sẻ hai câu chuyện mà mình viết, Lâm Chính Tắc đã nghiêm túc nói: “Em yêu, biết đâu những đứa trẻ thích câu chuyện của em sẽ lớn lên thành khách quen của trại tạm giam thì sao. Tại sao em không đến đồn cảnh sát và hỏi xem liệu họ có công việc bán thời gian nào dành cho em không đi.”
Sau đó, Lâm Chính Tắc cho cô xem tài sản của mình và nói với cô rằng cô có vốn liếng để tạm nghỉ làm việc, dịch thẳng ra là tiền lương của em hoàn toàn chẳng được tính vào khoản chi phí tiêu xài của chúng ta. Chẳng lẽ đây chính là cảm giác hẹn hò với người giàu sao?
Văn Hoa nhận thấy mình đúng là đồ vô dụng, đặc biệt khi Lâm Chính Tắc giao hết toàn bộ quyền kiểm soát tài chính cho cô, thế là cô bắt đầu lên kế hoạch về hưu.
Phụ nữ độc lập nghĩa là gì? Cầm mấy tấm thẻ của anh, Văn Hoa bắt đầu muốn làm phản. Hóa ra khí phách lại cụ thể đến vậy, cô cảm thấy mình đúng là yếu kém, nhưng yếu trong vui sướng.
Suốt ba mươi năm qua, cô luôn mơ mộng mình sẽ đột ngột giàu có chỉ sau một đêm, dù không mua vé số, nhưng ước mơ đã trở thành sự thật rồi. Văn Hoa kích động cầm thẻ của anh vọt vào khu thương mại, loanh quanh ba vòng cũng chẳng mua được gì, cuối cùng cô xách hai hộp macarons về nhà. Tới nhà, cô mới nhớ ra mình không thích ăn, sau đó bắt ép Lâm Chính Tắc - người càng không thích ăn - phải ăn hết.
Từ đó, xem như cô đã cảm nhận được rõ ràng hàm nghĩa của hai từ ông xã này rồi.
Vào hôm Quốc Khánh, họ về xem nhà cửa sửa sang thế nào. Giường, đồ trang trí các thứ đều do Văn Hoa đặt mua trên mạng. Mẹ Lâm đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy. Văn Hoa đứng trong phòng mà lòng nôn nao hồi hộp. Đây chính là nhà cô.
Nằm không thì lại bắt đầu kiếm chuyện để làm. Văn Hoa quyết định chính thức bắt tay với mẹ Lâm làm vlog về ẩm thực. Cô càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này hay ho, tài nấu nướng của mẹ Lâm không tồi, cộng thêm quảng cáo thì nhất định sẽ nổi tiếng. PR, bán công thức, xuất bản sách, mở tiệm, nếu không được thì có thể bán chồng online, sẽ kiếm được cả triệu bạc chỉ trong vài phút ấy chứ.
Nhà mới của họ cách rất gần nhà mẹ Lâm. Cô quyết định đến lúc đó sẽ mua một chiếc xe điện nhỏ vui vẻ gây dựng sự nghiệp.
“Anh cá hai người sẽ chỉ kiên trì tối đa ba tháng là cùng.” Lâm Chính Tắc nói với đôi mẹ chồng nàng dâu đang phấn khích kia.
“Hey, tính em bạo lắm đó, dù anh nói vậy em cũng không từ bỏ đâu!” Văn Hoa không phục nói.
“Tính mẹ cũng bạo lắm nhé.” Mẹ Lâm tán thành.
*
“Mấy bữa nay cậu đi trộm đêm đấy à?” Sáng sớm tới công ty, Trịnh Lạc thấy Văn Hoa đang uể oải nhoài người ra bàn ngủ gục.
“Ngủ một mình khó ngủ lắm, cậu không thể nào hiểu niềm hạnh phúc khi ngủ hai mình đâu.” Văn Hoa không mở nổi mắt, chỉ xua tay với anh ta.
Thằng em ruột Trần Tử Ngang đã huênh hoang bỏ mặc Trịnh Lạc. Dạo gần đây, nhóc đó đang sấp mặt theo đuổi bạn trai, quần chúng nhân dân tức là Văn Hoa tỏ ra vô cùng vui sướng vì chuyện này.
Sinh con khó thật đấy. Trước kia Văn Hoa cảm thấy chỉ cần vứt bao cao su đi thì sẽ có bầu ngay tắp lự thôi, ngờ đâu hai người nỗ lực cả tháng trời mà vẫn không có động tĩnh gì.
“Anh nói xem liệu có phải em không đẻ được không?” Văn Hoa nhìn Lâm Chính Tắc đang song song đánh răng với mình qua gương, hỏi.
Anh lừ mắt nhìn cô, tức giận chọc vào gáy cô: “Không được nói bậy.”
“Vào lúc này chẳng lẽ anh không nên thâm tình và chân thành nói với em rằng dù em không sinh con được, thì anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em à?”
“Không phải em đã bỏ ra một cái giá cao để cầu con hả? Sợ gì nữa.” Lâm Chính Tắc súc miệng, treo khăn lông lên rồi đi ra ngoài.
“Cầu con với giá cao hình như phải do anh đóng góp công sức chứ nhỉ? Rõ là anh đang tính lén đi ăn vụng kìa?”
Xưa nay cãi nhau với Văn Hoa, anh chưa bao giờ chiếm được lợi thế, bởi logic của cô gái này quá lung tung và lối tư duy cực sinh động nên người bình thường sẽ không theo kịp nhịp độ của cô. Lâm Chính Tắc rất thông minh, đã sớm học được cách giả ngây giả ngơ.
“Mấy hôm nay là thời kỳ rụng trứng đó nha.” Văn Hoa cởi áo ngủ xuống, leo lên nằm cạnh anh, dang hai cánh tay và nhắm mắt lại: “Đến đây đi, tha hồ giày xéo em đi.”
Lâm Chính Tắc sẽ từ chối sao?
Không đời nào, anh cắm đằng trước đâm đằng sau. Chuẩn bị có bầu cũng sướng quá chứ nhỉ, anh thầm nghĩ, ngoài việc có thể hưởng thụ cảm giác không đeo bao và xuất tinh vào trong ra, trước giờ Văn Hoa còn chưa từng chủ động dính lấy anh thế này, mỗi lần làm xong cô luôn không cho anh đi, sau đó còn ve vuốt anh. Chuyện này thật sự rất thoải mái.
Anh nghĩ đứa bé sẽ giống như sau khi Hồ Hồ không còn chỉ biết khóc lóc, bú sữa mẹ và đi ị nữa. Lúc Hồ Hồ non nớt ngọt ngào gọi “tú nhỏ ơi” (chú nhỏ ơi), anh cảm thấy có con quả thật rất tuyệt vời, dù lúc ấy anh không có ý tưởng sẽ kết hôn.
Vì vậy khi Văn Hoa đề cập muốn có con, anh đã vui lòng phối hợp.
Một tuần sau bà dì đúng ngày ghé thăm, Văn Hoa tiu nghỉu.
“Làm gì phải nóng vội, em nghĩ thử đi bây giờ nếu em có bầu, lúc kết hôn sẽ rơi vào khoảng thời gian thai kỳ, em muốn ưỡn bụng bự mặc áo cưới à? Cực khổ lắm đó.” Lâm Chính Tắc ôm cô an ủi.
“Đúng nhỉ, em quên béng mất chuyện kết hôn chuyện này rồi. Không đúng, sao anh không nói sớm chứ?”
Lâm Chính Tắc lặng lẽ tránh đi vờ như không nghe, sao anh phải sớm nói chứ, mang thai phải xem duyên phận, trước đây kéo vợ trải nghiệm đủ các loại tư thế không tốt hơn à.
Kế hoạch tạo người đã gác lại như thế đó, “áo mưa” lại được cất trong tủ đầu giường. Nếu đã nhắc tới đám cưới, vậy Văn Hoa không muốn mạo hiểm nữa. Ý trời là một con bitch thất thường, một khi bạn không muốn nữa thì cũng có thể mang thai bất cứ lúc nào ấy chứ.
Vài ngày sau, hai người đều có kế hoạch đi công tác, và thậm chí sẽ không gặp nhau trong nửa tháng tới.
“Nhóc yêu tinh gợi cảm này, chắc chắn anh đã hạ cổ em rồi, khiến một thẳng nam cứng rắn như em đây phải u mê!” Văn Hoa ngồi trên người anh, bóp mặt anh.
Sao Lâm Chính Tắc không biết sự không nỡ và ỷ lại đằng sau câu nói này chứ, anh cười tươi như hoa.
Trước khi lên đường anh nói sẽ tiễn cô ra sân bay, nhưng Văn Hoa lạnh lùng bảo không cần, màu mè thế làm gì. Sau khi ra ngoài, cô lại quay ngược trở về ôm anh hôn vài cái, và dặn dò rằng không được tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra nhé.
Cụm “nhớ da diết” này thật tượng hình. Văn Hoa cảm thấy ngay từ đầu cô đã thích Lâm Chính Tắc một cách rất mãnh liệt, nhưng lúc đó cô vẫn còn là một người đơn độc, chỉ lo hưởng thụ khung cảnh hùng vĩ của sông núi khi đến một nơi xa lạ. Tuy nhiên, bây giờ thì khác, cô muốn chia sẻ phong cảnh trong mắt mình với anh.
Sống lẻ loi nhiều năm qua, cô từng không muốn lưu giữ lại một chút cảm xúc nào. Cô muốn lên đường một cách hoàn chỉnh, mới có thể kết thúc thật hoàn chỉnh. Hiện tại, rốt cuộc cô đã có thứ để bận lòng, lúc đi cô sẽ để tim mình ở nhà. Quan trọng hơn là, dù bản thân không hoàn chỉnh nhưng cô không còn cảm thấy khủng hoảng và bất an nữa.
Cô biết người đó sẽ luôn bảo vệ và đợi cô về nhà.