Editor: Táo
Beta: Anh Đào
Anh biết chuyện Tiểu Ma đã qua đời là vào một tuần sau.
Trong lúc đó Lâm Chính Tắc đã gửi rất nhiều lời mời kết bạn đến Tiểu Ma nhưng đều không có phản ứng, anh còn giữ số điện thoại của chồng Tiểu Ma, đánh bạo gọi điện tới mới biết được sự thật.
Tiểu Ma tự sát, trong một buổi đêm bình thường không có gì lạ. Sau khi cô ấy dỗ con ngủ xong đã rời khỏi nhà, tối ngày thứ ba thì thi thể được phát hiện ở chân núi, trong túi áo trên người cô ấy có một tờ giấy, viết rằng “Xin lỗi, tôi không muốn làm mẹ.”
Lâm Chính Tắc cúp điện thoại xong lập tức lái xe về nhà, WeChat trên ipad đã đăng xuất. Anh mở máy tính Văn Hoa tìm được bản thảo từ một đống hồ sơ, chỗ dừng lại của câu chuyện vẫn còn đoạn sau giống như trên mạng, không có chương cuối cùng.
Anh đã không còn khả năng để suy xét bản thân xem hành vi này có hợp lý hay không, cả người đều không còn sinh lực, trong đầu giống như xem phim mà phát ra những lời tuần tự Văn Hoa từng cười nói với anh: “Muốn cùng đón Giáng sinh với Tiểu Ma, đây đã là truyền thống”, “Sinh nhật muốn ở cùng Tiểu Ma, “Tiểu Ma và em”, “Tiểu Ma khuyên em”…
Lúc Văn Hoa trở về đã là hơn chín giờ, trong nhà một mảng đen tối. Lúc cô mở đèn đi về phòng ngủ, đi ngang qua phòng sách thì bị bóng người bên trong làm cho hoảng sợ.
“Sao lại ngồi như vậy, làm em sợ muốn chết!” Văn Hoa mở đèn phòng sách.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Văn Hoa thấy anh không đúng lắm, bộ dạng có vẻ như rất đau khổ.
Lâm Chính Tắc ôm cô ngồi trong lòng, đầu cọ vào ngực cô không nói lời nào. Văn Hoa cũng không nói gì, bọn họ giữ nguyên tư thế ngồi này rất lâu.
Văn Hoa không biết xảy ra chuyện gì lại khiến anh xuống tinh thần như vậy, cô nghĩ vào thời điểm này có phải cô nên đến phòng ngủ cho khách để cho anh một chút không gian của mình hay không. Đang nghĩ ngợi như vậy thì Lâm Chính Tắc lại đi tắm rồi đi ra, vẻ mặt trở lại sự trong sáng bình thường, ôm cô về phòng ngủ. Cô lật người bò lên người anh, nâng mặt anh quan sát cho cẩn thận, Lâm Chính Tắc cũng nhìn cô.
Chính là như vậy, Văn Hoa đã biết, nếu trong nhà xảy ra chuyện thì không thể có phản ứng này, chuyện công việc thì cũng chỉ là sự bực bội bình thường. Nhưng dáng vẻ anh hiện tại, ánh mắt nhìn cô là lạ, giống như nhìn thú cưng, không đúng, là nhìn con mèo hoang, trong yêu thương có bi thương.
Là bởi vì sinh con sao? Hôm đó sau khi uống thuốc cô có chút không thoải mái, mấy ngày nay Lâm Chính Tắc cũng không chạm vào cô.
Văn Hoa cúi đầu suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy nên giải thích một chút. Cô không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, vì thế nằm sấp xuống chôn mặt trước ngực anh, khi dỗ dành người ta thì lời nói phải mềm mỏng đi, vì thế cô mở miệng, “Ông xã ~”
“Ừ.” Lâm Chính Tắc đáp một tiếng, hình như cười một cái, Văn Hoa nói xong câu này, cảm thấy đã tìm được phương pháp rồi.
“Không phải là em không muốn sinh con cho anh, em chưa chuẩn bị tốt mà thôi, chính bản thân em chưa chuẩn bị tốt.”
Cô gái ngốc, Lâm Chính Tắc nghĩ, khiến anh đau đến tận đầu quả tim.
“Đồ ngốc.” Lâm Chính Tắc giỏi dẫn dắt người khác lại đột nhiên nghèo nàn từ ngữ.
Trước khi cô gái của anh gặp được anh đã mất đi người bạn thân nhất, tình thân tình bạn nếu đều chỉ là món đồ lướt qua trong một cái chớp mắt, vậy sao cô còn ôm kỳ vọng thiên trường địa cửu với tình yêu chứ. Lâm Chính Tắc chỉ hận không thể quen cô sớm hơn mười mấy năm, như vậy anh đã có thể dùng hành động nói cho cô biết sớm một chút, rằng anh ở đây, anh sẽ không rời đi.
Quan niệm tội lỗi cố hữu mà những người họ hàng chung dòng máu đè trên đầu cô đã sớm ăn sâu bén rễ, khó trách lần đầu Văn Hoa khám bệnh lại nói đến cái gì mà gia đình mình được sinh ra, nào có ai được lựa chọn?
Cô gái ngốc nghếch này đã sớm từ bỏ việc nói thay cho mình, cũng may, hiện giờ anh đã ở đây, anh sẽ cho cô một gia đình, hiện giờ anh đã có thể dùng hành động để nói với cô, anh ở đây, sẽ không rời đi.
Tâm trạng tồi tệ của Lâm Chính Tắc duy trì cả một buổi tối, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn là cậu chàng lớn xác dịu dàng đẹp trai.
Cậu chàng lớn xác này bảo sắp tới sẽ rất bận, cho nên việc vặt trong nhà cần Văn Hoa giúp đỡ, điện rồi nước, rồi tài sản, rồi giúp việc, thậm chí là thẻ tín dụng đến các loại thủ tục cũng đều nói qua một lần, trịnh trọng đến lạ. Văn Hoa nghe xong nửa ngày còn phải tự mình nghiên cứu một lát.
“Ờm, mấy thứ đó đều là liên kết với thẻ của anh, đến hạn thanh toán thì, cũng không có gì cần em làm đúng không?” Văn Hoa nói.
Lâm Chính Tắc sửng sốt một chút, nói cuối tuần có cuộc họp của chủ nhà trong tiểu khu gì đó, em nên tham gia.
Cuộc họp gay gắt thật, thứ nhất không được để chuyển phát nhanh cơm hộp vào tiểu khu, thứ hai không được để chó to vào tiểu khu. Văn Hoa một điều cũng chưa đồng ý, cùng một mặt trận thống nhất với những người chủ nhà trẻ tuổi khác, mỗi ngày tranh luận cùng đám bác gái bác trai, qua một tuần lại quen được rất nhiều hàng xóm.
Quen được hàng xóm thì sẽ rất náo nhiệt, không có việc gì thì có thể ghé nhà, mấy đứa trẻ nghịch ngợm đến tìm bạn chơi này, đi bộ tám chuyện này. Văn Hoa cảm thấy mình mà mua một cây quạt màu hường cầm trên tay là có thể gia nhập đoàn múa quảng trường Hồng Ương Ca rồi.
Chuyện này coi như xong, Lâm Chính Tắc nói bận là bận thật, đi sớm về trễ, cuối tuần ở nhà cũng luôn ở trong phòng sách, thỉnh thoảng ra ôm cô thân mật một lát là lại bận rộn.
Trợ lý Chu cách mấy ngày sẽ gọi tới một cuộc điện thoại, sếp muốn tham gia hoạt động gì cần âu phục, xe sếp nên bảo dưỡng tiếp, sếp muốn mua bảo hiểm tai nạn thì cô cần phải chọn sản phẩm, sếp muốn sắp xếp cho cha mẹ đi du lịch thì cô cũng phải làm, sinh nhật cô của sếp vào tháng sau thì cô phải chuẩn bị quà, công ty anh cả của sếp đưa lên sàn chứng khoán thì cô phải sắp xếp tiệc ăn mừng…
“Những việc này trước kia đều là anh làm ư?” Văn Hoa rốt cuộc nhịn không được nữa, chất vấn ngay khi khi trợ lý Chu gọi điện thoại nói em gái họ của sếp đã xảy ra chuyện, cô mau xử lý đi.
“Mua đồ chạy vặt đương nhiên là tôi xử lý, nhưng chuyện trong nhà chắc chắn không tới phiên tôi.”
“Vậy dựa vào đâu mà tới phiên tôi chứ?” Văn Hoa hỏi.
“Sếp nói rằng anh ấy bận, trong nhà có chuyện thì nói với cô.”
“Vậy được rồi.”
*
Nỗi muộn phiền của cô em họ Lâm Lâm là muốn học diễn xuất để vào giới giải trí nhưng gia đình không đồng ý, khóc lóc làm mình làm mẩy tuyệt thực cũng chỉ náo loạn vài hôm ở nhà, bị một câu “lấy kỹ thuật diễn xuất này của mày mẹ thấy không đảm đương nổi công việc diễn viên” của mẹ ruột mà tức giận đến nỗi muốn rời nhà trốn đi. Văn Hoa thương lượng với Lâm Chính Tắc một chút, bảo cô nàng ngồi máy bay qua đây giải sầu.
Việc còn lại Lâm Chính Tắc hoàn toàn mặc kệ, Văn Hoa tự nhận là không có năng lực khuyên bảo thanh thiếu niên, đương nhiên cũng không có hứng thú, vì thế mỗi ngày sau giờ làm đều chơi trò nghiên cứu cách trang điểm, theo dõi chuyện của minh tinh cùng Lâm Lâm, lúc hẹn với bạn cũng mang theo cái đuôi nhỏ này.
Lâm Lâm rất thích người chị dâu đúng chuẩn này, cảm thấy chị vừa ngầu vừa hài hước, bạn bè của chị cũng chơi rất vui, thiếu nữ cấp ba lần đâu tiên được tiếp xúc với thế giới đồng tính, song tính, giả gái thật sự…
Mấy thứ đó đều đến từ người tên là Trịnh Nhạc.
“Hai người cách xa ra một chút!” Văn Hoa nói riêng với cả Trịnh Lạc và Lâm Lâm, nhưng vẫn không ngăn cản được việc hai người thêm WeChat, mỗi ngày Lâm Lâm như fan girl theo đuổi idol mà gọi anh.
Còn ở nhà lại gọi thẳng tên mụ Lâm Chính Tắc là Lâm Chính Tắc. Văn Hoa nghe chột dạ thật sự, không dám nói với Lâm Chính Tắc rằng tâm trạng của em gái anh tốt hơn không phải vì em khuyên đúng chỗ, mà là bị người xấu chuyển lực chú ý.
Lâm Lâm hoàn toàn bị bà chị dâu đúng chuẩn thu phục, nói với bố ruột là không muốn về nhà mà muốn ở lại ăn tết cùng chị dâu.
“Vậy em tự sống ở đây đi, bọn anh phải về ăn tết.” Lâm Chính Tắc đi ngang qua để lại một câu.
Lâm Lâm và Văn Hoa hai mặt nhìn nhau, bọn anh? Ai cơ?
Đương nhiên là Lâm Chính Tắc cùng Văn Hoa về nhà họ Lâm ăn tết, vốn Văn Hoa định trở về vài ngày để thăm ông nội, mẹ Lâm gọi điện thoại tới nói liên tục, bảo năm nay cứ ở nhà ăn tết, sang năm bảo A Chính cùng con về.
Trần Tử Ngang cũng nghỉ, nghe nói hiện giờ ở chỗ Trịnh Lạc, Văn Hoa không biết Trần Tử Ngang và Lâm Lâm đã xây dựng tình hữu nghị từ khi nào, tóm lại, hai người này mỗi ngày đều như hòn vọng phu mà canh dưới lầu công ty của họ, chờ khi tan làm thì đi chơi.
“Hai người các em không phải là đã ngồi ở đây cả buổi trưa đấy chứ?” Văn Hoa hỏi Lâm Lâm.
“Không phải ạ.” Bọn em ở nhà chơi game một ngày, lúc gửi tin nhắn WeChat mới ra ngoài.
“Nhà ai?”
“Nhà của anh Trịnh Lạc ạ.”
“Nhà cậu ta ở đâu vậy, em một mình đi thật xa để đến nhà người ta à?”
“Anh ấy ở tiểu khu cách vách mà, đi bộ ba phút, chị không biết sao?”
Ba người giống như nhìn con ngốc mà nhìn Văn Hoa, Văn Hoa nổi giận, ai oán nhìn tên Trịnh Lạc không biết xấu hổ, “Cho nên lúc trước cậu đưa tớ về nhà vốn dĩ là do tiện đường?”
Trịnh Lạc gật đầu, vẫy tay đón xe.
“Vậy cậu mẹ nó khiến tớ phải mời cậu ăn sáng cả một tuần?”
…
Gần đây có một triển lãm thiết bị nghệ thuật truyền thông mới*, bốn người xem triển lãm xong thì đi kiếm đồ ăn, đi kiếm ăn lại tìm tới một quán bar cũng khá kì cục, Văn Hoa gọi coca cho Lâm Lâm, dặn dò nếu cô bé dám uống một ngụm rượu thì ngày mai chính là vé máy bay về nhà.
*Nghệ thuật truyền thông mới: Nghệ thuật truyền thông mới bao gồm các tác phẩm nghệ thuật được thiết kế và sản xuất bằng công nghệ truyền thông mới, bao gồm nghệ thuật ảo, đồ họa máy tính, hoạt hình máy tính, nghệ thuật kỹ thuật số, nghệ thuật tương tác, nghệ thuật âm thanh, nghệ thuật Internet, trò chơi điện tử, robot, in 3D và nghệ thuật cyborg.
Cách uy hiếp của Văn Hoa luôn không có độ tín phục, cô đành đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lâm Chính Tắc rồi quay về. Trước mặt Lâm Lâm đã bày một ly Margaret, em gái nọ đang bưng ly rượu nghe diễn thuyết “kết hôn chẳng có ý nghĩa gì” của Trịnh Lạc. Văn Hoa cảm thấy đầu óc kêu ong ong, thế này hay rồi, ngôi sao nữ không kết hôn thế hệ mới lại ra đời ở một quán bar không biết tên.
Vì sao lại nói thiếu nữ đu idol là mê muội nhất? Văn Hoa xem như đã được mở mang tầm mắt rồi, Trịnh Lạc vốn biết ăn nói, hơn nữa tình sử đi ngược đạo lý của anh ta lại nhiều, cả đêm kể về nửa đời trước hào hứng dạt dào với fan girl.
“Uầy, cậu có nhớ người khách hàng tháng trước không, ông tổng Vương thích nói chuyện ôm ấp tình cảm rất lợi hại kia không, cậu nói nhìn có giống mỡ heo không?” Lúc sắp kết thúc Văn Hoa ngồi qua hỏi Trịnh Lạc.
“Nhớ, sao thế?”
“Cậu mới vừa có thần vận của ông ta.”
“Cút!”
Trần Tử Ngang lúc thanh toán xong, đang định chạy lấy người thì lại đi vào nhà vệ sinh, Lâm Lâm nói cô bé cũng đi, Văn Hoa liền chờ ở cửa cùng Trịnh Lạc.
Có câu nói nói như thế này, người đứng ở ven đường, nồi đến từ không trung. Ven đường có nhiều người đứng như vậy, từ trên trời lại có một cái thùng to bay xuống sượt qua người Văn Hoa rồi vỡ ngay bên chân cô, người trước mặt đều ngây ra.
“Cậu không sao chứ.” Trịnh Lạc lấy lại tinh thần, kéo cô qua bên cạnh rồi kéo tay cô xem có bị thương không, người qua đường lòng đầy căm phẫn hướng lên lầu trên mà chửi không có tố chất.
Trần Tử Ngang đi ra hỏi có chuyện gì, Trịnh Lạc quơ tay múa chân kể lại trải nghiệm suýt chút nữa bị đập chết của cô, cảm thán Văn Hoa mạng tốt.
Văn Hoa mạng tốt lại không cảm thấy như vậy, thật sự bị đập chết thì cũng thôi, dựa vào cái gì cô lại thành đứa con được trời chọn tay không tiếp thùng giấy.
“Lái xe được không? Theo tớ lên núi!” Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi hỏi Trịnh Lạc.
“Khùng hả, đã hơn nửa đêm còn lên núi cái gì?”
“Lúc trước tớ từng xin bùa bình an ở núi Ngũ Phượng.”
“Cho nên?”
“Tớ có chuyện muốn nói với Phật Tổ.”
Trịnh Lạc chỉ cười, nói không phù hộ mới tốt, một chút cũng không bị thương. Trần Tử Ngang đứng bên thật sự nhịn không được mà chọc chọc bả vai Văn Hoa.
“Chị à, trước tiên đừng lên núi, em gái chị say rồi…”
Văn Hoa xoay người nhìn thấy Lâm Lâm mềm nhũn dựa lên người Trần Tử Ngang cười ngây ngô, mặt đỏ như Thu Cúc đi kiện*.
*Thu Cúc đi kiện: là một bộ phim kể về việc Thu Cúc đi kiện khắp nơi để tìm lại công lý cho chồng sau khi chồng bị đá ở hạ bộ.
Quay đầu nhìn thùng giấy ven đường, lập tức cảm thấy đêm nay có thể có cách chết thứ hai.
Cái gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình, đối với chuyện chuốc say trẻ vị thành niên này ba người đều sợ hãi, đã nói là cùng nhau đối mặt. Văn Hoa vừa đi thang máy vừa muốn tìm lý do thoái thác để thoát tội.
Chuông cửa vừa vang, hai tên đàn ông chó má đã ném Lâm Lâm cho cô rồi chạy trốn vào thang bộ thoát hiểm.
Mấy tên gay đúng là không dựa vào được, cô đã sớm biết.
Lâm Chính Tắc nhìn thấy cô em họ lập tức vẻ mặt vô cùng ngoạn mục, giống như mới vừa học múa đổi mặt xong còn chưa bỏ đồ hóa trang.
“Hí hí, hí hí, em muốn nói là con bé uống coca uống đến say thì anh cảm thấy có hợp lý không?”
Trẻ vị thành niên uống say có sự hăng hái rất cao, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho bố mẹ nước mắt nước mũi giàn giụa lên án bọn họ không hiểu mình. Cô thiếu nữ có khao khát ước mơ vừa thẳng thắn vừa cháy bỏng, nhờ sức mạnh của rượu cồn mà tài ăn nói cũng như được nâng lên vậy, đừng nói là phía bên kia điện thoại vẫn luôn im lặng, ngay cả hai người lớn ở phòng khách cũng có chút xúc động.
Văn Hoa vào nhà vệ sinh lấy khăn lông lau mặt cho cô bé, đi ra đã nghe thấy Lâm Chính Tắc cầm điện thoại nói, “Dạ uống ở nhà, uống không nhiều lắm, nếm một ngụm rượu vang đỏ của cháu là cứ như vậy.”
Ồn ào đến hơn nửa đêm cuối cùng cũng ngủ ngon lành, Lâm Chính Tắc vào phòng ngủ đặt một ly nước xuống, Lâm Lâm ngủ rất say, trên mặt còn vương nước mắt. Lâm Chính Tắc nghĩ tới lời dượng nói trong điện thoại vừa rồi mà có chút đăm chiêu, có lẽ cũng nên xem đứa trẻ bướng bỉnh nhà mình đang uống say làm ầm ĩ.
Nghĩ như vậy anh đóng cửa đi ra ngoài, ngẩng đầu đã nhìn thấy đứa trẻ bướng bỉnh nhà mình quỳ gối trên sofa chuẩn bị xin tha.
Lâm Chính Tắc đè nụ cười trên mặt xuống, cố tình xụ mặt đi qua, đứa trẻ bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt lấy lòng.
Thật mẹ nó đáng yêu, Lâm Chính Tắc nghĩ vậy, anh đúng là thích quá rồi.
Đừng thấy anh bình thường luôn luôn tức giận gần chết, nhưng lúc Văn Hoa ăn năn lại vô cùng có thành ý, thái độ thành khẩn giọng điệu ngoan ngoãn dễ thương, nhận thức vấn đề cực kỳ sâu sắc, không cần anh giáo dục, bản thân cô đã bô bô miệng nhỏ tự phê bình.
“Xin lỗi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên giới thiệu thiếu nữ vị thành niên cho tên xấu như Trịnh Lạc làm quen. Không, em không nên quen biết Trịnh lạc, đều do lúc trước cậu ta dùng một đầu nghiền ép mái tóc của đa số phụ nữ đã mê hoặc em, em thật sự quá nông cạn, không biết nhìn người lại coi kẻ xấu là bạn bè, đương nhiên tất cả đều chỉ là lấy cớ, xét đến cùng vẫn là bản thân em có vấn đề, lại dẫn trẻ vị thành niên đến quán bar, còn để rượu cồn ăn mòn đóa hoa yêu kiều của tổ quốc. Tuy rằng con bé thật sự chỉ uống được nửa ly margarita, nhưng mà tửu lượng của con bé kém không sai, sai là em, hôm nay em có thể dẫn trẻ vị thành niên đi uống rượu, ngày mai em chính là hung thủ nguy hiểm của xã hội, từ thiện đến ác chỉ cách một bước nhỏ. Em đã bước một ngón chân đầu, cũng may em kịp thời tỉnh ngộ, cầu xin tổ chức khoan hồng cho em một cơ hội làm người lần nữa lần nữa!”
Lâm Chính Tắc thật sự là nín cười tới nội thương, nghĩ lúc đi sách chắc chắn cô là người viết kiểm điểm giỏi, bề ngoài còn phải giữ vững bộ dạng tức giận, chỉ cần mình nhịn không bật cười, đứa trẻ bướng bỉnh xài hết bản lĩnh sẽ bắt đầu làm nũng dùng sắc dụ.
Quả nhiên thấy anh không phản ứng, tâm tư nhỏ của Văn Hoa xoay tròn đỡ cánh tay anh đứng lên, cao hơn anh một cái đầu, hôn lên trán, không phản ứng, hôn lên môi, cũng không cười, bổ nhào vào lòng làm nũng một lúc, Lâm Chính Tắc vẫn không chút sứt mẻ như cũ.
Hiện giờ trong nhà có người, trở thành hoàn cảnh cấm kỵ 18+. Văn Hoa mới làm sai đương nhiên không dám sắc dụ anh ngay trong phòng khách, đành phải ôm cổ anh nhảy lên quấn eo anh, cố ý nhỏ giọng nũng nịu nói bên tai anh, “Thật ra em vẫn là trẻ con á, daddy tha cho em đi ~”
Đây là tìm chết, Văn Hoa làm xong đã tổng kết như vậy.
Vừa dứt lời Lâm Chính Tắc đã nâng mông cô tăng tốc vào phòng ngủ, tiếng đóng cửa rầm một cái. Văn Hoa sợ tới mức bò dậy nửa người từ trên giường, Lâm Chính Tắc đã cởi hết quần áo đi qua đây.
Tốc độ thần tốc!
Văn Hoa còn chưa cảm thán xong đã bị kéo quần xuống, nói chuyện xấu hổ và lộ hết hạ thân không giống nhau, cảm giác thẹn thùng còn chưa tuôn ra đã tập trung ở mảnh đất hình tam giác, Văn Hoa thoắt cái đã đỏ mặt.
“Daddy dịu dàng một chút đi ~” Văn Hoa vặn mông cọ lên cơ bụng của anh, hi vọng được khoan hồng.
Tiếng thở dốc của Lâm Chính Tắc rất lớn, dừng trên lưng cô nong nóng, bàn tay ấn mông thịt xoay tròn xoa xoa, xoa một lúc đã đánh thật mạnh mấy cái.
Văn Hoa kéo chăn qua, dùng miệng cắn để che đi tiếng rên rỉ, phản ứng này chỉ kích thích bản tính như sói của đàn ông, giây tiếp theo đã bị xoay nằm lên, hai chân gập lại tách ra đối diện với anh. Mặt Văn Hoa đỏ hồng ngượng ngùng không dám nhìn, Lâm Chính Tắc cười nhạo một tiếng, lấy cà vạt được gấp nằm bên cạnh đâm vào môi âm hộ của cô, lực không mạnh, nhưng cũng không nhẹ, không đau, nhưng đủ sướng.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng cái này so với đánh mông còn sướng hơn nhiều, thân sướng ánh mắt cũng không che đậy được, ngập tràn khát khao tình dục. Lâm Chính Tắc nhìn chằm chằm thẳng vào bên trong cô, cà vạt lên xuống càng lúc càng có trọng lượng, dính không ít nước.
“Ướt như vậy? Đây là thái độ nhận sai của em? Xem ra em chỉ nói ngoài miệng thôi, trong lòng không hề cảm thấy mình đã sai chút nào nhỉ?” Anh miệng thì đùa giỡn, còn muốn nắm cà vạt ướt đẫm lướt qua trước mặt cô.
“Hu hu ~~” Chăn tự nhét vào miệng cũng quên nhổ ra, rên rỉ lắc đầu tỏ thái độ.
“Không phải à? Vậy sao lại chảy nhiều nước như vậy, chơi ướt cả cà vạt của daddy, ngày mai đi làm thế nào đây?”
Không được, Văn Hoa thật sự cảm thấy muốn chết, phần eo dưới không khống chế nổi mà cọ anh, tìm kiếm vật cứng rắn mà cô muốn áp lên sau đó sẽ không thả ra nữa, tự mình cọ không đủ. Đột nhiên ý thức cô tỉnh táo lại, nhả chăn chuẩn bị xin anh đi vào, Lâm Chính Tắc tay mắt nhanh nhẹn nhét cà vạt vào không cho cô nói.
Không cho nói cũng chỉ có thể rên rỉ, lúc ai tiến vào thì rên rỉ thoải mái, đi chậm thì rên rỉ bất mãn, sướng thì sẽ rên rỉ kịch liệt. Lâm Chính Tắc ôm cô làm từ chính diện xong lại làm từ đằng sau, làm trên giường xong lại bế lên đè trên tường làm, cuối cùng dứt khoát ôm cô đi tới đi lui trong phòng ngủ mà cắm. Văn Hoa không biết đã ra bao nhiêu lần, giọng nói rõ ràng những từng câu đều bị nghẹn lại, sau khi kết thúc miệng cũng không khép được, phía dưới cũng không khép lại được nữa. Người đàn ông chó má nọ sung sướng kéo lấy đầu lưỡi cô hôn thật lâu, phóng đãng xong cũng không rảnh lo chuyện tắm rửa mà tìm tư thế thoải mái ôm nhau ngủ.
“Thật ngoan, daddy tha thứ cho em.” Anh nói, vẻ mặt từ bỏ.