Uyển Sa đối diện với cái nhìn chằm chằm của anh cảm thấy rùng mình, phát hiện đôi môi anh mím chặt căng thẳng, ngực anh hơi nhấp nhô, đôi găng tay đen nắm chặt lại thành quả đấm.
"Cậu không thoải mái à? Có phải bị thương không?" Uyển Sa đến gần anh, kiểm tra có phải anh bị thương.
Trước mắt anh đột nhiên tối sầm lại, Phó Nhất Hành ngã xuống đè cô trên bãi cỏ mềm mại.
Uyển Sa nghĩ rằng anh ngã, không dám lộn xộn, sợ chạm vào vết thương của anh: "Sao vậy, cậu ngồi dậy trước xem."
Nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích, gương mặt cô dán vào bờ vai của anh cảm nhận cảm giác bị đè nặng trĩu, còn có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, nhịp tim đập hỗn loạn, giống như người mất trí vì say rượu.
Uyển Sat lờ mờ cảm thấy có chút không ổn, cảm nhận bờ môi của anh di chuyển xuống, trượt vào cổ nóng của cô, lạnh lẽo kích thích sự sợ hãi của cô.
Sợ hãi tự nhiên trỗi dậy khiến cô nảy sinh một ảo giác rằng anh sẽ cắn một cái vào cổ cô vậy.
Máu huyết của Phót Nhất Hành bắt đầu sôi trào, dưới bụng một cỗ khô nóng, hơi thở đầy mùi sữa thơm của cô khiến anh đói khát đang muốn tận tình thưởng thức "mỹ thực" bên dưới mình.
"Ai đang ở đó." Sau rừng cây truyền đến giọng nói của một người đàn ông, bước chân càng ngày càng gần.
Phót Nhất Hành nhíu mày, cúi đầu nhìn cô đỏ mặt, ánh mắt nổi lên tầng nước, không khỏi rùng mình.
Trong cơ thể khô nóng bị nguội lạnh đi, tức thì khuôn mặt đẹp trai của anh khôi phục vẻ bình tĩnh, rời khỏi người cô nhanh chóng đứng lên.
Uyển Sa ngơ ngẩn nhìn anh lạnh lùng, bước chân lưu loát rời đi, giống như người mới tiếp cận cô là người khác vậy.
Sau khi Phó Nhất Hành rẽ vào sau cây đại thụ, bóng dáng ẩn đi mất.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói khàn khàn xuất hiện sau lưng.
Uyển Sa nhìn lại phát hiện là giám thị 86 đã đến, cô vội vàng đứng dậy kể lại một hồi chuyện đã xảy ra, bỏ qua chuyện Phó Nhất Hành đè cô xuống.
Giám thị 86 nhấc chân hung hăng đá vào nam sinh tóc hồng: "Dám làm loạn ở trường học, bọn khốn nạn!"
Uyển Sa hỏi: "Chuyện này sẽ xử lí ra sao ạ?"
"Tôi sẽ giam bọn chúng mấy tháng để ba tên cặn bã này nếm chút mùi đau khổ."
Uyển Sat thở phào: "Vậy là tốt rồi."
Giám thị 86 đưa côn điện cho cô: "Cầm cái này."
Uyển Sa hơi kinh ngạc tiếp nhận côn điện.
"Cất đi, đừng để người khác thấy." Giám thị 86 cảnh cáo cô một tiếng, kéo chân nam sinh tóc hồng rời đi.
Uyển Sa vẫn nghĩ nhóm giám thị là người không có tình người, hóa ra vẫn có người tốt bụng trong đó.
Đi bộ trở về ký túc xá, Uyển Sa thật sự không dám trở về phòng ngủ. Cô vẫn nhớ rõ chuyện trong rừng. Phó Nhất Hành đột nhiên đè cô xuống, nhìn thì có vẻ vô ý ngã xuống người cô, nhưng sau đó suy đoán ra cô lại cảm thấy anh có khả năng làm ra chuyện đáng sợ với cô.
Ở dưới ký túc xá, sau khi do dự một hồi, cô đút tay vào túi áo chạm vào vật cứng rắn lành lạnh gì đó, lấy ra vừa thấy rằng đó là một chiếc đồng hồ đã mất của cô.
Kỳ lạ thay, cô nhớ rõ ràng buổi sáng đi ra ngoài trong túi không có gì, chẳng lẽ có người nào nhét vào, tính ra cô chỉ tiếp xúc có vài người mà thôi.
Cuối cùng Uyển Sa cũng bước vào phòng ngủ, phát hiện đèn không mở, căn phòng im lặng.
Phó Nhất Hành chưa trở về, suốt cả đêm cũng không thấy đâu.
Ngày đầu tiên đi học sau khai giảng,Uyển Sa theo hướng dẫn của giám thị đến lớp học và nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Đái Mạn Lệ ngẩng đầu lên vén mái tóc xoăn, ngồi ở hàng trước cao giọng khiêu khích nam sinh tóc húi cua bên cạnh.
Uyển Sa đến hơi muộn nên chỗ ngồi trong lớp hầu như đã gần đầy, vì vậy cô chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau, nhân lúc mọi người hỗn loạn cô nhìn xung quanh tìm chỗ.
Giống như có linh tính, cô nhận ra có ánh mắt trói chặt mình, phát hiện Phó Nhất Hành ngồi cạnh cửa sổ đang quay đầu nhìn về phía mình, chỗ bên cạnh anh còn trống.
Có nữ sinh đến gần cúi xuống khẽ nhắc nhở Uyển Sa "Cậu đừng ngồi bên cạnh cậu ta, hễ nữ sinh nào muốn ngồi cạnh đều bị đuổi đi."
Uyển Sat nhìn lớp không còn chỗ trống, nhún vai: "Nhưng cũng không thể đứng chứ."
Cô đi thẳng đến lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, nhớ đến việc anh không thích mình, xích ra bên ngoài cách anh một khoảng.
Phó Nhất Hành vốn dĩ không phản ứng, lúc cô ngồi xuống lại di chuyển xa ra, chân mày anh nhíu lại vừa lúc bị Uyển Sát nhìn thấy.
Uyển Sa cảm thấy chuyện anh ghét mình đã không có cách nào vãn hồi, nhưng dù sao anh đã cứu cô cũng không muốn gây chuyện với anh.
Tiếng chuông vang lên, một người đàn ông khoảng 40 tuổi với gương mặt tròn và cái mũi nhọn hoắc, nhìn có vẻ nghiêm khắc bước vào phòng học giới thiệu: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, mọi người gọi tôi là thầy Quách."
Uyển Sa phát hiện trên người ông không cầm sách, trước khi học sinh vào lớp học cũng không có sách giáo khoa, vậy rốt cuộc là học cái gì vậy.
Thầy Quách nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên các em đi học, nội dung chủ yếu là học về cơ thể nữ giới, có ai xung phong làm mẫu cho một người không?"
Đái Mạn Lệ nhanh chóng giơ tay, hét lên: "Em! Thầy chọn em đi!"
Thầy Quách gật đầu: "Đi lên bục giảng, giới thiệu bản thân cho mọi người biết."
Mọi người lén thảo luật nội dung học, không giống học toán lý hóa bình thường, chẳng lẽ là kiến thức sinh học.
Đái Mạn Lệ nhẹ nhàng nhảy lên bục giảng, nháy mắt mỉm cười: "Tên em là Đái Mạn Lệ, 16 tuổi."
Thầy Quách thình lình nói: "Cởi đồng phục ra, nằm xuống bục giảng."
Vừa dứt lời, cả lớp hết sức kinh ngạc.
Dù sao Đái Mạn Lệ cũng là người kì quái không chút do dự, thậm chí chỉ mong sao được cởi sạch sẽ.
Cô cởi từng món ra, cố ý ném xuống bên dưới khiến một người mặt đỏ mang tai.
Thầy Quách gõ thước: "Nằm xuống đất để một người dễ quan sát."
Đái Mạn Lệ nằm ở bục giảng, hào phóng giang rộng tay chân ra. Không ít nam sinh vây lại nhìn chằm chằm thân thể thiếu nữ trần truồng.
Uyển Sa ngồi ở hàng cuối cùng, cảm thấy cực kỳ may mắn có người cảnh trước mặt, không cần thưởng thức Đái Mạnh Lệ õng ẹo làm dáng.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Phó Nhất Hành, phát hiện anh không hề hứng thú với thân thể của nữ sinh, ngón tay thon dài trong đôi găng tay đen xoay bút, ánh mắt nhìn hàng cây xanh bên ngoài cửa sổ.
Thầy Quách giới thiệu ngực và bộ phận sinh dục của nữ giới, dùng phấn viết ra chỗ nhạy cảm ở đâu, yêu cầu một nam sinh lấy tay thử tiếp xúc.
Nam sinh tóc húi cua mặt đỏ bừng, duỗi tay ra giữa hai chân của Đái Mạn Lệ, nghe theo thầy Quách hướng dẫn nhẹ nhàng tách ra hoa môi cắm ngón tay vào tiểu huyệt của cô.
Đái Mạn Lệ phát ra tiếng rên rỉ nũng nịu: "Ưm , thật muốn..."
Thầy Quách giải thích: "Đây là âm đạo của phụ nữ, dương vật của đàn ông có thể ra vào liên tục, một người phụ nữ có thể làm với nhiều người đàn ông."
Nam sinh vây xem đều cứng lên ở dưới háng, cổ họng không ngừng nuốt xuống.
Thầy Quách vuốt cằm cười: "Các em có hứng với một cô gái sẽ muốn tiết nước bọt, có ý nghĩa muốn "ăn luôn" người đó."
Tay Phó Nhất Hành dừng lại, chiếc bút theo mu bàn tay trượt xuống, lăn xuống dưới ghế của Uyển Sa.
Uyển Sa cúi xuống gầm bàn, nhặt lên giúp anh, lúc nâng mông lên chạm vào ánh mắt quan sát của Phó Nhất Hành.
Vốn ánh mắt của anh đã sâu thẳm, lúc khuất tầm nhìn ngược sáng càng có vẻ u ám, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô dường như đang cân nhắc, rất nhanh sau đó biến mất.
Uyển Sa cảmt thấy kỳ lạ không thể giải thích được bèn đặt bút trên bàn của anh: "Trả cho cậu."
Thầy Quách muốn Đái Mạn Lệ mặt đồng phục vào, vỗ vỗ tay: "Kết tiếp, các bạn nam chọn bạn nữ làm đối tượng thực hành, có thể là 1-1 hoặc nhiều hơn một cặp. Sau khi lập nhóm xong, hãy theo tôi đến đến phòng thực hành."
Nam sinh tóc húi cua tên là Tôn Mậu được thầy Quách chọn là lớp trưởng tạm thời, thống kê danh sách học sinh mỗi nhóm.
Rất nhiều nữ sinh chạy đến tìm Phót Nhất Hành để tạo nhóm nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc.
Cũng có nhiều nam sinh mời Uyển Sa làm đối tượng thực hành. Uyển Sa vừa xấu hổ từ chối vừa có ý muốn chạy trốn khỏi lớp học này.
Cả lớp đi theo thầy Quách đến phòng thực hành cách vách, muốn chạy cũng không thể thoát.
Phòng thực hành rất rộng rãi, sắp xếp hàng chục chiếc giường nhỏ, mỗi chiếc giường đều có vách ngăn cách.
Thầy Quách nhận danh sách từ nam sinh tóc húi cua: "Hửm? Sao lại có hai người không có nhóm,Uyển Sa và Phó Nhất Hành."
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt quét về hai người.
Thầy Quách nhận ra giới tính khác nhau: "Vừa đủ một nam một nữ, vậy hai em thành một nhóm."
Trong lòng Uyển Sa hồi hộp, xem ra chạy trời không khỏi nắng.
Các nữ sinh nghe theo chỉ thị của thầy, nằm trên giường nhỏ.
Uyển Sa đóng băng tại chỗ, không muốn đi lên.
Thầy Quách đột nhiên nói: "Còn ai không muốn nằm lên tự tôi sẽ đến dạy riêng."
Uyển Sa thật sự không hề can tâm tình nguyện mà nằm lên giường, nhìn gương mặt vô cảm của Phó Nhất Hành, từng bước một đến gần cô.
Anh chán ghét cô như thế chắc sẽ không muốn chạm vào cô nhỉ.
Suy nghĩ xem có nên thương lượng với anh một chút để cùng nhau qua mặt thầy