Trời rạng sáng, bên ngoài thổi kèn để triệu tập những sinh tồn giả. Cách vách bên kia có người kiểm tra phòng, không cho phép sinh tồn giả trì hoãn thời gian. Uyển Sa đứng dậy, giúp Phó Nhất Hành mặc áo giáp rườm rà, nghĩ đến lúc phải chia tay, chẳng biết lúc nào cô có thể gặp lại anh, hốc mắt có chút chua xót.
Phó Nhất Hành giơ tay lên xoa xoa khóe mắt của cô, giọng trầm giọng nói: "Tôi sẽ không khiến em đợi lâu." Uyển Sa nói một tiếng được, bỗng nhiên kiễng chân lên ôm lấy Phó Nhất Hành, phát xuất tiếng hát lạnh hưởng thụ:tm lại ôm anh một cái." Phó Nhất Hành mở rộng hai tay, ôm cô vào lòng. Uyển Sa cọ cọ trong ngực anh, tham lam ao ước thời gian có thể dừng lại và khoảnh khắc này dù chỉ một lúc.
Sau khi Phó Nhất Hành cất bước đi, Uyển Sa bị giám thị áp tải đến phòng giam. Các nữ nô chịu đủ một đêm, bên ngoài da thịt trần trụi đầy vết bầm tím bị làm nhục, cứng đờ ngồi phịch ở trong đống cỏ.
Đến đúng giữa trưa, YaYa đem đồ ăn cho nữ nô, vừa vặn lúc đó Uyển Sa hỏi cô về những sinh tồn giả. Theo lời YaYa nói, mỗi ngày sinh tồn giả bị cưỡng chế huấn luyện thể lực vì để gia tăng phần hứng thú cho màn biểu diễn.
Lúc trước cô bị bắt ở trong rừng cây lần đó, chính là vật khí xui xẻo gặp phải huấn luyện viên Trần đang huấn luyện sinh tồn giả ngoài trời. Thời La Mã cũng có huấn luyện nô lệ, không thể ngờ được hệ thống tàn khốc thời cổ đại lại được sao chép toàn bộ.
Uyển Sa nghĩ đến một điều gì đó, hai tay vươn ra khỏi song sắt, nắm cổ tay YaYa ngại ngùng hỏi nhỏ: "YaYa, em có thuốc tránh thai không?"
Từ khi du thuyền,Uyển Sa và Phó Nhất Hành đã "ủ rượu nếp" hai lần, không có dùng biện pháp tránh thai nào. YaYa chớp mắt mấy cái: "Phòng tránh... Thuốc tránh thai? Đó là. . . Là gì?" Uyển Sa thấy vẻ mặt ngây thơ của YaYa không khỏi buồn cười: "Là thuốc uống vào không sinh em bé." "Em...em bé?" YaYa càng không hiểu.
"YaYa." Phía sau truyền đến tiếng quát to, "Không phải đã nói không được đến đây rồi sao?"Người nói chuyện có làn da ngăm đen, không cao nhưng có tấm lưng rắn chắc, khuôn mặt rộng lỗ tai to rất có uy nghi, bộ dạng có ba phần tương tự YaYa. Người canh gác nhìn hắn chào: "Huấn luyện viên Trần."
Hóa ra huấn luyện viên Trần là hắn, Uyển Sa suy đoán hắn là ba của YaYa, trước mắt không được bỏ qua cơ hội này. Uyển Sa chào hỏi một tiếng: "Xin chào huấn luyện viên Trần, tôi có một chuyện muốn nói với ông..."
Huấn luyện viên Trần nhướng mày, lập tức bỏ qua Uyển Sa, vỗ vỗ bả vai YaYa: "Nhanh chóng về nhà."
YaYa lắc đầu: "Ba ba, Sa Sa có. . . Có chuyện muốn nói với ba." Huấn luyện viên Trần quát to: "Để ý một nữ nô làm gì?"
Uyển Sa bị cắt lời, nhất quyết không từ bỏ nói: "Xin cho tôi một cơ hội, tôi muốn trở thành sinh tồn giả." Xung quanh tràn ra tiếng cười to, cười nhạt Uyển Sa không biết tự lượng sức mình. Huấn luyện viên Trần không khỏi liếc nhìn cô một cái, khinh thường cười: "Chỉ bằng cô, haha..."
Mặt Uyển Sa không đổi sắc: "Huấn luyện viên, tôi tin tưởng mình có thể trở thành sinh tồn giả." Huấn luyện viên Trần nghe vậy, đánh giá Uyển Sa vài lần, cười nhạo: "Một con nhóc ốm như vậy chưa kịp làm gì đã bị sư tử ăn thịt, có bao nhiêu hơi sức chứ?"
Uyển Sa do dự một phen, nghiêm túc nói: "Tôi có kỹ năng." "Kỹ năng gì?" Huấn luyện viên Trần ném một thanh sắt vào trong phòng giam,"Nếu có bản lĩnh thì dùng thanh sắt này bẻ cong song sắt ra khỏi nhà giam, tôi sẽ nhận cô làm học sinh." Uyển Sa nhặt thanh sắt lên, cạ vài cái vào giữa các song sắt, lúc va chạm mạnh đến cả một vết xước cũng không có.
Trừ YaYa, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn một hành động của Uyển Sa cười khinh thường. Uyển Sa ngồi xuống suy nghĩ, vuốt cằm đột nhiên búng tay một cái nói với YaYa: "Có thể lấy giúp chị hai thứ này không, một mảnh vải và một ly nước." YaYat giật mình, vội vàng đứng dậy đi lấy. Huấn luyện viên Trần nheo mắt lại, cảm thấy hứng thú chờ đợi hành động kết tiếp của cô.
Sau khi Uyển Sa có được hai món đồ, đổ ít nước thấm ướt mảnh vải lại dùng vải cột lên hai song sắt, hai đoạn vải trói chặt vào giữa thanh sắt và thắt nút. Huấn luyện viên Trần hừ một tiếng: "Sắt này cô nghĩ có thể dễ bẻ cong sao?"
Đấy là do Uyển Sa học được từ việc xem một tiết mục trên TV, cô không chắc mình có thể bẻ cong không nhưng thử một chút cũng không mất mát gì. Hai tay Uyển Sa dự ở hai đầu thanh sắt, dùng hết sức xoáy mạnh thanh sắt, giống như xoay tròn bánh lái ô tô thanh sắt truyền đến tiếng cọ sát cách cách, lại không nhúc nhích tí nào.
Bên tai tiếng cười nhạo càng lớn hơn. YaYa dậm chân, lắp bắp ủng hộ: "Sa Sa, thêm. . . Cố lên! Thêm. . . Cố lên! Thêm. . . Nào!"
Uyển Sa thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhất đỏ bừng, lòng bàn tay nắm chặt thanh sắt đau nhức, trong đầu nghĩ đến Phó Nhất Hành. Cô muốn ở bên Phó Nhất Hành, không trở thành gánh nặng của anh, nắm tay nhau cùng sóng vai đồng hành. Vĩnh viễn không rời xa.
Thanh sắt đột ngột bị xoay đến một nửa vòng cung, đầu thanh sắt loảng xoảng rung động, hình như có chút buông lỏng. Bốn phía truyền đến tiếng chật chật thán phục, tất cả trợn mắt há hốc mồm mày nhìn cái xoay thanh sắt. Một khi phần trên đã tách ra, phần sau rất dễ xử lý, song sắt thô cứng chậm rãi khép lại với nhau tạo thành một khe hở rộng rãi.
Uyển Sa nét thanh sắt, kéo xuống mảnh vải ướt, vừa vặt nhìn bàn tay sưng đỏ của mình, sau đó nắm chặt lại, thân hình nhỏ xinh theo khẽ hở chuồn ra ngoài. YaYa kích động vỗ tay: "Sa Sa giỏi. . . Tuyệt quá!"
Uyển Sa bước ra khỏi phòng giam, đứng thẳng người rồi cúi đầu với huấn luyện viên Trần đang kinh ngạc: "Huấn luyện viên Trần, xin chỉ giáo!"