Ngôi nhà gỗ sồi trong rừng có một cái bếp nhỏ, trong chảo dầu đang xào thịt rắn, tiếng xèo xèo phát ra từng miếng thịt.
Uyển Sa cầm cái muôi lật chuyển mặt, thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia bàn ăn.
Phó Nhất Hành đang uống trà và ngồi đối diện với giám thị 86, trên bàn có một ngọn đèn cũ đang cháy, ánh sáng màu vàng mờ nhạt bao quanh thân hai người.
Bầu không khí kì lạ lại cứng ngắc, như thể hết sức căng thẳng, hai người này tùy lúc có thể chiến đấu vậy.
Ngôi nhà gỗ sồi này là nơi ở của giám thị 86. Nếu hắn có ít tốt mời bọn họ ở lại đây, sao lại có địch ý với bọn họ?
Uyển Sa bưng lên thịt rắn đã nấu chín, ngồi xuống bên cạnh của Phó Nhất Hành, đôi đũa khua nhẹ vào cái bát rỗng mỉm cười: "Nếm thử tay nghề của em đi."
Găng tay đen của Phó Nhất Hành cầm đũa, gắp một khối thịt rắn hé răng trắng cắn gọn gàng, sau đó nhấm nuốt, đồ ăn đi xuống cổ họng nhấp nhô khiến người ta mê muội.
Uyển Sa nâng máy chăm chút nhìn anh không chớp mắt: "Ăn có ngon không?"
Phó Nhất Hành quay mặt nhìn cô, khoé môi cong lên nụ cười nhạt khiến đường cong ngũ quan sắc bén của anh trở nên mềm mại hơn một chút: "Không tệ."
Ánh mắt của Uyển Sa hy vọng nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của anh, trong lòng hơi ngọt ngào nhất nếm mật ong: "Anh thích thì tốt rồi."
Giám thị 86 ho khan hai tiếng, buông đũa: "Không có chút ớt cay, còn gọi là món ăn dân dã?"
Uyển Sa vất vả chuyển đi ánh mắt, nhíu mày quở trách: "Đã khàn tiếng như vậy rồi, thầy ăn ít cay một chút sẽ tốt cho cổ họng."
Kết quả là giám thị 86 ho khùng khục.
Thật ra Uyển Sa cũng thích ăn cay, từ nhỏ đến lớn không cay không vui, trước đây cô thường xuyên tranh giành túi snack cay với anh trai.
Loại snack này rất tiện, đối với hai anh em nó quý như trân bảo vậy.
Sau khi anh trai gặp chuyện, cô đột nhiên không còn thích ăn cay.
Có một lần bạn học cùng lớp mua một bao thuốc lá cay xè, Uyển Sa học bộ dạng hút thuốc, một vị cay nồng xộc thẳng vào miệng lưỡi khiến mũi cô đau xót, nước mắt ứa ra.
Giám thị 86 kia ăn không xong, vì vậy hắn đẩy thịt rắn sang một bên, rầu rĩ ngồi, vì đeo mặt nạ che kín nên không ai thấy rõ gương mặt của hắn.
Uyển Sa suy đoán hắn ăn không hợp khẩu vị, lúng túng nói: "Không thích vị nhạt sao, để em lấy thêm ít tương ớt."
Giám thị 86 giơ tay và nói: "Quên đi, hai người khẩn trương cút cho tôi, nhìn đã chán ghét."
Phó Nhất Hành lạnh nhạt mở miệng: "Ngày mai chúng tôi sẽ rời đi."
Giám thị 86 ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nói: "Tốt nhất nên rời khỏi hòn đảo,tử đừng quay về."
Uyển Sa đứng dậy, thu dọn chén bát và chuẩn bị rửa chúng.
Giám thị rời chén trà, ngón tay nhúng vào nước trà, vẽ ra một vòng tròn trên mặt bàn màu nâu: "Đây là hòn đảo, bây giờ chúng ta ta đang ở phía Tây Bắc, trường học ở phía Đông Nam, cảng thuyền là ở chỗ này. Nhớ kỹ không được đi thẳng, đi vòng quanh khu rừng lớn ở chính giữa. . ."
Phó Nhất Hành cắt ngang lời nói của hắn, cười khẽ: "Không cần phải giải thích, tôi đã xem qua bản đồ đảo."
Vẻ mặt của Uyển Sa bối rối: "Bên trong khu rừng lớn có cái gì, dã thú hay quái vật?"
Giám thị thở dài: "So với quái vật hay dã thú càng đáng sợ hơn chính là lòng người, ở trên hòn đảo này một nửa là thiên đường nửa kia là địa ngục, bây giờ em không biết là may mắn."
Uyển Sa nhớ đến Trì Phong đã từng nói, trường học chỉ chiếm 1/3 diện tích trên hòn đảo, hai phần ba là đồn trú bí mật, giám thị 86 thậm chí không muốn đề cập đến nó.
Đêm khuya, Uyển Sa múc một thùng nước, rửa chén rồi tắm nước lạnh thoải mái dễ chịu nằm trên giường.
Giám thị 86 tuy có thái độ với cô, nhưng hắn rất lịch sự tặng cho cô phòng ngủ sạch sẽ và thoải mái nhất.
Phó Nhất Hành lại ngủ ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Uyển Sa trằn trọc nằm trên giường, vuốt ve chăn lạnh bên cạnh, cảm thấy thiếu vắng "thứ" gì đó.
"Thứ" mà cô có thể ôm chặt lấy, tựa đầu vào một nơi mềm mại, thỉnh thoảng xoa xoa và hôn nhẹ, ngửi mùi hương dễ chịu, ngủ ngon cả đêm.
Mà "thứ" gì đó không có ở bên cạnh cô, dường như có một khoảng trống trong trái tim của cô, rất muốn lần theo mùi hương để tìm anh.
Uyển Sa ngồi dậy, tận dụng bóng tối, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, hai tay mò mẫm xung quanh trong đêm tối, dự định tìm đến vị trí của ghế sofa.
Đầu gối đột nhiên đụng vào một vật cứng, đau đớn khiến cô nghiến răng nghiến lợi. May mắn màu tiếng động không lớn, không có chuyển động trong phòng ngủ của giám thị 86.
Cổ tay của cô đột nhiên bị nắm giữ, đó làm bàn tay to ấm áp của anh, lòng bàn tay có vết chai mỏng, nhẹ nhàng xoa lên da thịt của cô, cọ xát khiến tâm ngứa ngáy.
Anh cởi găng tay ra rồi.
Cô thích đôi tay trần của anh, nhất là khi hai cơ thể quan sát lấy nhau màu vuốt ve an ủi da thịt của cô.
"Em đang làm gì đấy?"
Giọng nói anh lạnh lùng, vang lên trong đêm tôi giống như đang dụ dỗ cô rơi vào vực sâu.
Cô khom người xuống, chạm vào một tấm chăn mỏng, vén lên một góc, cơ thể mềm mại chui vào, tay xoa xoa thân thể cường tráng nóng bỏng và khẽ lẩm bẩm.
"Ngủ không được, em muốn ngủ cùng anh."