Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 46: Chạy Trối Chết




Trái tim của Uyển Sa đập như đánh trống, giả vờ hứng thú với các đạo cụ bạo dâm, đi đến bên cạnh vách tường treo cách đạo cụ để xem xét từng cái một.

Lưng như đang bị đôi mắt nhìn xuyên thủng.

Cô ra vẻ thoải mái hỏi: "Tiên sinh Benjamin, ngài đến từ đâu?"

"Tôi đến từ Paris." Benjamin nheo đôi mắt màu xanh lại, theo dõi nhất cử nhất động của cô,"Bảo bối, chọn 1 đạo cụ mà em thích đi."

Uyển Sa gỡ xuống chiếc còng tay màu bạc, thong thả bước đến cuối chiếc giường có bốn cây cột với một nụ cười trên môi: "Ngài có thể dạy tôi cách dùng nó thế nào không?"

Khi Benjamin thất cô thật sự sẵn sàng, trên mặt của lão ta có chút hứng thú.

Lão tát thích cường bạo các cô gái trẻ non nớt, dùng tất cả các loại đạo cụ xuyên qua tiểu huyệt. Tiết mục biểu diễn của Trì Phong đặc biệt thỏa mãn khẩu vị của lão.

Cân nhắc còn nhiều biện pháp để đối đãi với cô mà, ngay cả khi cô đã sẵn sàng lão cũng có thể nghĩ cách từ từ khiết cho cô chết đi sống lại.

Benjamin đi đến trước mặt Uyển Sa, ra vest lịch lãm giơ tay ra: "Ngoan, tôi sẽ còng tay cho em."

"Cách" một tiếng, cổ tay truyền đến cảm giác mát lạnh của kim loại. Lúc này, Benjamin mới phát hiện ra cổ tay mình bị Uyển Sa còng lại, phần còng tay kia còng vào thành giường.

Uyển Sa lùi xa vài bước, cách xa lão một chút: "Thật có lỗi với tiên sinh, còng tay này dành cho ông."

Đôi mắt của Benjamin gắt gao nhìn cô, tránh nổi gân xanh, hơi thở bắt đầu nặng hơn, phun ra những lời chửi thề bằng tiếng Pháp.

Tay của lão ta bị còng vào thành giường, đối với cô mà nói trước mặt bản thân cô tương đối an toàn.

Lòng Uyển Sa thoáng buông lỏng, chợt nghe lão tay cười haha cực kỳ đáng sợ.

Chỉ thấy, lão lấy ra một chùm chìa khóa lớn trong túi của mình, dùng ngón tay kéo ra một chiếc chìa khóa bạc màu bạc vẫy vẫy với Uyển Sa, cười nham hiểm.

Chết tiệt, tên biết thái này có chìa khóa còng tay.

Uyển Sa vội vàng xoay người, bỏ chạy đến cửa phòng. Cánh cửa đã bị Benjamin khóa trái, phải mất một ít thời gian để mở khóa.

Sau lưng, "cạch" một tiếng, còng tay rơi xuống đất "cộp cộp".

Benjamin không biết là đang hưng phấn hay làm tức giận, khuôn mặt tuấn tú của lão vặn vẹo đáng sợ, đôi mắt màu xanh phát ra tia lạnh lẽo, lão ta nện từng bước đến gần Uyển Sa.

Cuối cùng Uyển Sa mở được khóa, loa ra khỏi phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, dùng hết sức chạy trốn lên lầu.

Chiếc thuyền khổng lồ trôi nổi trên biển sâu, cô có thể trốn đi đâu? Nhưng mà cô tình nguyện nhảy ra khỏi cửa sổ rơi xuống biển, còn tốt hơn bị tên biết thái giày vò đến chết.

Trên tầng 4 đều là phòng của khách, các cánh cửa bị khóa chặt. Uyển Sa bất đắc dĩ lẻn vào toilet nữ, trốn vào phòng cuối cùng.

Bên ngoài cánh cửa toilet đột nhiên mở ra, truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.

Uyển Sa vội vàng ngồi lên bồn cầu, cuộn hai chân lên khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm khe hở bên dưới.

Thông qua khe hở bên dưới, cô có thể thấy trên những viên gạch lát màu đỏ có một đôi giày da của nam màu đen sáng loáng.

Uyển Sa không thể ngừng mà run rẩy, nín thở và lẳng lặng nhìn đôi giày da kia dừng lại từng phòng toilet.

Một hồi lâu, đôi giày da bước ra khỏi tầm mắt, dường như đã rời khỏi phòng toilet.

Uyển Sa nhẹ nhàng thở phào, quyết định trốn một hồi mới rời khỏi phòng.

Vào đúng lúc này, đột nhiên khe hở tối sầm lại.

Uyển Sa cúi đầu nhìn xuống, cơn ớn lạnh đập vào mặt, nháy mắt máu huyết toàn thân ngưng đọng.

Cô nhìn thấy gương mặt của Benjamin ngay khe hở, nhìn chăm chút cho cười to, nhe hàm răng ra.

"Bảo bối, bắt được em rồi."

Uyển Sa cứng ngắt đứng dậy, mở tay nắm cửa ra và dùng sức của cánh cửa vật vào Benjamin, giống như tội phạm chạy trốn, liều mạng chạy như điên ra ngoài.

Cô trèo lên cầu thang, gót chân bước hụt, cả người ngã xuống, mắt cá chân truyền đến đau đớn tê liệt.

Benjamin ở phía sau chậc lưỡi thương tiếc, bắt lấy bàn chân bị thương của cô, kéo cô xuống khỏi cầu thang.

Uyển Sa bị ngã toàn thân đau đớn vẫn không bỏ cuộc, dùng chân kia đá vào hạ thể của lão.

Benjamin nguyền rủa bằng tiếng Pháp, nắm lấy hai chân mảnh khảnh của cô, chuẩn bị xé chiếc áo choàng màu trắng của cô.

Thái dương đột nhiên chạm vào kim loại lạnh lẽo, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lạnh lẽo như băng.

"Mày cũng dám động vào cô ấy."

Người cầm khẩu súng chống ngày đầu Benjamin nói tiếng Pháp rõ ràng, Benjamin còn tưởng rằng đối phương cũng là người Pháp.

Benjamin run giọng hỏi: "Mày là ai?"

"Là kẻ giết mày." Và một cái bóp cò, anh dùng súng giảm thanh nên phút chốc đạt đã xuyên qua não lão ta.

Benjamin ngả người ra sau và ngã xuống đất, đôi mắt xanh vẫn đang mở to, máu chảy ra từ cái lỗ ở thái dương.

Uyển Sa giữ chặt lan can loạng choạng đứng dậy. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy một người mặc đồng phục màu đen và đeo mặt nạ bảo hộ, toàn thân phát ra hơi thở tàn nhẫn nhất tử thần.

Cô mơ hồ đoán ra anh là ai, đầu cô nóng bừng, bước chân không ổn định,t không cẩn thận ngã vào vòng tay của anh.

"Xin lỗi, lúc nãy em không có ý ngã vào, em bị trật mắt cá chân." Cô áp mặt vào ngực rộng thoải mái, yên tâm ngửi mùi hương mát lạnh của anh.

Anh giơ tay lên kéo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt lạnh lùng, đôi găng tay đen của anh xoa gò má trắng trẻo của cô: "Chúng ta rời khỏi chỗ này trước"

Uyển Sa khẽ đáp, kiên trì muốn tự mình đi, khập khiễng đi bên cạnh anh.

Phó Nhất Hành một tay cầm khẩu súng, một tay vững vàng đỡ lấy cô, lặng yên vòng qua những nơi dâm loạn, đi đến bên cạnh mạn thuyền đang bị gió biển hất vào mặt.

"Nhảy xuống, phía dưới có một chiếc ca nô."

Bên dưới là biển đen sâu không lường được, nhảy xuống thật sự có hơi đáng sợ. Nhưng mà Phó Nhất Hành đang ở bên cạnh cô, Uyển Sa lại cảm thấy bầu trời có sập xuống cũng không sợ, không chút do dự theo mép thuyền nhảy xuống.

Tiếng nước vang lên, cả người Uyển Sa chìm vào trong nước biển lạnh lẽo, một cánh tay mạnh mẽ nâng cô điềm tĩnh kéo cô lên ca nô cách đó không xa.

Uyển Sa trèo lên ca nô, lau sạch những giọt nước đọng trên mặt, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Giết Benjamin, trường học nhất định sẽ nghi ngờ cô, rất khó có thể tiếp tục ở lại trên đảo.

Phó Nhất Hành đạp chân ga, bình tĩnh nói: "Nhiên liệu của ca nô không đủ đi đến nơi khác, quay về đảo trước rồi tính tiếp."

Ca nô hằng hát chạy về hướng hòn đảo, ở phía đông đã thấy hòn đảo màu trắng được bao bọc giữa rừng cây xanh um giống như chiếc áo choàng, dần dần hiện ra trên đường chân trời màu xanh biển.

Lúc này, sau lưng ca nô truyền đến tiếng nổ "đùng đùng"t thật lớn.

Phó Nhất Hành nhanh chóng đẩy Uyển Sa núp bên dưới: "Đừng nhúc nhích!"

Uyển Sa không thể nhìn thấy cảnh phía sau, nhưng cô có thể phát hiện vô số viên đạn đang bắn vào bọn họ.

Chết tiệt bị đuổi theo rồi.

Hai chiếc ca nô màu trắng phi nước đại đuổi theo bọn họ, mỗi chiếc đều có 5 hoặc 6 giám thị được trang bị súng, quyết tâm bắn về phía bọn họ dữ dội.

Dù là người lợi hại đến thế nào cũng không có khả năng chạy trốn khỏi tình huống này, đối phó với mười mấy kẻ địch có súng.

Phó Nhất Hành ghé sát viền tai cô, trầm giọng nói: "Hít thật sâu."

Uyển Sa sửng sốt một giây, nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của anh, hít sâu một ngụm vào.

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, Phó Nhất Hành ôm lấy Uyển Sa, tránh đi những viên đạn lạc bắn đến, nhảy khỏi ca nô và rơi xuống sóng biển lạnh lẽo.