Chạy Theo Thuyền Giặc

Chạy Theo Thuyền Giặc - Chương 8: Phục vụ BOSS phúc hắc





Chờ Nghiêu Diệp nằm ngay đơ ngủ như chết xong, thế giới này rốt cục cũng thanh tĩnh.


Thật ra thì Điệp Phi nói rất đúng, người đàn ông này dung nhan họa quốc ương dân đủ sức để hấp dẫn toàn bộ phụ nữ trong thiên hạ, lông mày sắc bén, mũi cao lại thẳng, đôi môi ưu nhã hơi vểnh lên cực kì đẹp mắt, dù là bị bệnh cũng không sụt giảm bớt chút vẻ đẹp nào. Dĩ nhiên, điều đầu tiên khi bị dẫn dụ là sẽ chịu đùa giỡn tới chết.


Tôi trong lòng thầm cảnh báo chính mình một vạn lần: sắc đẹp lầm người, nếu như biết quý trọng sinh mạng của mình, phải tránh xa Nghiêu Diệp, càng xa càng tốt.


Một mình tôi ngồi cũng chán ngấy, vốn định vùi đầu trong phòng khách xem TV giết thời gian, ai biết được cái TV high definition Plasma 42 inch kia hoàn toàn chỉ là đồ trang trí, bởi vì Nghiêu Diệp đã không đóng phí sử dụng TV!Tôi quay ra ngoài nhìn mấy mảnh bông trắng tuyết mịt mờ mà cắn răng nghiến lợi, tiếp tục mang nhà tư bản này từ đầu tới cuối chửi bới một lần nữa, rồi cũng mơ hồ ngủ thiếp đi.


Khung cảnh hào hùng, khói súng tràn ngập khắp nơi, cảnh sắc hoang tàn.


Tôi lưng mang hận nước thù nhà, một nàng công chúa mất nước kiên cường bất khuất, mà cái tên Nghiêu Diệp kia chính là bạo vương phá rách non sông.


Tôi ngẩng đầu nhìn hắn trên cao, mắt trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, thà chết không theo.


Hắn ở trên lưng ngựa ưu nhã cúi người, cười gằn trước mặt tôi: "Chỉ cần cô chịu đầu hàng quả nhân, tất cả sẽ cho qua. "


"Mơ đi cưng!"Tôi bực tức cự tuyệt hắn.


Hắn cười nắc nẻ, giễu cợt tôi không biết lượng sức mình.


Hình ảnh kia biến mất.


Tôi ngoan ngoãn ỷ ôi trong ngực Nghiêu Diệp, nhân lúc hắn tay nâng chén rượu thì từ trong tay áo tôi trượt ra một thanh gươm sắc nhọn, vô tình nhằm trái tim hắn mà đâm.


Trong nháy mắt, máu đỏ đầy áo tôi, như ánh sáng chói chang đẹp đẽ.


Thế nhưng hắn lại không có chút kinh ngạc, tay nắm chặt lấy cằm tôi, nụ cười vẫn quyến rũ như ngày nào: "Cho dù ta chết, em vẫn là người của ta, đời đời kiếp kiếp không bao giờ thay đổi. "


Sau đó, trong lòng tôi, hắn từ từ khép đôi mắt đen tuyền đó...


Tôi bừng tỉnh, một mảnh màu đỏ tươi khiến tôi rợn cả người, mồ hôi lạnh đổ toàn thân.


Hé mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại của Nghiêu Diệp, giống y đúc tên bạo quân trong giấc mộng, mất nửa ngày hồn phiêu phách tán mới trở về thân, tôi ngỡ ra lúc này chỉ là nằm mơ thôi đấy. Cằm tự nhiên lại thấy đau, hóa ra tên này còn đang nắm lấy mặt tôi, chắc vì lúc nãy còn phát sốt, tay của anh ta nhiệt độ rất cao, một cảm xúc nóng bỏng như điện phóng thẳng đến lòng tôi.


Tôi run cả người, vội vàng ngội dậy tránh xa khỏi tay của hắn, lúng túng nói: "Thầy, thầy Nghiêu, thầy đã tỉnh rồi à?"Thật ra thì tôi vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng hư hư thực thực đó, tự nhiên giờ lại thấy người thực trước mặt, cho nên cảm giác cũng không giống với ngày hôm qua.


Lúc này đây không khí bốn phía tràn ngập hai chữ "mập mờ".


Trầm mặc một hồi Nghiêu Diệp nhẹ nhàng cười, cảm khái: "Này ngốc, tôi nghĩ ngày thường em rất ngu rồi, không nghĩ tới em ngủ cũng ngu như vậy. Há mồm nói mớ còn chưa tính, không ngờ lớn thế mà còn chảy nước miếng nữa. "Anh ta rũ mắt xuống, tầm mắt phóng tới nơi một mảng nhạt nhạt trên salon trắng tuyết, đây chính là tội chứng đả kích của tôi.


"Người nói độc địa nhất thiên hạ" danh hiệu này không giành cho hắn thì cho ai đây?Đáng tiếc là tôi còn vì một dao trong cơn ác mộng kia làm áy náy, bây giờ nghĩ lại, tôi nhất định là bởi vì hiện thực bị anh ta chèn ép lâu quá cho nên trong mơ mới phải phản kháng kịch liệt đến vậy, đáng đời!



Không ngờ tôi còn bị nhiễm cái khí thế cao thượng của cô công chúa kia, gan lớn bằng trời, chỉ mặt anh ta mà hét: "Không phải chỉ có ướt một chút thôi sao?Tôi bồi thường là được chứ gì. "Thật không biết anh ta sao lại có thể chọn một bộ salon màu trắng như thế, chẳng lẽ đây chính là cá tính ác liệt của một tên phúc hắc đến tận xương sao?Nam nhân giả nhân giả nghĩa, anh cứ tiếp tục mơ ban ngày đi!


"Em trả?"Mắt anh ta nheo lại, làm bộ suy tư một hồi, "Cũng được, đây là sản phẩm bằng vải bông Ai Cập được vận chuyển bằng đường hàng không tới, tôi nhớ không nhầm thì, giá tiền bộ này là một.... "


"Thầy Nghiêu, thầy ngủ lâu như vậy chắc là đói lắm phải không?Em sẽ làm chút gì cho thầy ăn nhé!"Tôi lập tức liếm mặt nịnh hót, chỉ sợ sau chữ "một" kia hắn sẽ khạc ra một đống số không nữa, tôi là người nghèo rớt mồng tơi, không cần phải bị hù chết như vậy. Mơ thì mơ đi, thực tế vẫn là thực tế, tôi vẫn lấy thời cuộc là trọng, không dám lơ là.


Nghiêu Diệp dịu dàng sờ sờ tóc tôi, trên mặt cười tươi như mùa xuân phơi phới: "Ừ, xem xa tư tưởng của em giác ngộ rất cao, đi mau đi. "Tôi như được đại xá, đang đinh thở nhẹ ra một hơi ai ngờ tên nào đó như Satan nhẹ nhàng mở khóe môi đẹp đẽ: "Hiếm khi thấy người này ngoan như vậy, thôi cũng không cần bồi thường tiền, hôm nào đó tôi sẽ đem hóa đơn giặt khô bộ ghế này mang tới cho em, không cần quá cảm kích tôi đâu. "


Gương mặt tôi co quắp, vội vàng lao vào phòng bếp, nếu không tôi sợ chính mình sẽ không khống chế được mà kết liễu anh ta mất thôi!


Phòng bếp anh ta không có lấy một hạt bụi, giống như một nơi không hề dùng tới, mấy dụng cụ đồ bếp sáng bóng còn có thể soi được gương mặt tròn trịa xinh đẹp như hoa của tôi. Nhưng mà phòng bếp này cũng tệ quá đi, bên trong hoàn toàn không có gì, ngoài một hàng trứng gà, một gói mì và một ít gạo ra thì cái gì nên có cũng không có.


Người phụ nữ khéo léo đâu thể bị làm khó bởi chuyện bếp núc được, mặc dù so với cái danh hiệu khéo léo này tôi còn cách hơi xa. Đợt xem mắt hồi hè mẹ tôi đã bổ túc cho mấy ngày một khóa học nấu nướng, cuối cùng cũng miễn cưỡng giữ lại được phòng bếp cho gia đình, mẹ tôi để lại một câu, "nắm được dạ dày của người đàn ông xem như nắm được lòng của họ", tiền đồ ngự trị ông xã mới thênh thang làm sao. Tôi vén tay áo lên, trước tiên là vo gạo rồi cho vào nồi cơm điện nấu cháo, sau đó làm thêm một cái trứng chần nước sôi vào mì nữa, thật ra thì suy nghĩ tốt đẹp của tôi bây giờ là: cho Nghiêu Diệp ăn "món cơm nhão đặc biệt", ai bảo anh ta bị bệnh, muốn làm sạch dạ dày nha, còn về phần tôi, đương nhiên món ưa thích chính là mì trứng chần nước sôi.


Trên đầu Nghiêu Diệp còn mang túi chườm nước đá, cả người bao lại như một cái bánh chưng nằm vùi trên sô pha, nhưng mà bây giờ tôi đây sẽ không ngu mà xem nhẹ lực sát thương của hắn, tên yêu nghiệp phúc hắc có bệnh váng đầu đi chăng nữa thì đánh cũng không chết được, rốt cục vẫn là đại BOSS mà thôi.


Anh ta như lão hoàng đế thúc giục: "Sao còn chưa xong?Tôi đói rồi. "


Tốt nhất là đói chết luôn đi, xong hết chuyện.


Tôi ác độc nguyền rủa, nhưng mà trên mặt vẫn là má lúm đồng tiền như hoa, vô sỉ đi dọn xong bát đũa rồi mời anh ta vào bàn, phục vụ từng li từng tí: "Thầy ngồi trước rồi em bưng tới. "Ai ai, cứ thế này có khi tôi làm bồi bàn mời khách cũng được, cần làm gì biết làm đấy, còn không cần đi học bổ túc nữa chứ.


Tôi mang cháo loãng ra rồi cũng ngồi xuống theo, đang chuẩn bị ăn ngấu nghiến món mà mình đã tỉ mỉ chế biến, chỉ là... trước mặt một khoảng không, vật đổi sao dời, mì của tôi thành của Nghiêu Diệp, cháo thành của tôi.


Anh ta không buồn để ý tới ánh mắt phóng hỏa của tôi, thong thả ung dung ăn. Thấy tôi không nhúc nhích, một mặt đầy nhân từ nói: "Ăn nhanh đi, tôi không lấy tiền em bát cháo này đâu, đừng có trợn to mắt như Trinh Tử nữa, dọa người quá. "


Tôi đập đập vào trái tim nhỏ bé tức giận bùng bùng, trơ mắt nhìn tên nào đó nhàn nhã ăn trứng chần nước sôi của tôi vào bụng, rồi còn múc múc "cháo" của tôi ăn ngon lành, rốt cục cũng hiểu cái gì gọi là "trộm gà không được còn mất đấu gạo". Tôi còn chưa từ bỏ ý định vũng vẫy giãy dụa: "Thầy Nghiêu à, thầy còn đang sốt, không nên ăn mấy loại nhiều dầu mỡ như trứng gà được, húp cháo mới mau lành. "


Nghiêu Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói rất chi là bất đắc dĩ: "Biết sao được, ai bảo em là học trò của tôi, không đối tốt với em thì tốt với ai?Mấy loại chần nước này em ăn ít một chút, ăn nhiều cháo mới tốt cho cơ thể, cả ngày chảy nước miếng thì không tốt, em nói đúng không?"


Tôi hết ý kiến, ai có thể cho tôi biết trứng chần và chảy nước miếng có liên quan gì với nhau không?Anh ta căn bản là đang nói bậy về trứng!Nghiêu Diệp nô dịch người khác cảnh giới tối cao nhất chính là nhìn người khác thay hắn bán mạng, đã thế còn không thể nói một câu oán giận, cuối cùng lại còn phải cảm ơn, xem đi, còn có lẽ trời không vậy?


Tôi rốt cục cũng đành thua trận, vạn phần buồn bã chấp nhận gật đầu: "Dạ, thầy nói rất đúng. "


Điệp Phi nói tôi có một bí quyết làm người nhất định phải học được, khi bạn cảm thấy không thể nhịn được nữa, xin hãy nhịn xuống. Trước mắt quyền thế như vậy, sai cũng phải vặn vẹo cho thành đúng. Vì để thuận lợi tốt nghiệp, tôi có gì là không thể nhẫn nhịn hay sao?


Lát sau, Nghiêu Diệp chần chừ nói: "Mì này..."


Ánh mắt tôi tỏa đầy sao nhìn anh ta, mặt chờ mong tranh công: "Mì này thầy thấy thế nào?Có phải rất đặc biệt không?Em là được danh sư chân truyền dạy lại đấy. "


Anh ta nếm thử miếng nữa, lại hỏi tôi tiếp: "Danh sư kia là ai?"



Nghe giọng điệu lập lờ nước đôi này có chút không đúng, tôi cần thận tìm từ: "Sao, thế nào ạ?"


"Tôi thấy nên thay người. "Anh ta không nhanh không chậm kết luận.


Tôm tép? Thay đổi?


Tôi yên lặng, mẹ à, con gái thành thật xin lỗi người...


Chờ phục vụ Nghiêu Diệp uống trà no bụng xong, tôi lại phải chấp nhận đi rửa bát đĩa, trong lòng thầm suy nghĩ nên tìm một lý do nào đó mà rút lui. Còn chưa kịp nghĩ ra, Nghiêu Diệp đang ngồi vắt vẻo trên ghế sa lon xem báo giành nói trước: "Sáng nay em không nhận được điện thoại từ người của tôi sao?Tại sao lại về?"


Tôi mặt ngu trợn to mắt, không hiểu: "Người của thầy?Người nào cơ?" Trong đầu tôi cố gắng tìm tòi, ấn tượng mơ hồ hình như có mấy cuộc gọi nhỡ. Đáng tiếc tôi khó có được ngày ngủ thẳng cò thẳng cánh như vậy, đương nhiên sẽ không có thời gian nhàn rỗi nghe điện thoại, tôi lặng lẽ cúi đầy, chờ một đợt giáo huấn.


Quả nhiên, mặt Nghiêu Diệp tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú da đầu tóc mượt của tôi, nhếch môi cười lạnh: "Tốt, không ngờ em cũng rất có bản lĩnh!Rất tốt!"


Anh ta vừa nói mấy chữ "có bản lĩnh"mặt tôi tự nhiên nóng lên, ý nghĩ của tôi khi đó là: một người vui không bằng mọi người vui, được khen phải chia sẻ với mọi người nha, vì vậy, phải biết Lâm Đại Đại tôi đây cũng từng được hiệu trưởng khen qua nha...


Tôi vặn vẹo ngón tay, không để cho anh ta nhìn thấy mặt, lắp bắp nói: "Thầy Nghiêu, em biết sai rồi, em không nên ngủ nướng, để cho người của thầy không tìm được em!"Tôi ngoài miệng nhận lỗi trong lòng chửi bới, tôi nhận sai không có nghĩa là khuất phục!Yêu nghiệp kia mỗi ngày nô dịch tôi còn chưa đủ sao, còn không sợ phiền người khác tìm trợ thủ đi hành hạ tôi, không muốn tôi sống nữa đúng không?


"Ừ, biết sai có thể sửa, sau này sẽ tốt hơn. "Anh ta chợt bình tĩnh lại, nhưng mà giọng nói vẫn âm trầm đáng sợ như cũ, "Nếu em từ chối cơ hội thực tập này, tôi cũng không miễn cưỡng, con người của tôi vẫn luôn tôi trọng dân chủ. "


"Cơ hội thực tập?"Tôi hét to, kinh ngạc hỏi lại, "Thầy, thầy nói là cho em tới Đại Tứ thực tập sao?Thầy tìm việc cho em rồi hả?"


Anh ta giương mắt nhìn tôi hồi lâu, lúc đó mới gật đầu: "Ừ, vốn là sắp xếp cho em một chỗ. "


"Em có thể hỏi là vị trí nào không?"Tôi hưng phấn hỏi tiếp, như ngồi trên mây. Vốn là tôi đang buồn phiền chuyện này, anh ta tự nhiên lại làm xong hết cả, thật là sao không nói.


"Ban khoa học kĩ thuật Nghiêu Thị". Anh ta nhàn nhạt nói.


Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, OH MY GOD!Ban khoa học kĩ thuật Nghiêu Thị!Đó không phải là nơi chỉ có trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp được công ty mời về tụ hội "ban tinh anh" sao?Nghiêu Diệp, Nghiêu Thị.... Đại não chậm rì mới vỡ ra hai từ then chốt, không ngờ một tay mơ chưa qua anh văn cấp sáu như tôi cũng được bước vào Nghiêu Thị, sức mạnh mãnh liệt của quan hệ giờ tôi mới thấy.


Tôi lập tức nước mắt lưng tròng cảm động khắc sâu cả ngũ tạng rưng rưng nhìn Nghiêu Diệp: "Cám ơn thầy lo cho em, em nhất định sẽ cố gắng làm việc trả lại ơn đức của thầy. "Tôi thiếu đường tới ôm đùi tên nào đó mà biểu lộ lòng cảm kích!Xe, phòng, tiền bạc, tôi tới đây!


"Không cần cám ơn tôi". Anh ta nghiêng mặt đi không thèm nhìn tôi, bình tĩnh lật sang trang báo khác rồi thong thả giải thích, "Dù saao em cũng bỏ qua rồi, tôi cũng coi như không cần báo đáp, khỏi lo. "


Tôi ngã thẳng xuống đất, cao giọng kêu la: "Đừng mà thầy!Thầy ơi, là em sai, thầy tha thứ cho em lần này thôi, em thề về sau không bao giờ ngủ nưỡng nữa, được không thầy?"Ông trời của tôi ơi, mấy câu này ông đừng có nghe nha.


Anh ta đổi một tư thế ngồi khác, lạnh lùng nhìn tôi một cái, lười biếng nói: "Không được, cho tôi một lý do. "


Lý do?Ơ, cái này dễ, bản lĩnh lớn nhất của tôi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường mà, đi theo yêu nghiệt miệng lưỡi càng thêm lưu loát thao thao bất tuyệt.


Tôi suy nghĩ một chút, rất nhanh vô sỉ bộc lộ thế mạnh của bản thân: "Em ba tuổi đã giỏi văn, năm tuổi giỏi võ, bảy tuổi đi chu du thiên hạ, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, cầm kì thi họa, giặt quần áo nấu cơm không gì không làm được, tuyệt đối là một nhân tài hiếm có trên nhiều phương diện, hoàn toàn là người hầu tiêu chuẩn của thế kỉ hai mốt, một mình em có thể bằng mười người, thầy Nghiêu, xin thầy cho em cơ hội vì thầy mà cống hiến đi. "


Khóe miệng người nào đó giật giật, hồi lâu mới nhếch mày lên hỏi ngược lại: "Vì tôi mà cống hiến?Không miễn cưỡng sao?"


"Không miễn cưỡng, tuyệt đối không miễn cưỡng!"Tôi nhanh chóng gật đầu, như thể hận không lấy cái chết của mình mà chứng minh tâm trong sáng. Vì đi vào Nghiêu thị, cái gì tôi cũng có thể bỏ ra, đời này tôi chỉ có duy nhất một cơ hội này để so với mấy người trên tiến sĩ mà thôi a!


"Rất tốt. "Anh ta hài lòng gật đầu, từ từ lấn tới gần tôi, đôi mắt đen láy trong suốt phản chiếu hình dáng ngu si của tôi.


A Mi Phò Phò a, đôi mắt này tuyệt đối có thể phát ra dòng điện mười vạn vôn a. Ăn cơm xong cũng toát mồ hôi, anh ta thoải mái cởi bớt quần áo, kìa, xương quai xanh ưu nhã, cơ ngực ẩn hiện ẩn hiện...Thật hấp dẫn biết bao, tôi lập tức bị ai đó câu hồn, nhịp tim tăng vượt bậc, nhưng mà đại não anh minh nhanh chóng phòng ngự nói cho tôi biết, mỗi lần người này cười đến dịu dàng chính là thời điểm có chuyện chẳng lành.


Quả nhiên, anh ta từ từ nói: "Em đã trung thành như vậy, nhân tiện lúc tôi còn chưa khỏe hẳn, mỗi ngày em cứ tới đây báo cáo, thuận tiện...phụ trách ba bữa cơm và quét dọn luôn. "


Nghe lời nói của kẻ giàu bất nhân chưa, trước mắt tôi tối sầm lại, thiếu chút nữa té xỉu, trong lòng rên rỉ, quả nhiên thương nhân là phải gian manh mà, chỉ một câu nói cũng dễ dàng làm tôi tự đào hầm nhảy xuống như vậy.


Thấy tôi vẫn ngây ngốc không trả lời, Nghiêu Diệp nói tiếp: "Thế nào?Em không muốn phải không?"


Nắm số mạng của người ta như thế thì tôi còn làm gì được, tôi cắn răng: "Học trò đương nhiên là tình nghĩa không còn từ nào để nói. "Thấy hắn hài lòng cười, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.


Cùng yêu nghiệt đấu tranh kết quả tôi không cần thử cũng biết, nhất định là chết không toàn thây, tôi mới không ngu ngốc như thế.


Chờ yêu nghiệt khai ân thả về, tôi cũng chỉ còn nửa mạng.


Vừa về tới kí túc xá, Hồ Điệp Phi liền bay tới, hai mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh hưng phấn: "Thế nào thế nào?Lần này đi tới hoàng cung của thầy Nghiêu có cảm nhận gì?"


Đầu trí hùng dũng với Nghiêu Diệp xong tôi cũng quá mệt mỏi rồi, làm gì còn cảm nhận chứ?Tôi vô lực ngã xuống ghế, một lúc lâu mới suy yếu trả lời: "Chưa định hình lắm, cảm giác rất thoải mái. "


"A a a..."Hồ Điệp Phi gào thét mấy trăm dB, cả người run rẩy chỉ vào tôi: "Mày mày, mày..."


Tôi vội nhảy dựng lên che miệng nó: "Mày làm gì đấy?Hôm nay ăn trúng thuốc kích thích à?"


"Phì!"Con ngươi nó lúng liếng nhìn qua tôi một lần, giống như hận không thể thoát luôn quần áo tôi ra vậy, "Hiệu trưởng nói không sai mà, con bé mà ngươi đúng là có bản lĩnh a!"Nó bỏ lại một câu đầy ý vị sâu xa rồi uốn éo chạy thẳng ra ban công.


Tôi cảm thấy không giải thích được, thần kinh của cô bạn cùng phòng này hình như có vấn đề, đang tựa cầu thang đổi dép tự nhiên lại nhìn thấy màn hình máy tính đối diện sáng trưng, trên trang kia viết thật to: cuối cùng anh mãnh liệt đẩy thêm vài cái, gào thét một tiếng rồi nằm trên người cô, cảm giác thật thoải mái..."


Tôi lệ rơi đầy mặt 囧


Lúc này trên ban công truyền đến tiếng người con gái nào đó đang cật lực suy đoán: "Ừ... đúng đúng... tao không có nói phét đâu, thật!nó chính miệng thừa nhận mà, ừ, khẳng định rồi..."


Tôi ngửa mặt lên trời vỗ trán, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa hét lên trời một tiếng: "Hồ Điệp Phi, mày vào đây cho tao."