Cháy Nắng

Chương 3: Hạ trụy




“Mẹ kiếp, ông đây cho mày xem!”

Tên cầm đầu đi qua muốn cho Trần Giang Dã một đấm.

“A——aaa!”

Tiếng hét đứt quãng vang lên, không phải âm thanh của Trần Giang Dã.

Tiếng hét phát ra từ cái miệng đang mở to của hắn, bởi vì nắm đấm vung lên của hắn bị Trần Giang Dã siết chặt, vặn cánh tay của hắn thành cái bánh quai chèo.

Tân Nguyệt đứng cách vài mét đều nghe rõ vài tiếng xương bị bẻ giòn tan.

“Thành ca!”

Một tên gầy gò trong đám vừa bị Tân Nguyệt ném đá liền hét lớn một tiếng.

Hắn vung mạnh nắm đấm muốn qua giúp đỡ.

Trần Giang Dã nhướng mí mắt lên, dùng một chân đá vào tên được gọi là “Thành ca”, thuận thế lượn vòng đá vào tên gầy gò đang lao về phía mình.

“Bụp” một tiếng, tên gầy gò liền ngã xuống đất.

Nhanh nhẹn thu dọn được hai tên, Trần Giang Dã cũng không thèm chớp mắt một cái, cũng không có biểu tình gì.

Sau đó, cậu hơi nâng quai hàm lên, nhìn hai tên còn lại. Đôi mắt đen kịt, lạnh lùng, không mang theo một chút nhiệt độ nào.

Ngay tức khắc, cả hai không hẹn mà nuốt nước bọt.

Bọn hắn nhìn ra được Trần Giang Dã từng luyện qua, rõ ràng khiến bọn hắn càng thêm kinh sợ, mà lúc này một tay của Trần Giang Dã vẫn đang đút vào túi, tư thế lười biếng, giống như vừa rồi cậu không hề tiêu hao chút sức lực nào.

“Hai đứa mày ngây người ra đó làm gì?”

Tên cầm đầu đỡ cánh tay gầm thét về phía hai tên còn lại.

Hắn vừa hét lên, ánh mắt của Trần Giang Dã lại rơi trên người hắn.

Tên cầm đầu vừa bị Trần Giang Dã đá đến mức không đứng vững ngã xuống đất, lúc này đang định bò dậy, nhưng Trần Giang Dã lại cho hắn một cú sút, lực đá không nhẹ.

Khuôn mặt của hắn đau đến mức vặn quẹo, nhưng miệng không hề ngậm lại: “Con mẹ mày!”

Chỉ là một giây tiếp theo hắn nói không ra lời——

Trần Giang Dã ngồi xổm xuống, nắm tay nện vào miệng hắn.

Răng là cơ quan cứng nhất trên cơ thể con người, một nắm đấm rơi xuống, phần thịt môi phủ trên răng sẽ chìm vào khe giữa hai hàm răng, lại thêm một nắm đấm, máu sẽ trào ra giữa các kẽ răng.

Máu loang ra trên cằm và một bên mặt của hắn, nhưng Trần Giang Dã không thu tay lại, vẫn tiếp tục đánh vào chỗ bị thương hết nắm đấm này đến nắm đấm khác, thẳng đến khi miệng hắn tràn đầy máu.

Nắm đấm của Trần Giang Dã vừa nhanh vừa ác liệt, cả quá trình cũng chỉ đến hai ba giây.

Trong hai ba giây này không có ai ngăn cậu lại, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tân Nguyệt cũng nhìn thấy đến ngơ ngác, cô không phải chưa từng nhìn thấy người khác đánh nhau, nhưng chưa bao giờ thấy ai đánh nhau ác như vậy, quá trình gần như là tàn bạo.

Tên cầm đầu bị cậu đánh đến mức máu dồn vào khí quản, cổ họng phát ra tiếng kêu chói lọi, sau khi đợi cậu dừng tay hắn vội vàng lăn sang một bên ho khan kịch liệt.

Trần Giang Dã đứng dậy, nhìn hắn từ cao nhìn xuống, ánh mắt như thế nhìn thấy thứ rác rưởi không đáng để nhắc đến.

“Mang hắn cút đi.”

Cậu đá vào tên gầy gò ở bên cạnh, ngữ khí thờ ơ.

Tên gầy gò nhìn thấy cậu đánh người tàn bạo như vậy, bị dọa sợ không nhẹ, kéo tên cầm đầu đứng dậy lôi đi, lúc này hai tên còn lại vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Bọn hắn chạy xe mô tô đến, chỉ nghe thấy vài tiếng động cơ rít lên, bọn hắn nhanh chóng chạy mất dạng.

Trong sân chỉ còn lại Trần Giang Dã và Tân Nguyệt.

Trần Giang Dã sau khi nhìn thấy đám du côn biến mất, trực tiếp xoay người đi về phía vòi nước trong sân, vặn mở vòi nước chuẩn bị rửa tay.

Tân Nguyệt định thần lại từ trong sự kinh ngạc, nhìn thấy một mảng máu lớn trên mu bàn tay của cậu, không rõ đó là vết máu bị dính lên hay là của cậu.

“Này!”

Cô gọi cậu một tiếng, chạy qua.

Khoảng cách rất gần, cô nhìn thấy vùng khớp xương của Trần Giang Dã bị nứt ra.

“Vết thương không được chạm vào nước.” Cô nhắc nhở cậu.

Vết thương trên tay của Trần Giang Dã không nhỏ, nếu rửa trực tiếp bằng nước lã rất dễ bị nhiễm trùng, đặc biệt là vào mùa hè.

“Trong nhà tôi có cồn y tế, cậu đợi tôi một lát.”

Nói xong, Tân Nguyệt liền chạy vào trong nhà, cũng không quan tâm cậu có cần hay không.

Trần Giang Dã ngồi xổm tại chỗ, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt không chút cảm xúc nào.



Nước trong vòi lộp bộp chảy ào ạt, một lúc sau, cậu đưa tay khóa nước, đứng dậy ngồi trên bồn hoa bên cạnh, tay chống lên đầu gối.

Vài phút sau, Tân Nguyệt ôm nửa chai cồn y tế và một chồng băng gạc chạy ra ngoài. Chiếc gạc này là năm ngoái cha cô lái xe ngã xuống mương bị thương ở vai nên ông để lại, cô luôn dùng nó làm sạch túi nilon, bây giờ vẫn có thể dùng, cồn ý tế cũng là lúc đó để lại.

Tân Nguyệt chạy đến trước mặt Trần Giang Dã, sau khi đối mắt với cậu vài giây liền ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Đưa tay lên.”

Trần Giang Dã liếc cô một cái, đưa tay lên.

Tay của cậu rất đẹp, ngón tay thon dài, nhưng khớp xương rõ ràng có lực, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, như những đường gờ nhấp nhô, bây giờ dính máu còn toát lên một loại nghệ thuật khó tả.

“Cậu nhịn một chút.”

“Ừm.”

Trần Giang Dã phát ra một âm tiết từ trong cổ họng.

Tân Nguyệt ngước mắt lên nhìn cậu, nhìn thấy bộ dáng một chút cũng không sợ của cậu, cô trực tiếp đổ cồn lên vết thương, cồn y tế chảy xuống mu bàn tay, rửa trôi không ít vết máu.

Trần Giang Dã một tiếng cũng không phản kháng, đến lông mày cũng không cau một cái.

Tân Nguyệt không tránh khỏi tò mò: “Không đau hả?”

“Chút này có là gì?”

Một câu nói rất ra vẻ, nhưng ngữ khí lại không phải.

Tân Nguyệt chớp chớp mắt, không nói gì.

Lấy ra một miếng gạc nhúng vào cồn, Tân Nguyệt chuẩn bị lau sạch máu quanh vết thương cho cậu.

Để tiện cho việc lau, rất tự nhiên, cô nắm lấy bốn ngón tay của cậu.

Ngoại trừ lúc học tiểu học phải nhảy những bài thể dục, Tân Nguyệt chưa bao giờ nắm tay của con trai, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, cô cảm giác như có dòng điện đột ngột dâng lên, hơi tê dại.

Cô sững sờ một lúc, lúc này mới nhận ra hai người không thân, nhưng chạm đều chạm rồi, cô nghĩ Trần Giang Dã có lẽ sẽ không để ý, cô cũng không phải là người thích làm mình làm mẩy, dứt khoát nắm chặt, thuận tiện lau vết máu.

Lực chú ý của Tân Nguyệt tập trung vào mu bàn tay của Trần Giang Dã, cho nên không nhìn thấy lông mi của cậu đang nhúc nhích.

Đôi mắt to của Trần Giang Dã vốn rất sâu, hàng lông mi dày lại đậm càng khiến đôi mắt của cậu thêm sâu.

Trần Giang Dã cụp mắt xuống một nửa, ánh mắt rơi trên người Tân Nguyệt.

Khi Tân Nguyệt vừa muốn lấy bình cồn về, mũ lưỡi trai vô tình rơi xuống, cô không nhặt nó lên, do đó dựa vào khoảng cách của hai người vào lúc này, Trần Giang Dã có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt của cô, nhưng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, làn da trơn bóng đến mức giống trắng sứ đẹp đẽ.

Thiên nhiên của Huyện Bồ rất nhiều chất dinh dưỡng, các cô gái ở đây đều có làn da khá tốt, nhưng làn da vừa trắng vừa mịn giống như Tân Nguyệt vẫn là tương đối ít, cả người cô đều trắng như tuyết, không có một chút khuyết điểm, chỉ có một nốt ruồi nhỏ ở giữa lông mày.

Bọn họ ngồi trên bồn hoa, bên cạnh có một cái cây, cành lá rất rậm rạp, không có nhiều ánh sáng lọt ra ngoài, đúng lúc có một tia sáng rơi trên nốt ruồi giữa hai lông mày của cô.

Trần Giang Dã từng nghe qua một câu nói như vậy:

Mỗi một nốt ruồi đều đang nói với bạn, hãy hôn ở đây.

Yết hầu của cậu chuyển động, một lúc sau, cậu dời ánh mắt đi.

Tân Nguyệt nhanh chóng lau sạch vết máu trên mu bàn tay của Trần Giang Dã, sau đó dùng băng gạc và băng dính quấn đơn giản lại cho cậu.

“Xong rồi.”

Trần Giang Dã liếc nhìn băng gạc quấn quanh tay mình, thu tay về: “Cảm ơn.”

Tân Nguyệt vừa vặn chặt nắp chai cồn lại, vừa nói: “Là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, lúc nãy……”

“Không giúp cô.”

Trần Giang Dã ngắt lời cô.

Vẻ mặt của Tân Nguyệt dừng lại một lát.

Anh trai này……khá chảnh.

Cô cười một cái: “Được thôi, vậy không khách sáo nữa.”

Lần này đến lượt Trần Giang Dã sững sờ trong một giây.

“Bye.”

Tân Nguyệt không nói nhiều với cậu, đứng dậy đi vào nhà.

Trần Giang Dã ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của cô, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, tóc che khuất sau gáy, dáng người mảnh mai trông ngoan cường đến khó hiểu.

Rất nhanh, cậu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng khoảnh khắc xoay người đôi môi cong nhẹ lên.

*



Sáng sớm, những chú chim nhảy nhót trên cành, cơn gió nhẹ vào mùa hè thổi qua thôn làng giữa núi, kèm theo vài tiếng gà gáy, từng nhà đều vọng lên tiếng nồi niêu xoong chảo.

Khói trong bếp nấu nướng bốc lên, ánh sáng từ các khe nứt trên những đám mây xua đi màu đen cuối cùng của bầu trời.

Tân Nguyệt ăn sáng xong đi ra ngoài nhìn bầu trời, mây trên bầu trời rất dày, không nhìn thấy mặt trời, gió thổi qua không quá nóng bức, là một ngày âm u hiếm có.

“Cha.”

Tân Nguyệt hét vào trong nhà một tiếng.

“Sao vậy?”

“Dự báo thời tiết hôm qua nói hôm nay nhiều mây hả?”

Tân Long cũng vừa ăn xong, cầm cây xỉa răng đi ra: “Là nhiều mây, con lại đi nhặt trái cây?”

“Ừm.”

Quả rụng là quả cam rụng dưới đất, hái về phơi khô có thể đưa vào thành phố bán lấy tiền, vừa vào mùa hạ, hầu như vườn trái cây ở khắp các bản làng trong Huyện Bồ đều có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng của người già và trẻ nhỏ.

Trong mười mấy ngày nghỉ hè, Tân Nguyệt đã nhặt được không ít, sau khi đem đồ trong nhà ra phơi nắng, Tân Nguyệt đội mũ lên, nhân lúc trước cửa nhà không có ai cô mang một bao dệt phân bón đi ra ngoài.

“Buổi trưa không cần đợi con.”

Tân Nguyệt thích đi xa hơn một chút, lên hồ chứa nước ở trên núi nhặt quả rụng, ở đó sạch sẽ, cũng không có công ty giải trí hay tên du côn nào đến tìm, khu rừng rậm rạp, Tân Nguyệt nhặt được nửa bao trong một buổi sáng.

Đến buổi trưa, Tân Nguyệt lấy bánh ngọt mà cô mang theo ra ăn rồi lại tiếp tục nhặt, khi hoàng hôn bắt đầu ló dạng trên bầu trời, cô bắt đầu đi bộ về.

Đỡ một túi trái rụng lớn, bước đi của cô cũng không chậm lại, mặc dù tay chân của cô thon gầy, nhưng sức lực lại mạnh hơn nhiều người đàn ông, nếu như đổi thành cha của cô đỡ bao trái cây này, e là chưa đi được hai bước đã phải nghỉ một bước.

Phong cảnh trên núi rất đẹp, khắp nơi đều trở thành bức tranh.

Tân Nguyệt thích vừa đi bộ vừa ngắm nhìn xung quanh, nếu như nhìn thấy một vài bông hoa dại xinh đẹp mọc lên ở đâu đó, khóe miệng của cô sẽ bất giác rộ lên một nụ cười.

Bình thường cô không thích cười, chỉ ở trên núi này mới có thể nhìn thấy cô cười rất nhiều.

Đi ngang qua hồ chứa nước, khóe mắt của cô thoáng thấy một bóng người màu lam nhạt ở phía đối diện.

Hồ chứa nước không lớn, cô nheo mắt nhìn mơ hồ nhận ra người ở phía đối diện hình như là Trần Giang Dã.

Tân Nguyệt không biết có phải ánh mắt của cậu rất tốt, có thể nhìn thấy cô đang nhìn cậu, một hòn đá bay nổi trên mặt nước từ phía đối diện, không hề nghiêng lệch chỉ cách cô một mét mới chìm xuống.

Bước chân của Tân Nguyệt không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ tò mò sao cậu lại chạy lên đến trên này.

Dù sao cũng không nhìn thấy biểu tình của cậu, Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhưng vô tình liếc thấy một cây nấm linh chi.

Nấm linh chi có vẻ ngoài giống cỏ linh chi, không đáng tiền bằng linh chi, nhưng dùng nó ngâm rượu có thể trị những vết muỗi chích.

Muỗi trên núi rất độc, đốt một cái là phồng to, có lúc còn chảy mủ, vừa ngứa lại đau, các loại thuốc mỡ bán trên thị trường căn bản không có tác dụng, thậm chí hầu hết đều không thể ngăn chặn cơn ngứa, nhưng dùng nấm linh chi ngâm rượu, vài giây là có thể giảm ngứa.

Loại này số lượng ít, không phải ai cũng có vận may gặp được.

Tân Nguyệt lập tức chạy lon ton qua.

Loại nấm linh chi này mọc trên vách đá bên cạnh hồ chứa, Tân Nguyệt nằm trên mặt đất thử xem có với tới đủ không, chỉ cách một ngón tay là có thể với tới, nhưng cô không biết bơi, không dám rướn người ra ngoài quá nhiều.

Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có những cành có thể duỗi những cành rễ ra mặt nước mới mượn lực được.

Tân Nguyệt lấy cành cây qua dùng lực kéo thử, không gãy, cô lại nắm chặt cành cây như chơi kéo co ngã về phía sau, vẫn là không gãy, bây giờ cô mới yên tâm nắm lấy cành cây, thử rướn người ra bờ đê một chút xem có với tới cây nấm linh chi không.

Cành cây vươn ra xa hơn một chút so với hướng thẳng đứng của cây nấm linh chi, vừa rồi cô ấy đang nằm trên mặt đất ở một khoảng cách an toàn, chỉ cần rướn người lên một chút là có thể với tới, nhưng ở bên này cô phải nghiêng người ra nhiều hơn chút.

Tân Nguyệt cẩn thận nắm chặt cành cây, nhích từng chút một, khi cảm thấy cơ thể sắp trượt xuống cô nhanh chóng đứng dậy.

Sau khi thử vài lần, Tân Nguyệt cuối cùng cũng hái được cây nấm linh chi.

Cô vui mừng khôn xiết, thắt chặt cơ bụng chuẩn bị đứng dậy, nhưng đúng vào lúc này, phần bụng phát lực đột nhiên xẹp xuống!

Cơ thể của cô vốn đang nghiêng, điểm chống đỡ vừa sụp, trọng lượng toàn thân bỗng nhiên đổ xuống, cành cây cô đang kéo cũng bị gãy nứt do lực thay đổi.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “tủm tõm”, cả người Tân Nguyệt cùng với mảnh đất đổ nát rơi xuống nước.

Ý thức của bộ não ngay lập tức bị nhấn chìm bởi nước dâng từ mọi hướng, chỉ để lại một mảng trống rỗng.

Xuất phát từ bản năng hoảng sợ của cơ thể, Tân Nguyệt bắt đầu liều mạng giãy dụa, vùng vẫy hai tay, nhưng động tác hoảng sợ như vậy không chỉ ngăn cản cô nổi lên mặt nước, còn đẩy nhanh tốc độ nước tràn vào mũi cô.

Rất nhanh, cơn đau đớn đến nghẹt thở ập đến, như thể bàn tay của tử thần đang siết chặt cổ họng của cô.

Cô cảm nhận được thông điệp lạnh lùng của cái chết.

Nỗi sợ hãi về cái chết khiến cô vùng vẫy trong vô vọng, thẳng đến khi ý chí của cô cạn kiệt trong cơn ngạt thở kéo dài.

Ý thức trở nên mơ hồ.

Không biết có phải do ảo giác trước khi chết hay không, trước khi chết cô ấy nghe thấy tiếng ai đó nhảy xuống nước trong cơn mê man.

Cô không có cách nào suy nghĩ đây có phải ảo giác hay không, cơ thể của cô đã bắt đầu chìm xuống……