Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 54




Hai bên giằng co, bên nào lép vế thì sẽ thua.

Khương Mạc đứng trên xe cau mày lại, không hề lùi bước.

Đột nhiên nàng có chút hoảng hốt, khung cảnh trước mắt nàng giống như khung cảnh của ba người chủ tớ kia.

“Mẹ, con muốn ăn cháo, con muốn ăn trứng gà.”

Đột nhiên trong sự yên tĩnh, một đứa bé ngửa đầu nhìn về phía phụ nhân bên người, nó liếm môi nói.

Khương Mạc quay đầu nhìn lại, đứa bé kia xanh xao vàng vọt, đầu lớn thân nhỏ, chỉ tới phần eo của phụ nhân kia, nó đang vô cùng đáng thương kéo lấy quần áo của phụ nhân, mắt đầy vẻ khát vọng.

Khương Mạc nghe vậy, trong lòng hơi căng thẳng, đêm nay thứ mà bọn họ ăn chính là cháo rau dại và trứng gà. Chắc hẳn mấy người này đói lâu rồi, vì thế một chút mùi thơm đã dẫn người tới.

Phụ nhân kia vỗ về đầu đứa bé, lại đảo mắt mong đợi nhìn chằm chằm Khương Mạc, mặt đầy vẻ lấy lòng: “Cô nương, xin cô thương xót, con trẻ đói bụng rồi, muốn ăn chút cháo và trứng gà, cầu xin cô bố thí cho.”

Phụ nhân vừa nói xong, ánh mắt của đám dân chạy nạn khác cũng đầy vẻ cầu xin và lấy lòng.

Nhưng Khương Mạc lại từ chối ngay, thái độ cứng rắn: “Không có, cách chúng ta xa một chút.”

Sự lạnh lùng của nàng khá dọa người, rất nhiều người không tự giác co rúm người lại, cúi đầu xuống.

“Cô nương, chúng ta đều không sao cả, cô chỉ cần cho con trẻ ăn một chút là được rồi, cô thấy vậy có được không?”

Phụ nhân vẫn không từ bỏ, đẩy đẩy đứa bé bên người, tiếp tục mặt dày xin.

Đôi mắt của Khương Mạc lại đảo qua trên người đứa bé, trong nháy mắt nàng có hơi mềm lòng, nhưng thoáng qua đã mất. Bởi vì nàng cũng không bỏ sót sự tham lam được giấu trong đáy mắt của những người kia. Bây giờ nàng đã ‘xưa đâu bằng nay’, khi nào nên mềm lòng, khi nào nên cứng rắn, nàng rõ hơn bất kỳ ai khác. Trong loạn thế, mềm lòng chính là một điểm yếu trí mạng.

“Ta nói chúng ta không có, đừng có dây dưa ở đây nữa, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo.” Khương Mạc chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh, trong giọng mang theo vài phần sát khí.

Không ít người thấy thế thì đánh trống lui trong lòng, nhưng nhớ lại mùi thơm mà đêm nay ngửi được, họ lại không tự chủ được nuốt nước miếng, yết hầu lăn vài cái.

Thật sự là quá thơm!

Cho nên dù khí thế của Khương Mạc trông khiến người ta sợ hãi, nhìn vào đã biết là từng dính máu, nhưng bọn họ vẫn không muốn rời đi.

Bóng đêm dần sâu, trong rừng nổi lên một lớp sương mờ nhạt. Người ở dưới xe mờ mịt lượn lờ như quỷ mị, nhìn vào có chút khiến người ta sợ hãi. Trong sự yên tĩnh này, ngay cả con ngựa cũng trở nên có chút bất an, nó thở phì phì hai tiếng trong mũi, lại dùng vó ngựa không ngừng xới đất. Xe ngựa cũng theo đó lắc lư một chút, nhưng cũng chỉ là một chút rất nhỏ, một lát sau thì dừng lại. Theo động tĩnh của ngựa, sự giằng co cũng biến mất.

Dân chạy nạn ở đối diện không còn im lặng nữa, bọn họ nhìn chằm chằm vào Khương Mạc, sau đó di chuyển lên phía trước một khoảng cách. Bọn họ cách xe ngựa càng lúc càng gần.

Khương Mạc thấy thế, biểu cảm càng thêm sắc bén. Nàng cầm xẻng trong tay, cạnh sắc trên xẻng lóe ánh lạnh lẽo dưới mặt trăng: “Lui về phía sau, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”

“Các vị, xin các vị đừng làm khó chúng ta.”

Lúc này, Hi Phù Ẩn không biết đã xuất hiện từ lúc nào chợt lên tiếng. Giọng điệu hắn điềm đạm, nhưng Khương Mạc gần với hắn nhất nên có thể nhìn thấy cơ bắp căng chặt một cách rõ ràng trên mặt hắn.

Tình huống này sợ là khó giải quyết!

“Chúng ta đều là dân chạy nạn số khổ, không phải là người xấu gì, cầu xin các ngươi cho chúng ta một con đường sống. Cầu xin các ngươi.”

Lại là người phụ nhân lúc trước, bà ta quỳ xuống mặt đất, đôi tay chắp lại cầu xin. Mà đứa bé bên người cũng học theo bà ta, làm động tác y như đúc bà ta.

Có phụ nhân kia dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu đồng loạt quỳ xuống mặt đất, dập dầu cầu xin để có lương thực.

Khương Mạc nhìn chằm chằm đám người trước mặt, gân xanh ngay chỗ huyệt Thái Dương không chịu khống chế hung hăng nhảy hai cái. Trong lòng nàng dâng lên một cơn giận, nó mạnh mẽ đâm loạn trong ngực, không thể phát tiết ra. Đám người này căn bản không phải đang cầu xin người khác, mà đang bắt cóc đạo đức của người khác. Cho dù trông đám người này đáng thương, thảm hại, nhưng vào giây phút này, trong mắt Khương Mạc chỉ thấy từng khuôn mặt gầy gò kia rất khả ố.

Tay Khương Mạc cầm xẻng hơi rung rung, hận không thể khiến đám người kia lập tức biến mất trước mắt.

Lúc này, đột nhiên có một bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng. Lòng bàn tay hơi lạnh lẽo kia lập tức kéo thần trí của Khương Mạc về chỗ. Nàng quay đầu, ngẩn ngơ giật mình nhìn Hi Phù Ẩn.

Hi Phù Ẩn nhìn mặt nàng, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó lấy con dao quân dụng Thụy Sĩ trong lòng ngực ra, nắm nó trong bàn tay. Hắn quay đầu nhìn đám dân chạy nạn đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu muốn xin đồ ăn kia, hắn hơi ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm cao giọng nói: “Các vị, sao phải làm chúng ta khó xử chứ.”

Lời hắn vừa nói ra, đám người yên tĩnh trong một thoáng, họ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn. Có lẽ là khí thế lúc này của hắn quá mạnh mẽ khiến đám người này cảm thấy chột dạ theo bản năng. Tóm lại, bọn họ co rúm người lại một chút, sau đó im lặng.

Hi Phù Ẩn thu sắc mặt của mọi người vào đáy mắt, mặt không thay đổi, vẫn chẳng có chút biểu cảm gì.

“Hôm nay hai người chúng ta đi ngang qua nơi này, là muốn qua sông Liêu đến phương Nam. Hẳn là các vị cũng có dự định này.”

Nghe lời hắn nói, những người đó không tự giác gật đầu.

“Chúng ta giống với các vị, đều là người chạy nạn đến nơi đây, đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ, không cần tại hạ lắm lời, các vị rõ hơn tại hạ rất nhiều.”

Những người đó hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ lập tức bay xa.

Lúc này, giọng Hi Phù Ẩn lại đột nhiên tăng lớn: “Dù là như thế, nhưng trên tay chúng ta rốt cuộc có lương thực hay không và có bao nhiêu, tại hạ không nói, các vị cũng có thể đoán được.”

Dứt lời, hắn lại đổi giọng: “Nơi này gần với sông Liêu, rừng cây sum suê. Trong rừng có rau dại, quả dại, đều là thứ có thể cho vào miệng, các ngươi sao có thể đến nông nỗi xin đồ ăn của chúng ta được chứ.”

Lời này vừa nói ra, người phía dưới càng thêm yên lặng, những người đó né ánh mắt của Hi Phù Ẩn và Khương Mạc, không dám phát ra tiếng. Trong đội ngũ càng có người nảy lòng thoái lui, muốn rời đi.

“Đó không phải đều là cỏ cây hay sao? Các ngươi ăn gạo trắng, ăn trứng gà, vậy mà lại để chúng ta ăn cây ăn cỏ, thật là thứ lòng dạ đen tối!”

Khương Mạc bỗng chốc quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng. Người này chính là người đàn ông lúc trước bò lên xe bị nàng đánh vào đầu.

Gã giữ cái trán còn đang thấm máu của mình lại, gã bò dậy khỏi mặt đất, oán độc nhìn Khương Mạc, nói: “Còn cả ngươi nữa, ngươi đánh ta thành như vậy, còn muốn đuổi ta đi đơn giản như thế sao?”

Khương Mạc khống chế cơn xúc động muốn cho gã ăn thêm một xẻng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như không phải nửa đêm ngươi lén lút trèo lên xe của chúng ta, ta sẽ đánh ngươi bị thương à?”

“Ta mặc kệ, dù sao ngươi đánh ta thành như vậy, nếu không giao đồ ăn trên xe các ngươi ra đây, đừng mơ có thể rời khỏi nơi này.”

Khuôn mặt gã đầy vẻ vô lại, mắt ngập tràn vẻ tham lam.

“Ngươi nằm mơ!” Khương Mạc lạnh giọng nói.

“Vậy ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.”

Nói xong, gã vung tay lên, đám dân chạy nạn vốn còn đang quỳ lạy kia liên tiếp đứng lên, ánh mắt cũng thay đổi.

“Vô sỉ!” Bởi vì cực kỳ phẫn nộ nên hơi thở của Khương Mạc chợt trở nên dồn dập.

“Muốn chúng ta lấy ra, cũng không phải là không thể.” Lúc này, Hi Phù Ẩn lại mở miệng.

Khương Mạc kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Vẫn là đàn ông dứt khoát hơn, đám đàn bà đứa nào cũng lải nha lải nhải.”

Trên khuôn mặt của gã đàn ông kia có ý cười rất đậm, nói xong còn liếc mắt khinh thường Khương Mạc một cái.

“Có điều…” Hi Phù Ẩn nói.

“Có điều cái gì?”

Cơ thể Hi Phù Ẩn hơi khom xuống, thưởng thức con dao Thụy Sĩ trong tay, nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây trôi: “Đồ trên tay chúng ta không nhiều lắm, nếu cho thì chắc chắn sẽ không đủ chia, vậy thì tại hạ phải cho ai đây?”

“Đương nhiên là cho ta.”

Lời Hi Phù Ẩn vừa dứt, gã đàn ông kia lập tức tiếp lời.

Vụt một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía gã, biểu cảm dần dần trở nên khó coi, hai người cách gã gần nhất trở nên khó chịu: “Dựa vào cái gì phải cho ngươi?”

“Đúng vậy, mọi người đều cùng nhau tới đây, dựa vào cái gì phải để ngươi độc chiếm một mình.”

“Đúng vậy.”

“Phải đó.”

Tiếng người trong đám dân chạy nạn dần dần lớn lên, trở nên ồn ào. Có đứa bé không biết có nghe hiểu lời gã nói hay không mà trực tiếp khóc lớn ra tiếng. Vừa khóc, nó vừa ồn ào nói muốn ăn trứng gà.

Có thể nói rằng, lời của gã đàn ông kia giống như thọc vào tổ ong vò vẽ, không ai đồng ý đưa đồ ăn cho gã.

Khương Mạc quét mắt nhìn một vòng, lại đưa ánh mắt quay về trên người Hi Phù Ẩn.

Sẽ không sao đâu.

Hi Phù Ẩn giật giật môi, không tiếng động nói mấy chữ.

Khương Mạc nhìn hiểu, đột nhiên hốc mắt nàng nóng lên, trái tim vẫn luôn thít chặt thả lỏng ngay. Nàng cúi đầu không nói gì.

“Đủ rồi!”

Mắt thấy tiếng nói của đám người này sắp bao phủ người gã, gã vươn tay vung lên, lớn tiếng nói.

“Ta bị thương nặng như thế mà lại không nên cho ta sao? Cho các ngươi, cho các ngươi có thể có tác dụng gì chứ?”

“Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy, cô nương người ta cũng đã nói rồi, nếu không phải nửa đêm ngươi trèo lên xe người ta, thì ngươi sẽ bị đánh chắc?”

“Đúng thế, đáng đời ngươi lắm.”

“Đáng đời.”

“Đáng đời, không biết xấu hổ.”

“Đúng vậy, không biết xấu hổ, trứng gà cho Cẩu Thặng nhà ta ăn.”

“Còn phải cho Xuyên Tử nhà ta nữa.”

“Cho nhà ta.”



Tiếng nói trong đám người lại lớn thêm, cảm xúc của họ càng thêm kích động. Tiếng động ầm ĩ hoàn toàn đánh thức sự yên tĩnh trong đêm đen, khiến người cảm thấy giống như mình đang ở trong chợ bán thức ăn vậy.

“Các vị đã thương lượng xong chưa?”

Hi Phù Ẩn thấy thời cơ đã tới, lại cất cao giọng nói lớn tiếng hỏi.

Đám người lại trật tự, mọi người quay đầu nhìn về phía hắn, một giây sau, lại ồn ào ra tiếng:

“Cho ta.”

“Cho nhà ta.”

“Nhà ta có trẻ con, cho ta.”

“Cho ta.”



Cãi cọ ầm ĩ không ai nhường ai, giọng nói chuyện cũng người này lớn hơn người khác, nghe vào tai thấy mười phần sức lực, căn bản không giống với người đói bụng.

Khương Mạc nhìn đám người tranh cãi nhau tới mức mặt đỏ tận mang tai kia, nàng mím chặt môi, lại quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn. Lúc này, nàng tin tưởng Hi Phù Ẩn như mọi lần hắn tin tưởng nàng.

Cạch!

Một tiếng vang trầm. Con dao hung hăng cắm vào ván gỗ, dừng tất cả âm thanh lại. Đó đúng là con dao Thụy Sĩ quân dụng lúc trước Hi Phù Ẩn cầm.

Tuy rằng âm thanh vừa rồi không lớn, nhưng bất cứ lúc nào mấy người này cũng để ý tới động tác của Hi Phù Ẩn, sợ hắn ném đồ ăn cho người nào, cho nên hắn vừa hành động đã có người chú ý tới, cũng thành công khiến đám người ngậm miệng lại.

Hi Phù Ẩn cong môi, dùng ánh mắt chậm rãi đảo qua từng người.

Không biết vì sao, rõ ràng là hắn đang cười, nhưng chỉ cần là người bị hắn nhìn qua đều lạnh cả người, giống như con dao kia không phải bị cắm vào ván gỗ, mà là cắm vào người bọn họ vậy.

“Hai người chúng ta một đường từ Bắc địa đến đây, cả đường đi không bình yên chút nào. Người muốn lấy mạng của chúng ta rất nhiều, người muốn cướp đồ của chúng ta cũng có, các vị không phải là nhóm người đầu tiên. Chỉ cần là người chúng ta gặp phải, xin tha là thứ vô dụng, chúng ta chỉ làm một điều mà thôi.”

Dứt lời, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên thu lại, trong miệng chậm rãi phun ra một từ khiến người ta không rét mà run: “Giết!”

“Cho nên, muốn lấy được đồ ăn từ trong tay chúng ta cũng không phải là không thể, chỉ cần có thể giết chúng ta, chiếc xe này, con ngựa này, và cả lương thực bên trong, đều thuộc về quyền sở hữu của các ngươi. Có dám không?”

Không ai lên tiếng.

Biểu cảm trên mặt Hi Phù Ẩn hờ hững, hắn nói tiếp: “Trong tay chúng ta đã dính đầy máu, thêm mấy tên nữa cũng không sao cả. Hoặc là vận may của chúng ta khá tốt, giết sạch đám người các ngươi là ngày mai chúng ta lại có thể tiếp tục lên đường rồi.”

Câu nói cuối cùng, hắn nói như là đang thở dài, nhưng người ở đây nghe xong đều sởn tóc gáy.

- -----oOo------