Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 84




Nếu sếp Tạ đã có lòng muốn mời, vậy thì cô không nên không biết tốt xấu, ngay lập tức chạy vào phòng tắm, tắm gội sạch sẽ, chờ cô chuẩn bị xong mọi thứ thì đã là một tiếng sau.

Tạ Uyên lẳng lặng ngồi trên xích đu bên giường Kỷ Thụy, đây là cái anh mới mua giống hệt với cái trong phòng ngủ ở tầng ba của anh, chỉ là có thêm một thiết bị chống ngã.

Không còn cách nào khác, lúc cô ở một mình, luôn khiến người ta lo lắng.

Một tiếng sau, Kỷ Thụy từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc một chiếc váy màu vàng phối một đôi cao gót màu đen thấp, rụt rè đi lại trước mặt Tạ Uyên xoay một vòng: “Thế nào?”

“Rất đẹp, có thể hủy bỏ những kế hoạch ngày hôm nay anh đã sắp xếp.” Tạ Uyên đợi lâu như vậy, không hề mất kiên nhẫn một chút nào, ngược lại đáy mắt của anh hiện ra ý cười.

Kỷ Thụy nghe vậy dừng một chút: “Kế hoạch gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là trước tiên đưa em đi giải trí ở vùng nông thôn làm gà hầm, thuận tiện leo núi bên cạnh, đến buổi tối lại cùng đi công viên trò chơi chơi một chút. Nhưng hiện giờ em ăn mặc xinh đẹp như vậy, những hoạt động này chắc chắn không thể tham gia, nhưng mà chúng ta có thể đổi thành đến khách sạn cao cấp ăn cơm rồi xem phim, sau đó…”

Tạ Uyên còn chưa nói xong, Kỷ Thụy đã che miệng anh lại: “Không cần sau đó đâu, em thay quần áo đây, em muốn đi ăn gà hầm.”

Tạ Uyên lấy tay cô xuống: “Nhớ mặc dày một chút.”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Mười phút sau, Kỷ Thụy mặc áo lông đi giày tuyết, vui vẻ đi theo Tạ Uyên ra cửa.

Đã rất lâu không đi chơi cùng nhau, dọc theo đường đi cô đều rất hưng phấn, líu ríu nói không ngừng, Tạ Uyên mới đầu còn có thể mỉm cười nói tiếp, cuối cùng dứt khoát giả bộ ngủ thiếp đi.

“Chú nhỏ, anh ngủ thật sao?” Kỷ Thụy chọc mí mắt anh, Tạ Uyên kiên cường không mở mắt.

Lúc chờ đèn đỏ, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ thân mật của hai người không khỏi nở nụ cười: “Nếu quản gia nhìn thấy, nhất định sẽ giật mình.”

“Chúng tôi sợ làm bác quản gia sợ nên mới không nói cho bác ấy biết.” Kỷ Thụy ngượng ngùng khoác tay Tạ Uyên.

Tài xế cười rạng rỡ hơn: “Bác ấy không yếu đuối như vậy, nhưng có thể bác ấy sẽ hơi bối rối. Khi bác ấy hiểu ra, bác ấy chắc chắn là người vui vẻ hơn bất cứ ai.”

“Thật sao?” Kỷ Thụy có chút không thể tin được.

Tài xế: “Đương nhiên là thật, quản gia rất thích cô Thụy Thụy. Nếu cô Thụy Thụy có thể ở lại nhà họ Tạ cả đời, bác ấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

Ý cười ở khóe môi của Kỷ Thụy dần dần nhạt đi, lúc tài xế quay lại nhìn cô mới miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Ừm!”

Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, mười ngón tay đan vào nhau trong im lặng.

Khi xe dừng lại lần nữa, Kỷ Thụy thấy rõ khu giải trí nông thôn trước mắt, kinh ngạc mở to hai mắt.

“Về thăm lại chỗ cũ, lại có ý định bỏ nhà đi không?” Tạ Uyên lạnh lùng nói.

Kỷ Thụy đưa ra câu trả lời đó chính là vui vẻ chạy vụt về phía người nào đó đang bận rộn trong sân: “Chị chủ!!!”

Chị chủ quyến rũ vuốt mái tóc gợn sóng của mình quay lại nhìn, lại nhìn thấy Kỷ Thụy lao tới như một viên đạn đại bác, không khỏi mỉm cười và đỡ lấy cô.

“Cô nhóc không có lương tâm này sao lại đột nhiên tới đây?” Chị chủ liếc cô một cái.

Kỷ Thụy: “Đương nhiên là tới ủng hộ cho chị rồi, gần sang năm mới chắc hẳn làm ăn không tốt lắm, em mang tiền tới cho chị nè.”

“Em bớt đi, việc làm ăn của bà đây đang rất tốt!” Chị chủ gõ đầu cô một cái, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Uyên, đôi môi đỏ mọng lập tức cong lên: “Ơ, chú em cũng tới à.”

“Chú nhỏ.” Kỷ Thụy vẫy tay với anh.

Tạ Uyên mặt không chút thay đổi, nhưng vẫn phối hợp đi tới.

Tầm mắt của chị chủ nhìn vài cái giữa hai người, nhất thời hiểu rõ: “Ở bên nhau từ lúc nào?”

“… Không biết chị đang nói gì nữa.” Kỷ Thụy giả ngu.

Chị chủ xì một tiếng: “Nhìn vào gương đi, ánh mắt của hai người rất đắm đuối.”

Kỷ Thụy không nhịn được vui vẻ.

Đã mười một giờ trưa, đến lúc chuẩn bị bữa trưa.

Nếu đã là khu giải trí ở nông thôn, vậy thì chắc chắn phải tự làm tất cả mọi việc mới thú vị. Kỷ Thụy xắn tay áo lên vừa muốn làm việc, đã bị chị chủ kéo qua một bên: “Có sếp Tạ ở đây, em bận rộn làm gì?”

“Thôi chị, chú nhỏ không biết nấu cơm.” Kỷ Thụy bật cười.

Chị chủ nhướng mày: “Chú nhỏ thì không biết, nhưng bạn trai thì biết, đúng không sếp Tạ?”

Tạ Uyên quét mắt nhìn cô ấy một cái, chậm rãi cởi nút tay áo, từ từ xắn lên từng chút một. Cánh tay của anh thon dài, còn có một lớp cơ mỏng, đường nét trông rắn chắc mà gợi cảm, hai người phụ nữ đứng nhìn bên cạnh đều im lặng.

“Chị chủ, chị nhìn chằm chằm bạn trai em như vậy, hình như không lịch sự lắm.” Lúc Kỷ Thụy nói những lời này, ánh mắt còn dính trên người Tạ Uyên.

Chị chủ: “Nhìn cũng không được?”

“Không được!”

Kỷ Thụy tức tốc chạy tới, nhón chân buộc tạp dề cho Tạ Uyên.

“Chú nhỏ không nên khoe khoang nha.” Kỷ Thụy hạ giọng: “Không biết làm hay là đừng làm, buổi sáng em vẫn chưa ăn, toàn bộ trông cậy vào bữa này đó.”

“Ai nói với em là anh không biết làm?” Tạ Uyên dựa vào ưu thế chiều cao cúi xuống nhìn cô.

Kỷ Thụy sửng sốt một chút: “Anh biết nấu cơm?”

“Nấu cơm rất khó sao?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy há miệng, hồi lâu mới giơ ngón tay cái lên: “Chú nhỏ thật đúng là giấu nghề.”

Tạ Uyên cười nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn kỹ mọi thứ trên bếp.

Khách tự nấu cơm là một điểm đặc sắc lớn của khu giải trí nông thôn. Tuy rằng mọi thứ là khách tự làm, nhưng tất cả đồ ăn gia vị gì đó vẫn phải được khu giải trí này chuẩn bị toàn bộ. Bếp lò trước mặt Tạ Uyên cái gì cũng có, anh chỉ cần làm chín đồ ăn là được.

“Bên ngoài lạnh, em vào trong nhà uống trà sữa đi.” Tạ Uyên chỉ huy.

Kỷ Thụy thấy anh đã tính trước, lúc này lôi kéo chị chủ vào nhà.

“Nhìn không ra, chú nhỏ của em lại biết nấu cơm.” Lúc chị chủ vào nhà còn đang khen ngợi không hết lời.

Kỷ Thụy: “Đừng nói là chị nhìn không ra, ngay cả em cũng nhìn không ra. Chờ đi, rất nhanh sẽ có nhân viên giao hàng đưa cơm tới.”

Chị chủ bật cười: “Không đến mức đó chứ, em tin tưởng chú em tí đi.”

Kỷ Thụy giữ kín như bưng.

Một giờ sau, gà hầm nóng hổi được bưng vào trong phòng, Tạ Uyên tao nhã cởi tạp dề: “Nếm thử hương vị đi.”

Kỷ Thụy gật đầu: “Rất thơm.”

“Tay nghề của sếp Tạ rất tốt.” Chị chủ phối hợp.

“Chú nhỏ không chỉ có tay nghề tốt, còn rất giỏi ma thuật.” Kỷ Thụy gắp một miếng khoai tây: “Giống như bí đao mà chị chủ chuẩn bị, xào xong biến thành khoai tây.”

Chị chủ không nhịn được, phì cười một tiếng.

Tạ Uyên bị cười nhạo vô cùng bình tĩnh, gắp một miếng đùi gà bỏ vào bát Kỷ Thụy.

Ăn cơm trưa xong, hai người lại nghỉ ngơi một lát, sau đó chậm rãi đi leo núi.

Đã là mùng 5 đầu năm, hầu hết mọi người đều lục đục chuẩn bị đi làm, trên núi chỉ có tốp năm tốp ba du khách, tụ tập cùng nhau chụp vài tấm ảnh. Tạ Uyên thấy dáng vẻ nghiêm túc chụp ảnh chung của họ, đột nhiên nói: “Chúng ta cũng chụp một tấm đi.”

Kỷ Thụy dừng một chút, cười đồng ý: “Được.”

Hai người dùng điện thoại di động chụp mấy tấm, sau đó cùng nhau xem hình. Trong ảnh nước chảy róc rách, dưới tán cây trụi lủi còn đọng lại chút tuyết trắng, hai người mặt áp sát vào nhau, cười đến nỗi mắt mày cong cong.

“Chú nhỏ cười lên là đẹp nhất.” Kỷ Thụy nói chuyện, thở ra một hơi lạnh.

“Được, được rồi được rồi bạn học Kỷ Thụy. Mỗi ngày làm việc đã rất mệt mỏi, cũng đừng nhắc lại những điều dư thừa được không?”

Kỷ Thụy liếc anh một cái, đột nhiên chạy lên núi.

Tạ Uyên nhíu mày: “Chậm một chút.”

“Em không đấy, có giỏi thì anh tới bắt em đi!” Kỷ Thụy tương đối ngang ngược.

Bình thường lúc này, Tạ Uyên nên đuổi theo, nhưng lần này anh chậm rãi nhìn thoáng qua du khách xung quanh, chống gậy chậm rãi đi lên. Tiếng gậy đánh vào trên bậc thang đá, phát ra tiếng vang thùng thùng, người xung quanh lập tức nhìn về phía Kỷ Thụy đầy khiển trách.

Kỷ Thụy: “…” Chiêu giả vờ này đúng là sử dụng rất thuần thục.

Vì không để cho mình bị dính mác bắt nạt người tàn tật, cô chấp nhận quay lại đỡ anh.

“Chú nhỏ, em phát hiện anh thật đê tiện.” Cô nhỏ giọng oán giận.

Tạ Uyên: “Cảm ơn đã quá khen.”

Kỷ Thụy: “…” Còn vô sỉ.

Ở khu giải trí nông thôn đến tối, Tạ Uyên dẫn Kỷ Thụy đi công viên trò chơi.

Vẫn là địa điểm lần trước, dạo này có chiếu phim buổi tối, nhưng vì ngày mai còn phải đi làm và đi học nên buổi tối không có nhiều người đến chơi, hầu hết đều là thanh niên yêu nhau.

Kỷ Thụy quen đường quen nẻo nên cô ngồi xe đạp, vỗ vỗ ghế sau ý bảo Tạ Uyên lên xe.

Tạ Uyên buồn cười liếc nhìn cô một cái, dưới sự thúc giục của cô vẫn ngồi lên.

“Anh phải ôm chặt em, nếu không em sẽ đánh rơi anh…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Uyên đã ôm chặt lấy, chôn nửa bên mặt vào áo lông của cô, hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Chặt như vậy có được không?”

Trong nháy mắt vành mắt Kỷ Thụy nóng lên, nhưng cô vẫn cười một tiếng: “Đương nhiên là được, xuất phát thôi!”

Cô dùng sức đạp một cái, đạp xe đi thật xa.

Hai người chậm rãi đạp xe trong công viên trò chơi, thỉnh thoảng gặp phải những trò muốn chơi thì cùng nhau xuống xếp hàng, cứ như vậy đi một chút dừng một chút, cuối cùng đi tới vòng đu quay.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thụy chờ mong bước xuống từ trên xe 

Tạ Uyên xoa đầu cô, lười biếng đi cùng cô.

Ngồi lên đu quay lần nữa, Kỷ Thụy lập tức tìm xung quanh chỗ ngồi, thật lâu mới tìm được một hàng chữ.

“Hôn ở nơi cao nhất, yêu ở chốn không người.”

Cô cười cười, làn khói trắng bay ra rất nhanh đã tan trong không khí.

Tạ Uyên nhìn cô vuốt ve chữ viết kia hết lần này đến lần khác, khóe môi cong lên một cách khó hiểu.

Hồi lâu, Kỷ Thụy đột nhiên hỏi: “Chú nhỏ, ngày đó trên đu quay, có phải là anh đã muốn hôn em rồi không?”

“Còn em?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy chớp chớp mắt, nở nụ cười.

Tạ Uyên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lúc nhất thời cũng có chút muốn cười. Hai người ngồi trong đu quay càng lên càng cao, cười như hai kẻ ngốc. Cho đến khi lên tới điểm cao nhất, Kỷ Thụy mới lau nước mắt đang cười, vành mắt đỏ hoe hỏi anh: “Vậy bây giờ anh có muốn hôn em không?”

Nụ cười trên môi Tạ Uyên dần thu lại, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Núi không đến với mình, mình tự đến với núi, Kỷ Thụy nghiêng người tiến lên, từng chút từng chút tới gần.

Vòng đu quay chỉ có phía trên cùng làm cố định, khi cô tới gần như vậy, sẽ có sự rung nhẹ. Tạ Uyên không biết là sợ chút rung này, hay là bởi vì Kỷ Thụy tới gần, ngón tay từng chút từng chút bám vào ghế ngồi, dùng sức đến trắng bệch.

Khi hơi thở của cô lướt qua hai gò má, Tạ Uyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi cô tiến đến hôn anh.

Nhưng đợi hồi lâu, lại chỉ đợi được sự đột nhiên lắc lư trên diện rộng của đu quay.

Anh chậm rãi mở mắt, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại một mình anh.

Kỷ Thụy suýt chút nữa rơi vào trong bánh gato. Cô em họ nhỏ tuổi chỉ mới mười lăm tuổi đã cao lớn ôm lấy cô, không hiểu hỏi: “Chị, cho dù chị có thèm, cũng không đến mức đầu đâm vào bên trong bánh ngọt chứ?”

Kỷ Thụy ngẩn người, đột nhiên phát điên: “Sao chị lại trở về!”

“Vừa rồi chị đã đi sao?” Em họ nhỏ lại hỏi.

Kỷ Thụy vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nhớ tới gì đó, vì thế quay đầu chạy lên lầu: “Con không có thời gian giải thích với ba mẹ. Ba mẹ, nhanh giúp con tìm ra toàn bộ tin tức năm đó của chú nhỏ. Bác cả liên hệ bộ phận kỹ thuật, dùng thời gian ngắn nhất xóa đi vết mờ trên mặt tài xế gây tai nạn. Đừng đứng ngây ra đó mà hãy nhanh chóng di chuyển đi ạ, tìm tài liệu càng nhiều càng tốt, nói không chừng con rất nhanh sẽ trở về!”

Bác cả gái lộ vẻ khó hiểu, đang muốn hỏi cô bị làm sao vậy, Trử Thần và Diệp Thiêm Vũ cũng đã bắt đầu hành động, Kỷ Tuyên sau khi mờ mịt ngắn ngủi, cũng rất nhanh nghĩ tới gì đó, vì vậy cũng lập tức vào phòng sách gọi điện thoại.

Một đám người đột nhiên bận rộn, bác cả gái và hai người em họ đều đang ngỡ ngàng. Kỷ Nhã đã ngoài năm mươi dịu dàng giải thích: “Chuyện này, nói ra tương đối phức tạp, cho nên chúng ta bây giờ vẫn là đừng nói nữa, hỗ trợ kiểm tra tài liệu đi.”

Bác cả gái: “…” Vậy cũng phải biết trước chuyện gì mới có thể kiểm tra tài liệu chứ.

Bởi vì không biết Kỷ Thụy còn có thể ở lại bao lâu, cho nên mỗi người của nhà họ Kỷ đều dùng hết khả năng, tranh thủ tra ra nhiều tin tức nhất trong thời gian ngắn nhất.

Kỷ Thụy ngồi dưới đất trong phòng ngủ không ngừng tìm kiếm sự kiện Tạ Uyên mất tích, kết quả tìm được hoặc là báo cáo ngắn gọn, hoặc là một ít chuyện xưa kỳ lạ. Một người kế thừa mười sáu tuổi đã một mình chống đỡ cả nhà họ Tạ, hiển nhiên là một đề tài hay để biên soạn thành truyện, huống chi anh còn làm ra chuyện ly kỳ để lại toàn bộ tài sản cho con gái chưa ra đời của bạn mình.

Con chuột của Kỷ Thụy di chuyển gần như muốn xẹt ra tia lửa, nhưng cô vẫn không tìm được nhiều thông tin hữu ích. May mắn thay, những người lớn tuổi ở nhà khá có năng lực và liên tục gửi cho cô những thông tin hữu ích.

“Tôn Ngọc Thành, nam, ba mươi tám tuổi, từ khi tốt nghiệp vẫn ở lại tập đoàn nhà họ Tạ, ba mươi tám tuổi vì sai lầm công việc quan trọng mà bị đuổi việc…” Kỷ Thụy vừa nhìn tin tức hai mươi năm trước về tài xế gây tai nạn, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mặt anh ta.

Khuôn mặt này… rất quen mắt, cô có lẽ đã từng nhìn thấy. Đầu óc Kỷ Thụy nhanh chóng chuyển động, cuối cùng trong khoảnh khắc không khí xung quanh trở nên ngưng đọng, đôi mắt Kỷ Thụy bỗng sáng lên, sau đó cả người không ổn định rơi vào vòng tay của Tạ Uyên.

“Chú nhỏ!” Cô kích động ôm lấy cổ Tạ Uyên: “Chú nhỏ, em nhớ ra người đó là ai rồi! Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đuổi việc người kia không?! Anh ta chính là tài xế gây tai nạn! Rốt cuộc em…”

Tạ Uyên cắn môi cô, mạnh mẽ chặn lại những lời còn lại của cô.

Kỷ Thụy ngẩn người, đột nhiên nhìn thấy mặt trời mọc từ phía đông.

… Cô chỉ biến mất nửa giờ, chú nhỏ lại ở đu quay chờ cô cả một đêm!