Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 82




Kỷ Thụy kinh ngạc đứng ở bậc thang cuối cùng, nhìn Tạ Uyên trong nháy mắt thất thần.

“Thụy Thụy? Sao cô lại ở đây?”

Lý Diệc Sính đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Hôm nay là mùng 1 Tết, hầu như tất cả người trẻ quen biết đều đến Kỷ gia chúc tết, sau khi anh ta lên tiếng, Kỷ Phú Dân nở nụ cười, đang định nhân cơ hội này giới thiệu cô cho mọi người biết, Kỷ Thụy đột nhiên chạy tới.

“Cháu, cháu đi cùng với chú, vừa rồi đi dạo trên lầu.” Cô giành trước một bước mở miệng.

Tạ Uyên nghe vậy liền nhíu mày.

Kỷ Phú Dân tuy không hiểu, nhưng cũng không vạch trần cô: “Đúng, cô ấy đi cùng Tạ Uyên.”

Lý Diệc Sính kéo cô qua một bên, hưng phấn hạ giọng: “Cô thật đúng là tặng cho tôi một bất ngờ lớn, ai có thể nghĩ Trử Thần lại là con trai của ông Kỷ chứ! Bây giờ thì tốt rồi, Diệp Phi ký hợp đồng trên danh nghĩa công ty tôi, tôi và nhà họ Kỷ được coi là người trong nhà, dự án AI của ông Kỷ không cho người một nhà làm, chẳng lẽ còn có thể cho người ngoài sao?!”

Kỷ Thụy kéo khóe môi một chút: “Trước tiên thì cháu xin chúc mừng chú Lý.”

“Nói thì nói, sau khi chuyện thành công sẽ phát cho cô một bao lì xì lớn.” Lý Diệc Sính vỗ vỗ vai cô, đang định nói gì nữa, Tạ Uyên đột nhiên đi tới, anh cảnh giác: “Anh tới đây làm gì?”

“Tôi tìm Kỷ Thụy có việc.” Tạ Uyên nhìn Kỷ Thụy nói, đến cái liếc mắt cũng không thèm chia cho Lý Diệc Sính nửa cái.

“Có việc gì vậy? Không phải là anh nhờ cô ấy giúp đỡ để lấy lòng Diệp Phi đấy chứ? Vô ích thôi, Diệp Phi hiện tại là của tôi. Nếu cô ấy không giúp tôi, Thụy Thụy cũng sẽ không giúp anh.” Lý Diệc Sính cười chế nhạo sau đó, anh ta quay sang Kỷ Thụy để tìm kiếm sự đồng tình: “Đúng không Thụy Thụy, cô sẽ nói thay tôi chứ?”

“Nhàm chán.” Tạ Uyên quét mắt nhìn anh ta một cái, trực tiếp dắt Kỷ Thụy rời đi.

Lý Diệc Sính tức giận giậm chân, không có cách nào đối phó tiếp với anh.

Tạ Uyên dắt Kỷ Thụy ra khỏi phòng khách, mãi đến khi vào vườn hoa mới dừng lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ôn hòa hỏi.

Kỷ Thụy bình tĩnh nhìn mặt anh, hồi lâu mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lại cười còn khó coi hơn khóc.

“Vừa rồi em… em mới xuyên về thời không của mình.” Cô khó khăn mở miệng.

Tạ Uyên hơi ngẩn ra, trong đôi mắt luôn luôn tỉnh tảo sắc bén hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt.

“Cho tới… cho tới bây giờ chưa từng có hai Kỷ Thụy…. Cũng chỉ có một, không, cho dù là hiện tại, hay là tương lai… cũng chỉ có một Kỷ Thụy.”

Một câu nói liên tục không đầu không đuôi, Tạ Uyên lại từ trong giọng nói đau khổ của Kỷ Thụy, dễ dàng nghe hiểu ý của cô. Anh đột nhiên lâm vào trầm mặc thật lâu, đầu óc trống rỗng, người cũng đã quên suy nghĩ. Mãi cho đến khi tay đổ đầy mồ hôi của Kỷ Thụy nắm lấy góc áo của anh, anh mới đột nhiên hoàn hồn.

“Gặp ác mộng sao?” Anh từ từ hỏi cô.

Kỷ Thụy đau thương nhìn anh: “Em trở về thời không của em trong giây phút ngắn ngủi.”

Tạ Uyên không nói lời nào, thật lâu sau mới chậm rãi ôm lấy cô: “Không sao không sao, em làm rất tốt… Cảm ơn em nói thẳng cho anh biết, mà không phải lựa chọn giấu giếm.”

Kỷ Thụy thút thít một tiếng, túm chặt lấy góc áo của anh, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tạ Uyên vẫn nhẹ giọng an ủi, cho đến khi cô dần bình tĩnh, mới đưa cô về phòng ngủ.

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nói hết cho anh biết đi.” Anh thấp giọng nói.

Kỷ Thụy dụi dụi đôi mắt đỏ lên, cúi đầu nói cho anh biết tất cả những gì vừa xảy ra, suy nghĩ của mình cũng dần dần rõ ràng: “Kỳ thật trước đây em cũng đã trở về hai lần. Một lần là sau khi Tạ Khâu bị bắt đi, lúc em mới tỉnh lại trong phòng bệnh. Một lần là khi đi kiểm tra sức khỏe cùng với mẹ, một mình em đi đến máy bán nước tự động mua nước. Chỉ là hai lần đó đều quá ngắn ngủi, cho nên em cho rằng mình đang nằm mơ, hoặc là xuất hiện ảo giác.”

“Nhưng lần này em lại ở đây rất lâu sao?” Tạ Uyên bình tĩnh đưa ra câu trả lời.

Kỷ Thụy gật gật đầu, nghĩ đến cái gì sau đó hô hấp đều trở nên khó khăn: “Đại khái là bởi vì ở thời đại này em sắp được sinh ra.”

Tạ Uyên không nói nữa.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thụy gọi anh một tiếng.

Tạ Uyên đột nhiên hoàn hồn, trả lời cô: “Hả?”

“Em phải làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cô thấp giọng hỏi.

Hai vấn đề này, Tạ Uyên một cái cũng không trả lời được, im lặng hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: “Em muốn nói chuyện này cho mấy người Trử Thần biết sao?”

“Muốn nói.” Kỷ Thụy trả lời không do dự: “Họ có quyền được biết.”

Tạ Uyên không nói gì, xoa xoa tóc cô ôm người vào lòng.

Bữa tối mùng 1 Tết, vẫn là người một nhà cùng nhau ăn, chỉ là lần này có thêm Tạ Uyên.

Từ khi Kỷ Thụy và Tạ Uyên xuất hiện, mọi người đã cảm nhận được bầu không khí khác nhau. Kỷ Nhã nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của hai người, không khỏi vui đùa nói: “Biểu cảm này là làm sao đây, đừng có nói nói là hai người có con rồi nhé.”

Vừa dứt lời, Kỷ Phú Dân còn chưa nổi đóa, Kỷ Tuyên đã vỗ vào gáy cô ấy một cái: “Nói tầm bậy tầm bạ cái gì đấy.”

“Con chỉ đùa chút thôi mà.” Kỷ Nhã không nói gì.

“Thụy Thụy, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi.

Kỷ Thụy mím môi, tầm mắt đảo qua trên mặt tất cả mọi người, ông nội, bác cả, cô út, ba, mẹ, cuối cùng dừng ở trên mặt chú nhỏ.

Tạ Uyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay cô, lặng lẽ cho cô sức mạnh.

Kỷ Thụy hít sâu một hơi, nói: “Ông nội không cần cố ý sắp xếp công bố thân phận cho cháu, cũng không cần tổ chức họp báo gì nữa. Cháu… có thể rất nhanh sẽ rời đi.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Kỷ Thụy chậm rãi nói rằng cô sẽ hoàn toàn quay trở lại thời gian và không gian ban đầu vào ngày sinh nhật của mình. Không ai trong bàn ăn lên tiếng, ngay cả người cô của cô, người luôn luôn hoài nghi, cũng trở nên im lặng.

Hồi lâu sau, Trử Thần cười khẽ một tiếng: “Cũng tốt, trở về nơi quen thuộc của con, không cần phải ở lại đây với danh phận là họ hàng của nhà họ Kỷ, mà đường đường chính chính về làm cô chủ thực sự của nhà họ Kỷ, như vậy rất tốt.”

Kỷ Thụy mím môi, vừa định nói gì đó, Diệp Phi đột nhiên đứng lên: “Tôi… tôi có chút không thoải mái, về phòng trước.”

“A Phi…”

Trử Thần gọi cô ấy một tiếng, cô ấy mắt điếc tai ngơ, lập tức rời đi.

“Tôi đi xem cô ấy chút.” Trử Thần nói xong liền đi theo, đi qua bên cạnh Kỷ Thụy an ủi vỗ lên bả vai cô.

Hai người này vừa đi, không khí trên bàn ăn càng thêm nặng nề, ngay cả Kỷ Phú Dân cũng đỏ hốc mắt, Kỷ Nhã nhìn không nổi, không kiên nhẫn gõ gõ bàn: “Làm gì vậy làm gì vậy, cũng không phải không gặp lại mà. À thì người này đi rồi, người kia không phải được sinh ra sao, đều là cùng một người, nuôi dưỡng lớn lên thì từ người kia biến thành người này, có cần thiết tạo ra không khí sinh ly tử biệt này hay không?”

“Đúng vậy, cũng không phải không gặp mặt nhau nữa, mỗi thời không đều có nhà họ Kỷ, những người trong nhà vĩnh viễn đều là những người này, không cần phải quá đau buồn.” Kỷ Tuyên cười cười, cũng đứng ra làm dịu bầu không khí: “Thụy Thụy có thể trở về là chuyện tốt, chúng ta nên chúc mừng mới đúng.”

“Đúng đúng đúng, là chuyện tốt, chuyện tốt…” Kỷ Phú Dân cũng phụ họa.

Kỷ Thụy miễn cưỡng cười cười, nắm chặt tay Tạ Uyên.

Tuy rằng mỗi người đều cố gắng giữ vững tinh thần, muốn làm cho bữa tối đầu tiên của năm mới vui vẻ một chút, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc qua loa trong trầm mặc. Tạ Uyên ở nhà họ Kỷ đến hơn mười giờ, chủ động nói muốn đi về, Kỷ Thụy nắm tay anh không nỡ buông.

“Sáng mai anh tới đón em, về nhà họ Tạ ở vài ngày đi.” Anh cười yếu ớt nói.

Kỷ Thụy dùng sức gật đầu.

Tạ Uyên xoa đầu cô, đưa tay ôm người vào lòng: “Anh đi đây.”

Trái tim Kỷ Thụy không hiểu sao co rụt lại, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Dạ, anh chú ý an toàn.”

Xe đã đến, Tạ Uyên không nói gì nữa, lên xe rời đi. Kỷ Thụy nhìn đèn đuôi xe dần dần biến mất, một mình đứng hồi lâu sau mới xoay người vào nhà.

Đêm đã khuya, người trong nhà đều đã trở về phòng riêng, cô như một du hồn lang thang trong biệt thự, lúc đi qua phòng ba mẹ, suy nghĩ một chút vẫn quyết định đi vào xem, kết quả vừa mới ấn tay nắm cửa, chợt nghe thấy Diệp Phi bình tĩnh nói: “Tôi muốn phá đứa bé này.”

Tay Kỷ Thụy chợt dừng lại.

“Vì sao?” Trử Thần khàn giọng hỏi.

Diệp Phi: “Không phải nói đứa bé trong bụng tôi sinh ra, thì Kỷ Thụy sẽ biến mất sao?”

Chỉ vì lý do hoang đường như vậy? Kỷ Thụy trong lòng đau xót, vốn tưởng rằng ba sẽ khuyên can được mẹ, kết quả lại chậm chạp không nghe thấy ba mình nói chuyện. Bầu không khí này thật sự quá ngột ngạt, cô nhịn không được, đẩy cửa đi vào: “Chị Phi có phải là hồ đồ rồi không?”

Diệp Phi và Trử Thần không ngờ cô lại ở bên ngoài, lập tức sửng sốt.

Kỷ Thụy bất đắc dĩ thở dài: “Đứa bé trong bụng mẹ chính là con, con chính là đứa bé này, nếu như không có đứa bé này, con chắc chắn cũng không tồn tại. Mẹ đã từng nghe tới hiệu ứng cánh bướm chưa, đó là có nguyên nhân mới có thể hình thành hậu quả.”

Dứt lời, lại nhìn về phía Trử Thần: “Tinh thần của mẹ đang không ổn định sẽ nảy sinh suy nghĩ cực đoan là rất bình thường, ba phải ở bên cạnh khuyên nhủ một chút. Hiện tại con chỉ là trở lại thời không của mình, hai người cứ lằng nhằng như vậy, nói không chừng sẽ lằng nhằng đến mức cả con cũng không còn, vậy làm sao được.”

“Là ba hồ đồ.” Trử Thần giương khóe môi, chỉ là vẻ mặt cũng có chút đau khổ: “Yên tâm đi Thụy Thụy, ba sẽ không để cho mẹ làm chuyện ngu ngốc.”

“Có nghe không, không được làm chuyện ngu ngốc!” Kỷ Thụy đi tới trước mặt Diệp Phi.

Vành mắt Diệp Phi đột nhiên đỏ lên: “Vậy con nói mẹ nên làm gì bây giờ, mẹ có thể làm gì mới có thể giữ con ở lại…”

Trái tim Kỷ Thụy đau nhói, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ yên lặng ôm lấy cô ấy, ý cười trên khóe môi Trử Thần dần dần tản đi, im lặng ôm vợ con vào trong ngực.

Vẫn ở trong phòng ba mẹ đến rạng sáng, Kỷ Thụy mới bước chân nặng nề trở lại phòng ngủ, không còn sức lực nhào lên giường.

Nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, điện thoại di động bị đè dưới thắt lưng đột nhiên rung lên một tiếng, Kỷ Thụy theo bản năng cầm lên, lại chỉ nhìn thấy một quảng cáo hiện ra.

Chú nhỏ đang làm gì vậy? Chắc là vẫn chưa ngủ. Kỷ Thụy nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn cho anh.

Mùng 1 Tết, năm mới bắt đầu, pháo hoa ở Chu Thành náo nhiệt từ tối tới khuya, cho dù là nhà cũ của nhà họ Tạ ở vùng ngoại ô, cũng dễ dàng bị kéo vào trong náo nhiệt.

Chỉ là nhiều pháo hoa hơn nữa, cũng đều là thoáng qua rồi biến mất, giống như có vài người, chỉ có thể xuất hiện ngắn ngủi trong cuộc đời. Tạ Uyên ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn pháo hoa lần lượt nổ tung ở phương xa, cho đến khi một đợt pháo hoa cuối cùng nổ tung, cho đến khi bóng tối xung quanh bao phủ anh, anh vẫn ngồi im như bức tượng điêu khắc, nhìn về phương xa.

Lúc ở nhà họ Kỷ, anh là chỗ dựa của Kỷ Thụy, phải luôn luôn duy trì tỉnh táo, chống đỡ cho cô. Nhưng giờ đây sau cánh cửa đóng kín, thế giới lại trở thành một vỏ trứng khép kín, những sự bất lực kia cũng như bóng tối ngăn chặn miệng mũi của anh, nghẹn đến lồng ngực của anh cũng sắp nổ tung.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai anh cảm thấy bó tay không biện pháp như thế.

Nếu như cô cần tiền, anh có thể cho cô rất nhiều rất nhiều tiền. Nếu như cô cần tình yêu, anh cũng có thể cho cô rất nhiều rất nhiều tình yêu. Nếu như cô bởi vì chán ghét, hối hận, muốn chia tay với anh, anh cũng có thể cúi đầu làm một kẻ hèn mọn dỗ cô trở về. Nhưng nếu cái gọi là sự ra đi của cô là do sự khác biệt về thời gian và không gian thì anh có thể làm gì được?

Sau mười sáu tuổi, vào năm mới mỗi năm, anh vẫn coi ngày này như một ngày bình thường. Duy nhất chỉ có năm nay, anh mua câu đối hoa cửa sổ, mua bình Đông Thanh tượng trưng cho náo nhiệt, lúc gọi món, cố ý gọi thêm một phần sủi cảo. Anh còn học theo Lý Diệc Sính, mùng 1 Tết đặc biệt đến nhà họ Kỷ chúc Tết, thử hòa nhập vào ngày lễ náo nhiệt này, cũng muốn nhìn thấy niềm vui bất ngờ xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Buổi tối hôm trước, anh còn đang nghiêm túc so sánh với hai loại hoa cửa sổ cái nào đẹp hơn, còn đang tự hỏi hộp quà phải sắp xếp như thế nào, mà hôm nay hiện thực đã cho anh một cú sốc nặng nề.

Mới đêm hôm trước, anh thật sự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Đáng tiếc số phận luôn thích trêu chọc anh, khi anh quen với việc ở một mình, lại để Kỷ Thụy từ trên trời rơi xuống, khi anh đã quen với việc có cô ở bên cạnh, thì lại nói anh đừng ảo tưởng. Cô chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi.

À, chỉ một thời gian ngắn thôi!