"Cho nên ý anh là, chỉ cần chạm vào tôi thì cơn đau đầu của anh sẽ giảm bớt?"
"Không phải giảm bớt mà là không đau nữa." Trương Mẫn sửa lời.
"Được được được."
Hóa ra không phải bao dưỡng...
"Vậy cậu có đồng ý không?" Trương Mẫn cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ như đang giải quyết công việc, nhưng thật ra ngón tay nắm lấy chiếc đũa đã trắng bệch rồi.
"Không thành vấn đề." Triệu Phiếm Châu đồng ý.
Trương Mẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Lát nữa tôi sẽ soạn hợp đồng, về tiền lương..."
"Không cần không cần." Triệu Phiếm Châu đẩy đĩa thịt cá mới đến trước mặt anh: "Đúng lúc mấy ngày nay tôi bắt đầu thực tập, đang tìm phòng trọ. Bao ăn ở là được."
Trương Mẫn khẽ nhíu mày, anh không thích cảm giác không thể nắm trong tay này.
"Nếu anh để ý, có thể ký hợp đồng." Triệu Phiếm Châu nói thêm.
"... Được."
Trương Mẫn không ngờ Triệu Phiếm Châu lại vui vẻ đồng ý như vậy, lời thuyết phục suy nghĩ cả ngày trở nên vô dụng rồi, đành phải im lặng ăn cá.
Nói đến cũng lạ. Dạ dày bình thường ăn vào một chút liền đau không chịu được, hôm nay cũng không làm phiền anh.
Cá ngon thật.
Triệu Phiếm Châu cẩn thận quan sát anh một hồi, thở phào nhẹ nhõm.
Không uổng công một sinh viên y khoa là cậu đây dành cả buổi chiều để tra xem bệnh nhân đau dạ dày có thể ăn gì.
Trương Mẫn để lại cho Triệu Phiếm Châu địa chỉ và chìa khóa rồi rời đi. Khi Triệu Phiếm Châu trở về phòng ngủ thu dọn hành lý thì nhận được hợp đồng của Trương Mẫn.
"Cậu xem thử đi, cần sửa chỗ nào thì nói cho tôi biết."
Triệu Phiếm Châu nhìn sơ qua, điều khoản gì đó đều rất đơn giản, Trương Mẫn còn thêm mục tiền lương, mỗi tháng năm ngàn tệ.
Lúc này thoạt nhìn có chút giống bao dưỡng.
Triệu Phiếm Châu mỉm cười trả lời: "Không có vấn đề gì."
Bạn cùng phòng vừa bước vào liền bị cảnh tượng này làm cho chói mù mắt.
"Nam thần? Giáo thảo? Sao cậu cười tươi vậy?"
"Không có gì." Triệu Phiếm Châu tiếp tục thu dọn đồ đạc: "Được tổng tài bao dưỡng."
"Bao dưỡng???" Từ này có thể đặt cùng chỗ với Triệu Phiếm Châu sao?????
Bạn cùng phòng còn cho rằng cậu nói đùa, dù sao thì năng lực của Triệu Phiếm Châu ai cũng nhìn thấy. Còn chưa tốt nghiệp đã được trung tâm giám định gọi đi thực tập, một người phong vân như vậy, nói cậu bao dưỡng người khác còn kém nhiều lắm.
"Không phải, nam thần... Cậu thu dọn hành lý làm gì vậy? Cậu tìm được phòng rồi?"
"Không phải nói với cậu là được tổng tài bao dưỡng rồi sao?"
"..."
"Nam thần, vấn đề cuối cùng."
"Cậu nói."
"Tổng tài có để mắt tới người như tôi không?"
Nụ cười của Triệu Phiếm Châu tăng thêm vài phần sát khí.
"... Tiểu nhân cáo lui."
Một bên khác, Trương Mẫn nhận được tin nhắn từ cha Trương.
"Lăn về đây."
Trương Mẫn không chút ngạc nhiên.
Anh là đứa con được Trương Kính Trung nhận nuôi, năm đó ông nhận anh là để vơi đi nỗi đau mất con, để anh ngồi vào vị trí này của tập đoàn Tứ Hải cũng chỉ coi anh là một con rối nghe lời mà thôi.
Để tiếp tục vinh quang của tập đoàn Tứ Hải, có thể sẽ phải kết hôn với một tiểu thư nhà nào đó mà Trương Kính Trung vừa mắt, tốt nhất là sinh ra một con rối nhỏ.
Nhưng một mình Trương Mẫn làm con rối là đủ rồi.
Lần này hợp tác với Triệu gia là ngoài ý muốn của Trương Kính Trung, cho nên dù là một vụ làm ăn có lời, có triển vọng cao, ông cũng sẽ tức giận.
Chẳng qua là tranh cãi, đánh mắng, uy hiếp.
Trương Mẫn sớm đã đoán được rồi.
Anh vô cùng bình tĩnh, lái xe đến biệt thự Trương gia.
Lúc rời khỏi biệt thự trời cũng đã tối, Trương Mẫn lau vết máu trên khóe miệng, lái xe về nhà.
Xe đỗ dưới lầu, Trương Mẫn tùy tiện mua vài lon bia, lên xe từ từ uống.
Sau đó thở ra một hơi, lên lầu.
Mở cửa, đèn trong phòng khách đang mở. Trương Mẫn có chút ngơ ngác tự hỏi có phải lúc sáng ra khỏi nhà quên tắt đèn hay không, cúi đầu cởi giày, sau đó nghe thấy một thanh âm trầm thấp.
"Về rồi?"
Trương Mẫn chậm rãi ngẩng đầu, Triệu Phiếm Châu mặc quần áo ở nhà đứng trước mặt anh, mỉm cười.
"Sao cậu lại đến..." Trương Mẫn phản ứng lại, vỗ trán. "Xin lỗi... Tôi quên mất."
"Uống rượu?"
Trương Mẫn ừ một tiếng, thay dép lê rồi đi vào phòng.
Triệu Phiếm Châu thuận tay cầm áo khoác anh vừa cởi ra, đi theo phía sau: "Ăn cơm không? Trong tủ lạnh có mì, có muốn ăn một ít không?"
Dù sao lần đầu tiên hai người gặp nhau, Trương Mẫn vì uống rượu mà phải vào viện.
"Không sao, cậu nghỉ ngơi đi, không cần lo cho tôi."
Triệu Phiếm Châu thấy anh vẫn còn tỉnh táo nên không muốn quấy rầy nữa, nhưng vừa quay đầu liền thấy Trương mẫn xắn tay áo.
Trên cánh tay lộ ra, có một vết bầm tím.
Triệu Phiếm Châu tay nhanh hơn não, nắm lấy cổ tay anh.
"Sao vậy? Ai đánh anh?"
"..." Trương Mẫn hất tay cậu ra. "Không liên quan đến cậu."
Triệu Phiếm Châu lúc này mới thấy rõ mặt anh, bên trái hơi sưng, khóe miệng cũng có vết bầm.
"Trương Mẫn!"
Trương Mẫn nhíu mày, quay mặt đi: "Đã nói là không liên quan đến cậu!" Chỉ là nếu không phải mặt anh tái nhợt, còn có vết thương cùng mồ hôi lạnh, lời này có thể có chút chấn động.
"... Xin lỗi." Triệu Phiếm Châu lên tiếng trước.
"Tôi không hỏi nữa, anh nghỉ ngơi một lát, tôi xuống lầu mua thuốc."
Trương Mẫn không ngờ đến cậu sẽ xin lỗi.
Rõ ràng người vô lý là anh, còn không khống chế được nổi giận, Triệu Phiếm Châu cũng không tính toán, cũng không bỏ đi.
Vì vậy, khi Triệu Phiếm Châu lần nữa vươn tay ra dìu anh, Trương Mẫn không gạt tay cậu ra nữa.