[Châu Mẫn] Nhiệt Hải

Chương 1




Thời tiết oi bức, trong phòng càng nóng hơn, Trương Mẫn nằm trên giường, hai chân mở rộng, bên tai truyền đến tiếng nước do tính khí từng đợt từng đợt tiến vào trong thân thể anh. Anh tham lam dùng mắt khắc họa người phía trên, từ mái tóc đen dài đến hàng mi cong vút, đôi môi mím chặt, cơ ngực và cơ bụng rắn chắn, tính khí thô to cắm một nửa vào trong tiểu huyệt, theo động tác như ẩn như hiện, có thể thấy sau gáy cậu lấm tấm mồ hôi, nắng chiều chiếu vào, một mảnh lung linh.

"Em có thể... Vào sâu hơn không." Anh không chút xấu hổ cầu xin, hai đùi gợi cảm quấn lấy eo nam nhân phía trên, không nhịn được cọ xát lên xuống, gót chân nhẹ nhàng gõ vào lưng người nọ thúc giục, vươn tay ôm lấy cậu khẩn cầu: "Thật thoải mái, em thật giỏi."

Nam nhân trên người cười khẽ, đem tính khí toàn bộ cắm hết vào như anh mong muốn, đổi lấy Trương Mẫn giống như cá mắc cạn cong eo bắn ra, dương v*t phấn nộn bắn ra không ít, sau khi bị nắm lấy kích thích đến mức duỗi thẳng chân, khóc nức nở cầu xin nam nhân đừng chạm vào, đáng tiếc người nọ không thèm nghe, hai ngón tay thon dài lên xuống cao thấp, ép đến giọt cuối cùng mới buông tay, đưa tay đến bên miệng Trương Mẫn yêu cầu anh liếm nó. Trương Mẫn ngoan ngoãn cầm lấy, tựa như đang ăn kem, tỉ mỉ liếm từ đầu ngón tay đến kẽ hở giữa các ngón tay, không bỏ qua một tấc nào.

"Bắn vào đi." Trương Mẫn ngước mắt nhìn người phía trên, tràn ngập lấy lòng và khát cầu: "Nóng quá, đúng lúc lát nữa anh phải đi tắm, bắn vào hết đi."

Nào ngờ nam nhân trên người không trả lời, chỉ cúi đầu đâm rút mạnh mẽ, cảm thấy không sai biệt lắm liền rút ra, để mặc Trương Mẫn giữ nguyên tư thế giang rộng hai chân, Trương Mẫn nóng nảy, ngồi dậy ngậm vào, muốn để cậu bắn vào miệng mình, ai biết được nam nhân này không cho, bắn lên giấy vệ sinh, Trương Mẫn lập tức vừa ủy khuất vừa tức giận, giống như linh hồn trở về, mở mắt, mới phát hiện vừa rồi chỉ là một hồi mộng xuân.

Trong phòng vô cùng ngột ngạt, anh với lấy điều khiển từ xa của điều hòa, bấm mấy cái mới nhận ra điều hòa lại hỏng rồi, phòng cũ chính là như vậy, đồ gia dụng thường hay bị hỏng, nước lúc có lúc không, thỉnh thoảng còn bị dột mưa. Anh xốc chăn ngồi dậy, toàn thân mồ hôi nhễ nhại giống như vừa mới ngoi lên từ một cái ao, đặc biệt là quần. Anh lười chạm vào, cảm giác dính nhớp rất rõ ràng chứng tỏ anh vừa mới bắn tinh trong mơ, hiện tại anh chỉ thầm cầu nguyện phòng tắm đừng cúp nước, để anh có thể rửa sạch thân thể đầy mùi dâm mỹ không thể nói nên lời này.

Trương Mẫn mở thử vòi nước, tạ ơn trời đất, có nước để dùng, tuy rằng dòng nước rất yếu cũng không quá nóng, nhưng còn tốt hơn là để bẩn như thế này rất nhiều. Anh đứng dưới dòng nước nhanh chóng tẩy rửa, rồi bắt đầu ngẩn người, không nhịn được nhớ tới người trong giấc mộng vừa rồi. Nếu anh không nhận lầm, nam chính trong giấc mộng xuân của anh là bạn cùng phòng của anh, Triệu Phiếm Châu, mà người nọ là một thẳng nam tính tình lãnh đạm, khó gần không hơn không kém, cũng là đối tượng thầm mến không thể nói ra của anh.

Sau khi tắm rửa xong, anh vội vàng trở ra ném ga giường cùng quần áo dính đầy mồ hồi và chất lỏng khác vào máy giặt, tuy rằng đến tối Triệu Phiếm Châu mới về, hơn nữa cậu nhất định không thể tưởng tượng được ngọn nguồn khiến ga giường của Trương Mẫn hỗn loạn một mảnh, nhưng anh vẫn chột dạ, cảm thấy mình nên cẩn thận một chút, dù sao cảnh tượng như vậy, chàng trai đã qua tuổi dậy thì sao có thể không hiểu.

Trong khi chờ đợi chiếc máy giặt kiểu cũ chậm chạp chuyển động, Trương Mẫn lấy một chiếc quạt điện nhỏ trong ngăn kéo ra, ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài ban công, đón gió thổi vào mặt, ánh mặt trời khiến mặt anh đỏ ửng, giống như một chiếc bánh táo vừa mới ra lò, thơm phức ngọt ngào. Anh vốn không nên như thế, thiếu gia của tập đoàn Tứ Hải vốn không nên ngồi trong một căn phòng cho thuê, dùng một cái máy giặt có thể hỏng bất cứ lúc nào để giặt quần áo của mình, sự tình đều bắt đầu từ mấy tháng trước.

Trương Mẫn biết được tính hướng của mình từ rất sớm, khi lên trung học liền phát hiện anh không có cảm giác gì với thân thể trắng nõn mềm mại của phụ nữ, thay vào đó lại chú ý đến ủy viên thể dục toàn tâm toàn ý đánh bóng rổ. Nhưng anh không nghĩ tới chuyện thẳng thắn với cha mẹ, anh biết cha anh bảo thủ và ngoan cố đến mức nào, và mẹ kế cũng không phải là người có thể vui vẻ chấp nhận chuyện này, anh vốn định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ rời khỏi ngôi nhà đó thật xa, nào biết còn có một năm nữa là tốt nghiệp liền gặp phải rắc rối, bị em họ vốn không vừa mắt nhau phát hiện manh mối rồi đi mách lại, anh buộc phải công khai tính hướng thật của mình, cha anh vốn lãnh khốc thô bạo, trong cơn giận dữ đuổi anh ra khỏi nhà, nói khi nào anh suy nghĩ cẩn thận, không thích đàn ông nữa thì mới được về.

Chỉ sợ là không có ngày đó. Trương Mẫn nhìn thân cao chân dài và vẻ mặt lạnh lùng của bạn cùng phòng mới của mình, trong lòng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Bạn cùng phòng mới là được đàn em trong câu lạc bộ của anh giới thiệu, khoa pháp y, hình như cũng rời khỏi nhà vì lí do gì đó, đang tìm một bạn cùng phòng để chia bớt tiền thuê nhà. Đàn em kia gọi điện thoại cho vị bạn học này, nhận được câu trả lời "Có thể đến xem phòng.", trên đường đi cân nhắc một hồi, vẫn là dặn dò vài câu: "Triệu Phiếm Châu cậu ấy điểm nào cũng tốt, sạch sẽ không lôi thôi, cũng không phải là người tính toán chi li, chỉ có một điểm là tính tình không tốt lắm, hình như là bệnh di truyền gì đó của gia đình cậu ấy, đôi khi giống như phát điên, anh đừng chọc vào cậu ấy là được."

Trương Mẫn sững sờ, trong lòng có chút do dự, nếu như tính tình không tốt như vậy rất khó ở chung, anh còn phải ở thêm một năm nữa, giống như đặt bom hẹn giờ bên người vậy. Nhưng cũng đã đến rồi ----- một câu nói dễ vấp ngã nhất của người Trung Quốc ----- nếu đã đến rồi, vậy thì đến đi, bây giờ mà quay về thì cũng không tốt lắm. Mấy phút sau, khi anh nhìn thấy Triệu Phiếm Châu mặc áo sơ mi trắng mang dép lê ra mở cửa, cảm thấy vô cùng may mắn vì đã quyết định đến đây, bởi vì nếu bộ dạng trông như thế này, tính tình hơi kém một chút, hình như... Cũng không thành vấn đề, đúng không?

Chiều hôm đó Trương Mẫn liền chuyển đến căn phòng cũ kỹ nhỏ bé này, anh không có hành lý gì, tiện tay mang theo một túi là xong, đàn em Triệu Phiếm Châu kia vẫn luôn nhốt mình trong phòng không ra ngoài, ngẫu nhiên đi lấy đồ hay đi vệ sinh mới đối mặt với Trương Mẫn trên sô pha, kỳ thật cũng không trừng mắt lạnh lùng hay xem như không thấy giống trong tưởng tượng của Trương Mẫn, thậm chí còn có một lần khách sáo hỏi Trương Mẫn buổi chiều ăn gì, tuy rằng vẻ mặt vẫn là xa cách như vậy, nhưng không thể ngăn cản được Trương Mẫn tâm tình vui vẻ.

Buổi tối, Trương Mẫn nằm trên giường gỗ có chút cứng, ngây ngốc nhìn trần nhà cũ kỹ, còn chưa kịp mua đệm, chỉ có thể ngủ tạm một đêm, anh của hôm ấy không ngờ rằng chính mình sẽ không thể kiềm chế mà yêu thẳng nam đẹp trai có chút lạnh lùng ngủ ở phòng cách vách, cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh giữa hai người họ, hai người sẽ phải dây dưa bao lâu, nhưng chuyện duy nhất anh có thể chắc chắn đó là, một cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi. Trương Mẫn ấn thái dương mơ hồ trướng đau, nhắm hai mắt lại, chiếc thuyền nhỏ của anh vào một ngày bình thường như vậy, ở một vùng biển xa lạ mà giương buồm, bắt đầu ra khơi.