Trước khi Tiêu Đạc trở về, dưới sự quản lý của Lý Diên Tư, vết thương do chiến tranh của Thiền Châu từ từ khôi phục lại, chỉ là có một vấn đề rất nghiêm trọng đặt trước mặt hắn, đó chính là không có tiền.
Lý Diên Tư gửi công hàm cho Hộ bộ và Công bộ ở Kinh Thành, nhận được hồi đáp là bọn họ càng nghèo hơn. Đại Chu mới ổn định, quả thật có rất nhiều nơi cần dùng tiền, dân sinh, quân đội, khắp nơi giật gấu vá vai. Mấy chục năm vương triều Trung Nguyên gần như không đúc tiền, còn đang sử dụng tiền của triều tiền. Số lượng tiền lưu thông ít đến thảm thương, đồng cũng hết sức khan hiếm. Đây là toàn bộ hiện trạng của quốc gia chứ không riêng Thiền Châu.
Lý Diên Tư không có cách, xây dựng thêm thành trì cần dùng tiền, rất nhiều công việc đã bắt đầu tiến hành, không thể bỏ dở nửa chừng, hắn đành phải đi cầu cứu Tiêu Đạc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến phủ đệ của Tiêu Đạc, vừa vào cửa đó là bức tường phù điêu làm bằng đá, sau khi đi qua hành lang khoanh tay[1] thì nhìn thấy giàn nho to lớn trong sân, lá xanh như cái ô, dưới giàn râm mát. Tiêu Đạc nằm trên ghế mây, trong tay cầm một quyển sách, Vi Nhiễm nằm ở trong ngực hắn. Thị nữ nô bộc đều đứng ở chỗ rất xa, chỉ có Dương Nguyệt ở một bên quạt khối băng.
[1]Hành lang khoanh tay: là một kiểu hành lang phổ biến trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc. Kiểu hành lang này thường được bố trí dọc theo rìa của sân trong, giống như lúc con người khoanh tay, cánh tay và tay tạo thành hình dạng vòng quanh cho nên gọi là hành lang khoanh tay
Tiêu Đạc đang đọc sách, hình như là Sơn Hải kinh. Hắn nhìn thấy Lý Diên Tư tới, giơ tay bảo đứng chờ ở dưới hiên. Một lát sau, Tiêu Đạc cúi đầu nhìn người trong ngực có vẻ đã ngủ thiếp đi, mới khép sách lại nhẹ nhàng để ở bên cạnh bàn con.
Cuối tháng năm, thời tiết đã vô cùng nóng bức, Vi Nhiễm mặc y phục mùa hè, mỗi ngày đều phải thay mấy bộ quần áo. Nàng vốn là người sợ nóng, Tiêu Đạc mới sai người xây cái giàn nho này. Tiêu Đạc nghiêng người, nhẹ nhàng đặt Vi Nhiễm ở trên ghế dựa, Vi Nhiễm tựa hồ cảm giác được hắn muốn đi, dưới tay vô thức níu lấy cổ áo hắn. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, gỡ tay nàng xuống rồi mới bước xuống ghế mây.
Tiêu Đạc đi về phía Lý Diên Tư, lại không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua, Dương Nguyệt đang đắp chăn mỏng lên người Vi Nhiễm. Tiêu Đạc lắc đầu, rõ ràng bụng đã lớn như vậy, nhưng trên mặt lại không thêm thịt, vẫn có cạnh có góc như cũ, to cỡ bàn tay.
Lý Diên Tư nói: "Thận Chi đã nói chuyện phu nhân lâm bồn có thể là mấy ngày gần đây rồi ạ? Bà đỡ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Bà đỡ và nhũ mẫu đã ở trong phủ, chuẩn bị xong hết rồi. Ta còn sốt sắng hơn nàng." Tiêu Đạc bất đắc dĩ quay đầu lại, chắp tay đi lên phía trước: "Chúng ta đến thư phòng nói."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Diên Tư đi theo Tiêu Đạc đến thư phòng, nói ra: "Lần này tới gặp điện hạ, chủ yếu vẫn là chuyện tiền nong, thần không dám tự tiện làm chủ. Phía triều có lẽ không trông cậy vào được, Công bộ và Hộ bộ đều đang khóc than, chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách."
Tiêu Đạc tựa lưng vào ghế dựa, thở dài: "Ta đã sớm biết là kết quả này, gần đây cũng đang vắt óc suy nghĩ đối sách. Bây giờ Thiền Châu thuế má cực thấp, quan phủ lấy tiền ở đâu làm việc? Như thế này, hạ lệnh tiến hành đo đạc ruộng đất của những người giàu có kia lần nữa, quy định thuế má đồng đều, hoàng thân quốc thích cũng không thể được hưởng đặc quyền. Phá bỏ chùa miếu vô dụng trong nước, cho những tăng lữ dư thừa hoàn tục hoặc tạm thời ở bên trong chùa miếu. Trong khu vực Thiền Châu, tất cả người xuất gia làm tăng yêu cầu trong nhà không có người già phải cung cấp nuôi dưỡng, chưa vi phạm hình luật, nam phải đọc thuộc lòng trăm trang kinh văn, nữ phải đọc thuộc lòng bảy mươi trang kinh văn, sau khi thông qua khảo thí của châu phủ mới có thể cắt tóc."
Lý Diên Tư đang ghi nhớ, nghe vậy sửng sốt một chút. Đây là muốn ra tay với chùa chiền? Đọc thuộc lòng số lượng kinh văn như thế, cần trình độ văn hóa cực cao, người bình thường căn bản không làm được. Lý Diên Tư biết hiện tượng chùa chiền xâm chiếm đất đai rất nghiêm trọng, nhưng mà phá hủy chùa miếu nói tóm lại là chuyện chẳng lành. Triều đại nào cũng có quân chủ cố gắng diệt Phật, trong lịch sử ba Vũ diệt phật, oanh oanh liệt liệt, nhưng ba vị Hoàng đế kia đều sống không thọ. Hắn tính khuyên can: "Điện hạ, chuyện phá hủy chùa miếu, việc này lớn. . . vẫn cần phải nghĩ lại cho kỹ."
Tiêu Đạc đứng lên, dừng lại ở cửa thư phòng, ngước mắt nhìn chân trời: "Phật nói phổ độ chúng sinh, giáo hóa vạn dân, đạo nghĩa đều ở lòng người. Chùa miếu lưu ngàn năm là chùa cổ, ban thưởng một nơi tượng trưng là được, cái khác giữ lại có ích lợi gì? Bây giờ dân không lo cày bừa, trong thành bách phế đãi hưng[2], không có sức lực cúng bái hương hỏa. Nếu Phật Tổ biết muôn dân khổ sở thì sẽ không trách tội. Nếu ông trách tội thì lấy thân ta chống đỡ thay vạn dân!"
[2]Bách phế đãi hưng: Chỉ công việc bận rộn, rất nhiều việc còn dang dở, chưa hoàn thiện việc nào cả.
Lý Diên Tư nhìn bóng dáng của Tiêu Đạc, lộ vẻ xúc động không thôi, nâng bút viết tiếp. Chùa chiền xâm chiếm phần lớn ruộng tốt, tăng lữ hỗn tạp, cảnh nội Đại Chu tổng cộng có hơn ba vạn chùa chiền, còn đang không ngừng khởi công xây dựng, tệ nạn ngày càng hiện ra. Chắc hẳn Tân đế cũng biết nguy hại nhưng vì khía cạnh liên quan thực sự quá rộng, bởi vậy chậm chạp không hành động. Cách làm của Tiêu Đạc thật ra là đang đi bước đầu tiên vì cải cách sau này. Mặc dù một bước này có thể sẽ gian nan đến mức không cách nào tưởng tượng.
Hai người đang thương thảo, tiếng nói của Dương Nguyệt đột nhiên vang lên ở bên ngoài: "Điện hạ, tiểu thư hình như. . . sắp sinh rồi!"
Tiêu Đạc sững sờ, vội vã cất bước ra ngoài. Lý Diên Tư vội vàng đi theo phía sau.
Trong phòng sinh, Vi Nhiễm chỉ cảm thấy từng cơn đau bụng sinh đánh tới, trên người đều ướt đẫm mồ hôi. Hai bà đỡ kinh nghiệm phong phú trước đó đã nói với nàng những thứ cần phải chú ý lúc sinh con nhiều lần, nhưng giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy đau đớn xâm nhập toàn thân, giống như thuỷ triều, một lần lại một lần nhấn chìm nàng.
Bà đỡ đứng ở hai bên người nàng, dịu dàng an ủi, còn cầm một khối gỗ đàn hương bảo nàng ngậm lấy. Bởi vì là thai đầu, tuy Vi Nhiễm có bản năng của người mẹ nhưng vẫn sợ hãi, không khỏi quay đầu nhìn trên cửa, ánh nắng chiếu ra một cái bóng to lớn cao ngạo, thoáng chốc nàng đã ổn định được tâm tư. Bởi vì hắn ở nơi đó.
Tiêu Đạc đứng ở ngoài cửa, vốn định muốn xông vào nhưng Dương Nguyệt vội vàng quỳ xuống ngăn lại nói: "Điện hạ, nữ tử sinh con cực kỳ nguy hiểm, hai bà đỡ đều rất có kinh nghiệm. Ngài ở đây, bọn họ sẽ thả lỏng một chút, không đến mức luống cuống tay chân, cũng có lợi cho tiểu thư."
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút, bèn hô vào bên trong: "Yêu Yêu, ta đang ở ngoài cửa, đừng sợ!"
Lý Diên Tư và Cố Thận Chi nghe tin chạy tới ngồi ở một bên, Lý Diên Tư nghiêng đầu vừa định trêu ghẹo Cố Thận Chi vài câu, lại nghe được chén trà trong tay Cố Thận Chi trong tay va chạm với mặt bàn phát ra tiếng vang nhỏ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nét mặt Cố Thận Chi nhàn nhạt, nhưng bàn tay run rẩy đã bán đứng y. Sao Lý Diên Tư bắt gặp dáng vẻ Cố Thận Chi như vầy chứ? Trong lòng đã có mấy phần hiểu rõ.
Nếu là người ngoài, dù là bằng hữu, chắc chắn sẽ lo lắng nhưng không đến mức thất thố. Nhưng y lại thất thố giống như Tiêu Đạc, còn có. . . Tình cảm không thể nói ra bằng miệng.
Cố Thận Chi còn không biết Lý Diên Tư đã đoán ra mấy phần tâm tư của bản thân, y vẫn nhìn thoáng qua phòng sinh. Hai bà đỡ ở bên trong, một người do trong Kinh phái tới, một người khác là người tốt nhất Thiền Châu, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa cách mấy ngày y sẽ bắt mạch cho Vi Nhiễm, ghi chép định kỳ, cũng không khác sản phụ bình thường, thậm chí khỏe mạnh hơn rất nhiều. Y tự an ủi bản thân, cái thai này nhất định không có việc gì, nhưng vẫn lo lắng đến mức không kìm chế được.
Thời gian trôi qua từng giờ, Tiêu Đạc ở ngoài phòng sinh lo lắng đi tới đi lui, chưa bao giờ cảm thấy gian nan như thế. Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đè nén của Vi Nhiễm, còn có tiếng bà đỡ bảo nàng dùng sức, nhưng đứa bé lại không thấy ra. Thỉnh thoảng hắn dí mặt ở trên cửa muốn nhìn thử, nhưng lại không nhìn thấy cái gì.
Cố Thận Chi uống năm chén trà, muốn uống chén thứ sáu thì Lý Diên Tư nói: "Tối nay ngươi không có ý định ngủ?"
Lúc này, Cố Thận Chi mới coi như thôi.
Lúc chạng vạng tối, một chút ánh nắng cuối cùng dần dần biến mất từ trước cửa. Tiêu Đạc cảm thấy dài như thể đã qua mười năm. Hắn thực sự đợi không được, đang muốn xông đi vào xem xét kết cục thì bên trong đã truyền đến một tiếng khóc nỉ non to rõ của anh hài. Hắn mừng rỡ, lại chờ thêm một lúc nữa, cửa rốt cục cũng được mở ra, bà đỡ ôm một tã lót đi ra giao cho Tiêu Đạc: "Chúc mừng điện hạ, là vị tiểu công tử! Mẹ con đều bình an!"
Tiêu Đạc không biết ôm trẻ con, vụng về ôm con vào trong ngực, một cục thịt dúm dó hồng hồng đang nhắm chặt hai mắt, nhìn không ra cái gì. Nhưng đây là đứa con trai đầu tiên của hắn, là đứa con nữ nhân hắn yêu sinh cho hắn. Trong nháy mắt, loại cảm xúc vui sướng, tự hào làm cha bỗng chốc dâng lên, chỉ cảm thấy đứa bé này vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.
Hắn cúi đầu hôn nó một cái, ngửi thấy mùi hương của sinh mệnh mới
"Chúc mừng điện hạ!" Lý Diên Tư và Cố Thận Chi đồng thời chúc mừng. Cố Thận Chi cho đến khi nghe thấy câu mẹ con đều bình an kia mới nhận thấy thần kinh căng cứng đã thả lỏng.
"Có thưởng, ai cũng có thưởng!" Tiêu Đạc kích động nói.
Hắn ôm con bước nhanh đi vào phòng sinh, một bà đỡ khác đang thu dọn nhìn thấy hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ. Tiêu Đạc nói: "Miễn lễ. Ta sẽ gọi thị nữ tới thu dọn, ngươi đi lĩnh thưởng đi."
"Tạ điện hạ!" Bà đỡ vô cùng vui vẻ rời đi.
Vi Nhiễm chỉ cảm thấy thay da đổi thịt, suy yếu bất lực, chỉ muốn ngủ say. Nhưng nàng nghe được tiếng khóc của hài nhi nên nỗ lực mở to mắt. Tiêu Đạc ôm con đến bên cạnh nàng, giọng nói rất nhỏ, sợ quấy rầy tiểu sinh mệnh vừa đến thế gian này: "Yêu Yêu, nhìn xem, đây là con trai chúng ta."
Vi Nhiễm cười với hắn một cái, đưa bàn tay qua đè xuống một góc tã lót, nhìn tiểu gia hỏa ở bên trong một chút.
Nó nắm chặt nắm tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc nhíu chặt nhưng lại làm cho người ta thấy được sức sống tràn đầy. Vi Nhiễm duỗi ngón tay ra đụng đụng da thịt non mềm kia, vỗ nhẹ nó dỗ dành: "Ai da, không khóc, nương ở đây."
Tiêu Đạc nhìn hai mẹ con trên giường, chỉ cảm thấy lồng ngực được lấp đầy. Hắn cúi đầu, tựa trên đầu Vi Nhiễm, nói khẽ: "Yêu Yêu, vất vả cho nàng rồi. Nàng không biết ta vui mừng cỡ nào đâu, cảm kích cỡ nào đâu. Loại cảm giác này giống như có được cả thiên hạ."
Vi Nhiễm cùng hắn trán chạm trán, nhẹ nhàng cười nói: "Phu quân, ta cũng rất vui mừng." Nam nhân nói chung đều muốn có hương hỏa để kế thừa, thai đầu sinh được nam hài, áp lực của nàng cũng nhỏ đi rất nhiều rồi. Chỉ là thời đại này, đa số trẻ con nuôi không được tốt, nàng vẫn phải cực kỳ cẩn thận.
Tiểu gia hỏa giống như bất mãn phụ mẫu lạnh nhạt nó, khóc không ngừng, hiện giờ Vi Nhiễm cũng không còn sức lực cho nó ăn. May mắn nhũ mẫu đã chuẩn bị xong, Tiêu Đạc liền sai Dương Nguyệt ôm đứa bé đi xuống.
Dương Nguyệt cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé đi ra, Cố Thận Chi và Lý Diên Tư vội vàng vây qua. Vừa rồi Tiêu Đạc ôm, bọn họ không dám đến gần nhìn kỹ. Đứa bé nho nhỏ, mềm mềm mại mại, miệng mở to khóc lớn, hai người đều muốn ôm nó một cái. Dương Nguyệt cười nói: "Nô tỳ cho tiểu công tử ăn no trước đã rồi ôm đến cho hai vị."
***
Tin mừng từ Thiền Châu nhanh chóng truyền đến Kinh Thành. Trong cung Từ Nguyên, Sài Thị vốn đang cắt sửa nhành hoa hồng, nghe được cung nữ đến báo, lập tức đi qua hỏi: "Thật sao? Ngươi lặp lại lần nữa."
Cung nữ gật nhẹ đầu, lại cười nói: "Tin mừng là đưa đến chỗ Hoàng Thượng trước, Hoàng Thượng lập tức phái người đến nói cho nương nương. Quận Hầu phu nhân sinh một nam hài nhi, mẹ con bình an."
"Phật Tổ phù hộ!" Sài Thị chắp tay trước ngực, quay đầu nói với Thu Vân: "Ngươi mau đi chuẩn bị một chút, bây giờ bản cung muốn đi chỗ Hoàng Thượng."
Thu Vân ngơ ngẩn: "Nương nương đi chỗ Hoàng Thượng làm gì ạ?"
"Thỉnh ông ấy cho phép bản cung rời Kinh đến Thiền Châu. Không cho con trai và cháu trai đến thì bản cung tự mình đi, cũng được chứ?" Sài Thị có chút ấm ức nói. Nhiều năm như vậy, bà trông như sao trông trăng, rốt cục cũng trông chờ được trưởng tử của Tiêu Đạc. Trời có mắt rồi, phụ mẫu có dung mạo như vậy, nhất định là tiểu gia hỏa người gặp người yêu. Bà làm tổ mẫu đã không kịp chờ đợi muốn gặp nó.
Bà biết Hoàng đế lo lắng nhiều, chắc chắn sẽ không để Tiêu Đạc dẫn cháu trai bảo bối vào Kinh, vậy bà sẽ rời Kinh đi gặp.
Cùng lúc đó, Tiêu Nghị cầm phong thư thỉnh cầu ban tên của Tiêu Đạc ngồi ở sau long án trầm tư.
Trong lòng của ông vui sướng, đây là trưởng tôn của ông, người đầu tiên trong đời cháu của Tiêu gia. Từ trước đến nay, ông luôn xem Tiêu Đạc như con trai ruột của mình, đứa cháu này ra đời, không thể nghi ngờ là chuyện vui mừng bậc nhất của hoàng gia. Nhưng ông cũng không phải là tổ phụ đình bình thường mà là Hoàng đế. Ông không thể đem vui sướng viết hết lên mặt.
Ông biết để Tiêu Đạc ở Thiền Châu thậm chí không cho vào Kinh Thành, với một người phụ thân mà nói là hành động rất tàn khốc. Nhưng ông không thể không làm như thế, cũng là vì bảo vệ hai đứa con trai. Ông biết năng lực của Tiêu Đạc nhưng ông cũng vô cùng lo lắng cho bản thân Tiêu Thành Chương trăm năm sau, không quyền không thế, không cách nào bảo vệ mình.
Ông chỉ có thể nâng thân phận của Tiêu Thành Chương lên, đó cũng là để tôi luyện Tiêu Đạc. Ông xem Tiêu Đạc là con trai ruột nhưng triều thần lại không cho là như vậy, rất nhiều người trong bọn họ cho rằng huyết thống quan trọng hơn năng lực. Ông biết rằng muốn để những người này ngậm miệng và tin phục không phải dựa vào ân thưởng của Hoàng đế đối với một đứa con trai mà phải dựa vào bản thân Tiêu Đạc làm ra chiến tích. Nếu phải làm thì phải để cả triều văn võ tin phục, không ai có thể nói với Tiêu Đạc hai chữ "không được".
Ông biết Tiêu Đạc nhớ người thân, sao ông lại không muốn gặp con trai và cháu trai?
Nhưng ông chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể nhẫn nại.
Lúc này, thái giám tiến đến nói với Tiêu Nghị: "Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương tới."