"Các ngươi đều ra ngoài cả đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Tiêu Đạc vô lực nói.
Sài Thị đứng lên trước, khẽ gật đầu với đám người, tất cả mọi người trong phòng lần lượt theo bà đi ra ngoài, Ngụy Tự đi ở cuối cùng, ánh mắt lo âu nhìn Tiêu Đạc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiêu Đạc nằm lại trên giường, yên lặng nhìn đỉnh màn một lúc, ngủ không được, dứt khoát mặc quần áo tử tế đi ra ngoài. Tháng giêng, trong phủ vì muốn tăng thêm chút không khí vui mừng nên vẫn treo một ít đèn lồng và hoa hồng. Màu đỏ rất chói mắt, hắn quay đầu ra không muốn nhìn thấy, hai chân vô thức đi tới nơi ở của Vi Nhiễm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái viện này vốn là địa phương rất hẻo lánh trong phủ, xưa nay không có người qua lại. Vi Nhiễm vừa đến Tiêu gia, đã được sắp xếp ở chỗ này, cũng không oán giận một lời. Sau này Tiêu Đạc từng đề nghị đổi cho một chỗ có vị trí tốt hơn một chút, nhưng nàng nói ở đã quen, có tình cảm với nơi này, cũng không muốn đổi.
Từ trước đến nay nàng rất trọng tình cảm. Cửu Lê, người trong tộc, thậm chí một viện tử nàng từng ở, nàng đều trân trọng.
Tiêu Đạc chưa bao giờ nghĩ tới, một nơi không đáng chú ý như vậy, bây giờ lại thành chỗ làm hắn lưu luyến nhất trong Tiêu phủ. Hắn đi vào trong viện, nhìn thấy một người đang loay hoay tưới nước cho cây, tưởng là ảo giác, dụi dụi con mắt, giật mình vì đó cũng không phải nàng.
Dương Nguyệt quay đầu nhìn thấy Tiêu Đạc đứng ở trong sân, giật nảy mình, vội vàng lau tay lên tạp dề trước người, bước tới nghênh đón: "Quân sử, sao ngài lại tới đây. . . Bệnh của ngài không sao chứ?"
Nàng là thị nữ của Vi Nhiễm, không tiện ở bên cạnh chăm sóc Tiêu Đạc, cho nên chỉ nghe ngóng bệnh tình của Tiêu Đạc từ người khác. Tất cả mọi người nói, chưa từng gặp Quân Sử bệnh đến nặng như vậy.
"Ừm." Tiêu Đạc đáp một tiếng, mặc dù có chút thất vọng, nhưng trông thấy Dương Nguyệt, vẫn cảm thấy hết sức thân thiết, hỏi, "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Lúc tiểu thư ở đây từng nói viện này quá quạnh quẽ, muốn trồng mấy cây hoa đào, trồng thêm ít cây hoa quế. Nói mùa xuân là thời điểm hoa đào nở rộ, mùa thu là thời điểm hoa quế phiêu hương." Dương Nguyệt cùng Tiêu Đạc nhìn những cây giống trụi lủi kia, nói tiếp, "Nhưng nàng còn nói mình trời sinh tính tình lười biếng, có lẽ không chăm sóc tốt cho cây cỏ được, chuyện này cứ kéo dài đến bây giờ. Nô tỳ nghĩ thừa dịp nàng không ở đây, bèn giúp nàng trồng, chờ nàng trở về, thấy được có lẽ sẽ vui lắm." Nói đến phần sau, nàng ấy giơ tay lau nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi nàng ấy được Vi Mậu cứu, luôn ở bên cạnh chăm sóc Vi Nhiễm, chưa từng rời đi. Vi Nhiễm mất tích, trong lòng nàng ấy giống bị cắt đi một khối thịt.
"Ta giúp ngươi làm." Tiêu Đạc nói, đã vén tay áo lên, cầm lấy thuổng sắt đào đất.
"Quân sử, việc này tuyệt đối không được!" Dương Nguyệt muốn cản, nhưng Tiêu Đạc lại khoát tay áo, tự lo đào đất trồng cây. Hắn cũng không biết bây giờ bản thân có thể làm những gì, trong lòng trống rỗng giống như một cái xác không hồn. Dường như chỉ có làm như vậy mới có thể lấp đầy lỗ trống trong lòng được một chút, mới có thể có một chút liên quan với nàng
Dương Nguyệt biết Vi Nhiễm mất tích, khó chịu nhất phải là Tiêu Đạc. Dù sao trong bụng Vi Nhiễm còn mang thai con của hắn. Dưới tình huống hắn còn chưa biết, cả mẹ lẫn con đều biến mất, sống chết chưa rõ. Nàng ấy vốn muốn khuyên hai câu, nhưng nàng ấy là một hạ nhân, lại không biết nói chuyện. Có lẽ lúc này, để Tiêu Đạc làm những việc này đối với hắn mà nói mới tốt.
"Quân sử! Thì ra ngài ở chỗ này! Để thuộc hạ tìm cả buổi." Ngụy Tự từ bên ngoài tiến đến, nhìn thấy trên mặt, trên tay Tiêu Đạc đều là bùn, đang đỡ một cây mầm, vội vàng tiến lên ngăn lại nói, "Quân sử, ngài vừa mới tỉnh lại, còn chưa ăn gì, những việc này hãy để thuộc hạ làm!"
"Ngụy Tự, để cho ta tự tay làm chút việc cho nàng, đừng cản." Tiêu Đạc nói khẽ.
Ngụy Tự sững sờ, nhìn về phía sườn mặt cô đơn của Tiêu Đạc, chậm rãi buông lỏng tay ra. Hắn theo Tiêu Đạc nhiều năm như vậy, khi nào nhìn thấy Quân sử luôn luôn uy phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đó mất tinh thần như thế? Giống như một con dã thú đã mất đi răng nhanh và móng vuốt sắc nhọn ngồi tại đỉnh núi nhìn về nơi xa. Vi Nhiễm mang đứa bé mất tích, đả kích này với hắn thực sự quá lớn.
Có tên lính ở bên ngoài ngó đầu dò xét, Ngụy Tự bước nhanh đi ra ngoài, hỏi: "Thế nào rồi?"
Binh sĩ xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Quân đội của Sử tướng giao chiến với quân đội của Hán đế ở chỗ cách Kinh Thành về phía Bắc hơn hai mươi dặm, Hán đế đại bại, cùng Dư Siêu chạy trốn. Sử tướng giết Lý Tịch, trước mắt đã dẫn quân vào Kinh Thành. Có điều, trong lúc giao chiến, Dư Siêu giở trò lừa bịp, khiến Sử tướng rơi vào ổ mai phục, bị thương, may mắn được Triệu giáo đầu bảo vệ."
Ngụy Tự trố mắt, lại là Triệu Cửu Trọng! Triệu Cửu Trọng ở trong quân đội tốc độ thăng tiến nhanh chóng, khiến Ngụy Tự và Chương Đức Uy đều cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Năm đó, bọn họ đi theo Tiêu Đạc đều bắt đầu từ binh lính cấp thấp nhất, bỏ ra thời gian năm, sáu năm mới chậm rãi bò lên. Triệu Cửu Trọng thế mà chỉ mất chưa đến nửa năm, bộc lộ tài năng ở trong quân để cho Sử Tướng và Quân Sử đều chú ý tới y.
Ngụy Tự tuy là một kẻ lỗ mãng, nhưng cũng cảm nhận được uy hiếp rất rõ ràng của tên thanh niên Triệu Cửu Trọng này. Có lẽ không tới bao lâu, y đã có thể ngồi ngang hàng với mình rồi.
Ngụy Tự đang nghĩ ngợi làm sao bẩm báo việc này với Tiêu Đạc thì lại có một người thở hồng hộc chạy tới, tay chỉ sau lưng: "Ngụy đô đầu, không. . . Không xong rồi!"
"Lại làm sao?" Ngụy Tự tức giận nói.
"Vừa nãy bọn ta kéo Chu nhị tiểu thư đi chịu phạt, nàng ta nói không muốn để cho phu thê Ngụy quốc công nghe được tiếng kêu thảm thiết của nàng ta, muốn chúng ta đem nàng ta kéo tới bên ngoài cửa hông hành hình. Bọn ta suy nghĩ một lát lại đồng ý. Nào biết được vừa đánh mấy cái, bỗng nhiên xông ra một nhóm người, cướp người đi mất. Binh mã sử đã dẫn người đuổi theo."
Ngụy Tự nhanh chóng bẩm báo cho Tiêu Đạc, Tiêu Đạc đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay chôn đất, nghe cũng không ngẩn đầu, chỉ thản nhiên nói: "Nàng ta đã có người tiếp ứng, chắc hẳn đã sắp xếp kế hoạch chu toàn, Chương Đức Uy chưa chắc có thể đuổi theo được."
Ban đêm, Chương Đức Uy trở về, quả nhiên chưa đuổi kịp.
Chu Tông Ngạn sắc mặt ngưng trọng, nào ngờ đã đến lúc này Chu Gia Mẫn lại vẫn giữ lại chiêu sau. Ông vốn muốn tự đi bắt Chu Gia Mẫn trở về, Tiêu Đạc nói: "Nhạc phụ không cần như thế. Ngài là ngài, nàng ta là nàng ta. Nàng ta làm những chuyện như vậy, vốn là không có liên quan gì đến ngài. Nếu bị người mang đi, chắc hẳn sớm có dự tính, ngài đuổi theo cũng không làm được gì. Không bằng sớm đi về nghỉ ngơi, ngày mai cùng ta lên kinh. Ta sẽ sai người truy tìm hành tung của nàng ta."
Trong lòng Chu Tông Ngạn cảm xúc phức tạp, chắp tay xuống rồi đi ra ngoài.
Ông chinh chiến nửa đời, không ngờ về già phải bị một đứa con gái liên lụy đến nước này. Bây giờ, ông hoàn tòan đoán không ra rốt cuộc Chu Gia Mẫn muốn làm gì. Sau khi ông trở về, làm sao cũng ngủ không được, gọi Hoắc Nguyên đến bên cạnh: "Ngươi âm thầm tìm kiếm tung tích của Nhị tiểu thư, nhất định phải tìm được. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Hoắc Nguyên nhìn Chu Tông Ngạn một cái, đáp một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.
***
Từ khi Vi Nhiễm vào đất Thục, cơ bản đều đi lại bằng thuyền. Thuyền chở khách này rất lớn, trên dưới tổng cộng có ba tầng, khoang đáy dùng để vận chuyển hàng hóa, ở giữa chở người, trên đỉnh còn có lều nhỏ để người chèo thuyền nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, nàng đi đến boong tàu đón gió, thì thấy trên sông phần lớn là dạng thuyền chở đầy khách như này qua lại như thoi đưa, hai bên bờ hoặc là bình nguyên ốc dã, khói bếp lượn lờ, hoặc là thành trì phồn hoa, ca múa mừng cảnh thái bình.
So với Trung Nguyên mấy năm hỗn chiến liên miên, đất Thục thì thái bình hơn rất nhiều, không có chiến loạn lớn, tình hình bách tính so sánh với Trung Nguyên quả thực cách biệt một trời. Đây là Thục quốc Mạnh Linh Quân cai quản, không để cho nàng thất vọng.
Thẩm Kiêu đi đường thủy chủ yếu xuất phát từ hai điểm lo lắng. Chủ yếu chính là xóa đi tung tích, hắn xuất thân cấm quân, đương nhiên có chút năng lực điều tra và phản điều tra. Thứ hai đất Thục xác thực mạng lưới sông ngòi dày đặc, bốn phương thông suốt, đi thuyền cũng càng nhanh.
Càng tới gần Thành Đô, thành trì càng lớn càng phồn hoa.
Vi Nhiễm đương nhiên biết, mình mất tích như vậy sẽ khiến cho rất nhiều người lo lắng, cũng từng nghĩ âm thầm truyền tin tức ra ngoài, chí ít báo bình an cho người nhà. Nhưng Thẩm Kiêu làm việc cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt. Tiểu Viên lại là người nước Thục, đương nhiên sẽ không giúp nàng.
Ngày hôm đó, thuyền dừng ở sát Kim Thủy thành của Giản Châu, dự định bổ sung chút vật tư rồi lên đường tiếp. Vi Nhiễm xuống thuyền, nôn kịch liệt ở bến tàu. Tiểu Viên vội vàng đi bẩm Thẩm Kiêu, Thẩm Kiêu mang ngự y tới kiểm tra.
Ngự y họ Bạch, tóc bạc sắc mặt hồng hào, khuôn mặt hiền lành, vốn là quản lý của ngự y viện trong Thục cung, nghe nói năm đó cũng nhờ có lão, Thái Hậu mới thuận lợi sinh Mạnh Linh Quân nên đạo đức uy tín rất cao. Bạch ngự y lớn tuổi, sau đó mở Dược đường ở Thành Đô, tuỳ tiện xem bệnh cho người ta. Nhưng khi rảnh rỗi thì ngự y trong cung một chút, Mạnh Linh Quân có bệnh gì cũng đều mời lão tới khám. Lần này vì phòng Vi Nhiễm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên cố ý mời lão nhân gia đến đây tiếp ứng.
Bạch ngự y tất nhiên là biết phân lượng của Vi Nhiễm ở trong lòng Hoàng đế, không hề dám thất lễ.
"Ôi, phu nhân sợ là lặn lội đường xa nên hơi say sóng. Thẩm thống lĩnh, không bằng chúng ta tạm nghỉ một đêm ở trong thành này đi? Dù sao chẳng mấy chốc sẽ đến Quốc Đô." Bạch ngự y đề nghị.
Thẩm Kiêu thấy sắc mặt Vi Nhiễm tái nhợt, cũng không gánh nổi trách nhiệm nếu nàng có sai sót, bèn gật đầu đồng ý.
Tiểu Viên đi lấy áo choàng dày và mũ sa đến cho Vi Nhiễm, sau đó Thẩm Kiêu liền dẫn mấy người đi vào thành gọi một cỗ xe ngựa tới.
Kim Thủy thành do Giản Châu quản lý, nhưng vì gần Thành Đô, nên làm nhà kho Quốc Đô, thương mậu phồn vinh. Từ khi Thục Hán khôi phục thông thương, gấm Tứ Xuyên và lá trà từ nơi này liên tục không ngừng vận chuyển về Trung Nguyên, đồng thời hàng tư đến từ Trung Nguyên cũng giống như thủy triều tràn vào, thương nhân tụ tập.
Bọn họ nán lại trong một khách điếm lớn nhất thành, trên dưới tổng cộng có năm tầng, mười mấy tiểu nhị dẫn khách vẫn loay hoay chân không chạm đất. Lầu một là đại đường chuyên dùng để cho khách ăn cơm, chỉ còn lại một cái bàn trống. Thẩm Kiêu mang Vi Nhiễm đi qua, tiện tay gọi vài món thức ăn, cố ý dặn thêm một câu: "Cố gắng làm thanh đạm chút."
"Được rồi!" Tiểu nhị sảng khoái lên tiếng, liền quay đầu đi làm việc.
Trên đại sảnh không còn chỗ ngồi, tiếng người huyên náo. Nhìn cách ăn mặc của những người kia có lẽ là các thương nhân. Sau lưng Vi Nhiễm có một bàn người tựa hồ đang nói về chuyện Đại Hán, giọng nói truyền đến bàn bọn họ.
Một người trong đó nói ra: "Tiêu Nghị và Hán đế đánh nhau một trần, Hán đế đại bại, chạy trốn tới trong thôn trang vùng ngoại ô Kinh Thành, thái giám bên cạnh hắn ta nghĩ lầm truy binh đến, trong lúc vội vàng chặt đầu hắn ta xuống để bảo toàn tính mệnh. Hán đế tuổi còn trẻ, cứ như vậy chết mất."
Vi Nhiễm từng nhìn thấy thần kỹ, đương nhiên biết tình cảnh lúc ấy như thế nào.
"Đó cũng là hắn ta gieo gió gặt bão. Thân thiết với tiểu nhân, xa lánh hiền thần. Cha con Tiêu Nghị kia những năm gần đây vì Hán lập được bao nhiêu chiến công? Hán đế muốn giết trung thần, tất nhiên là bị cả nước phản đối. Chỉ có điều Tiêu Nghị một thần tử, muốn để các đường Tiết Độ Sứ ủng hộ hắn làm hoàng đế cũng không dễ dàng như vậy."
"Nhà Hán không có ai, làm sao hắn không được làm hoàng đế chứ?"
"Từ xưa kế vị chú trọng danh chính ngôn thuận, hắn phải hỏi qua ý kiến triều thần và cả Thái Hậu nữa. Thái Hậu làm sao bằng lòng để một người khác họ làm Hoàng đế? Đương nhiên sẽ đẩy người đứng đầu tông thất họ Lưu lên. Chỉ có điều người kia vừa được đề cử thì bệnh nặng mà chết. Người tinh tường đều biết đã xảy ra chuyện gì."
"Nhà Hán đổi chủ là chuyện sớm hay muộn. Bây giờ, Tiêu Nghị tay cầm binh lính quan trọng, bốn phương khuất phục. Một người đàn bà như Thái Hậu không đồng ý thì làm sao? Trung Nguyên liên tục hỗn chiến mấy năm, bách tính đều rất cần một cái quân chủ có năng lực để ổn định thế cục. Người này, không phải Tiêu Nghị thì không được."
Từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu tiên Vi Nhiễm nghe được tin tức có liên quan đến đất Hán và Tiêu gia, nghiêm túc lắng nghe, hi vọng có thể được nghe lại chút tin tức có đề cập đến Tiêu Đạc. Lúc này, người bàn bên cạnh nói: "Ta nói chứ, tin tức các ngươi nói là nửa tháng trước rồi, tiến triển mới nhất là Tiêu Sử tướng đã được thuộc hạ của hắn ép đẩy lên long ỷ, bất đắc dĩ làm Hoàng đế!"
"A? Ngươi là tới từ đất Hán sao?"
"Đương nhiên, ta chính là người từ trong thành Đông Kinh tới." Người kia đắc ý nói.
Đám người lập tức vây qua mồm năm miệng mười hỏi dò, người kia nói: "Đầu tiên, Thái Hậu cho Sử tướng giám sát đất nước, sau đó chính thức hạ cáo lệnh, nhường ngôi vua cho Sử tướng. Mấy ngày trước, Sử tướng đã đăng cơ, đổi quốc hiệu là Chu. Các ngươi còn ở chỗ này gọi Hán, Trung Nguyên sớm đã thay đổi triều đại, không còn Hán nữa."
Đám người than thở, Đông Hán tồn tại chỉ có mấy năm, nhớ năm đó Cao tổ lập quốc, cũng là sự nghiệp to lớn tạo nên tiếng vang oanh oanh liệt liệt, làm sao biết truyền đến trên tay người kế nhiệm thì giang sơn cứ thế bị hắn ta tự tay đặt xuống. Còn đưa vào trong tay thần tử đắc lực nhất của hắn ta.
Người kia lại nói tiêp: "Các ngươi đều biết Sử tướng vốn có hai đứa con trai chứ? Một người là con nuôi, chính là Tiêu Đạc danh tiếng nổi như cồn, một đứa con ruột khác lại không có tiếng tăm gì. Sau khi hắn lên ngôi, thăng chức cho Tiêu Đạc là Trấn Ninh Tiết Độ Sứ, kiểm giáo thái bảo[1], Thái Nguyên quận hầu, lấy thân phận hoàng tử ra trấn giữ Thiền Châu."
[1]Quản lý chức quan thấp nhất trong hàng tam công: thái sư, thái phó, thái bảo.
Vi Nhiễm nghe được tên Tiêu Đạc, trái tim nhảy lên một cái, không tự giác nắm chặt ngón tay. Thai nhi trong bụng giống như cũng cảm nhận được người bên ngoài đang nói đến phụ thân của mình nên động đậy. Lập tức có người hỏi: "Tiêu Đạc vốn là chỉ huy sứ Thiên Hùng Quân, đó là nha binh đệ nhất Đại Hán, đây không phải ngoài mặt thì thăng chức nhưng thật ra chính là giáng chức sao?"
Người kia cười một tiếng: "Dù sao Tiêu Đạc là con nuôi, ngay cả một Vương đô cũng không phong, nhìn như được trọng dụng, nhưng thật ra là coi giữ giang sơn cho con trai ruột của Hoàng đế đó. Ngược lại đứa con ruột kia, cái gì cũng không làm đã được phong Kỳ Vương, đặt tên là Tư Không."
Tất cả đám người xôn xao, mồm năm miệng mười nghị luận. Trong lòng Vi Nhiễm cũng không nói ra được là tư vị gì. Nếu là huynh đệ cha con gia đình bình thường, có lẽ vĩnh viễn sẽ không đối mặt với vấn đề tàn khốc như vậy. Chỉ khi nào đến gia đình đế vương, huyết thống trở thành nhân tố quan trọng cần phải cân nhắc nhất. Nàng biết cuối cùng là Tiêu Đạc làm Hoàng đế, nhưng nàng không muốn trông thấy hai huynh đệ Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương trở mặt thành thù. Dù sao tình cảm huynh đệ của bọn họ tốt như vậy.
Lúc này, tiểu nhị đã bưng thức ăn lên, Vi Nhiễm cũng không có tâm trạng nghe nữa, cúi đầu ăn cơm. Nàng không có khẩu vị gì, lúc ở trên thuyền, Thẩm Kiêu vì quan tâm khẩu vị của nàng, cố ý dặn phòng bếp làm chút đồ ăn Trung Nguyên, đồ ăn của nàng phải luôn tương đối thanh đạm. Nhưng mà thức ăn ở đây chính là thức ăn điển hình của đất Thục.
"Phu nhân, ngài ăn thêm chút nữa nhé?" Tiểu Viên khuyên nhủ.
Thẩm Kiêu thấy Vi Nhiễm ăn hai miếng đã buông bát đũa xuống, biết ít nhiều là bị ảnh hưởng bởi lời nghị luận vừa rồi của đám thương nhân, bèn nói với Tiểu Viên: "Đi dặn phòng bếp làm một bát mì sợi thanh đạm tới. Thêm một quả trứng gà."
Tiểu Viên vội vàng chạy đi.
Bạch ngự y không biết thân phận của Vi Nhiễm, cũng đi theo nghị luận vài câu: "Nghe nói trước khi Hán đế đăng cơ rất coi trọng đứa con nuôi Tiêu Đạc này. Làm sao sau khi lên ngôi, thái độ lại thay đổi? Cũng không biết bây giờ Tiêu Đạc cảm thấy như thế nào."
"Chuyện của hoàng thất Trung Nguyên, chúng ta vẫn không nên nghị luận." Thẩm Kiêu xen lời lão.
Ăn cơm xong, mấy người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Vi Nhiễm ở phòng trên, trong phòng rộng rãi thoát đãng, bố trí sang trọng. Trên sân thượng có thể nhìn ra bến tàu ven sông, còn có các tòa nhà dày đặc ở phía xa xa. Tiểu Viên đi chuẩn bị đồ tắm rửa, Vi Nhiễm từ trong ngực lấy ra cái lược Tiêu Đạc tặng, nhẹ nhàng vuốt lên hoa văn trên mặt.
Nàng có hơi lo lắng cho Tiêu Đạc, lại cảm thấy bất công thay hắn. Tiêu Nghị nặng bên này nhẹ bên kia, Sài Thị có phản đối hay không? Thái độ của Tiêu Thành Chương như thế nào? Trong lòng Tiêu Đạc chắc chắn sẽ không dễ chịu. Nàng biết Tiêu Đạc chưa chắc có lòng tranh quyền đoạt lợi, nhưng đi tới vị trí hôm nay cũng không phải là Tiêu Đạc muốn lui, người bên cạnh sẽ để hắn lui. Huống chi Tiêu Nghị không phải không biết, bản tính của Tiêu Thành Chương quả thực không xấu, nhưng tuyệt đối không có tố chất làm đế vương, Tiêu Đạc có năng lực bảo vệ giang sơn hơn hắn.
Nàng muốn ở bên cạnh Tiêu Đạc, muốn an ủi hắn, nhưng mà nàng ở xa tận chân trời, không làm được cái gì. Thậm chí ngay cả cho hắn một cái tin tức nàng cũng không được. Thẩm Kiêu trông giữ nàng, bên ngoài lỏng bên trong nghiêm, vừa rồi nàng muốn lén lút ra cửa, đi tìm thương nhân đến từ Kinh Thành ở trong sảnh dưới lầu vừa rồi, thế nhưng bị người cản lại, đưa trở về.
Buổi chiều, gió thổi trên sân thượng, đêm tới Vi Nhiễm cảm thấy hơi lạnh, cổ họng rất ngứa, ho khan mãi. Nàng đè nén tiếng ho khan, sợ quấy rầy đến Tiểu Viên, nhưng Tiểu Viên không ngủ rất sâu, đã sớm nghe được. Tiểu Viên sờ soạng đứng dậy, thắp sáng nến trong phòng, rót chén nước nóng đi đến bên giường Vi Nhiễm: "Phu nhân, ngài uống chút nước nóng trước, nô tỳ đi tìm Bạch ngự y tới xem bệnh cho ngài một chút nhé?"
"Không cần đi. Có lẽ Bạch ngự y đã ngủ rồi, ngày mai tìm ông ấy sau." Vi Nhiễm dùng sức ho khan hai tiếng, bỗng nhiên nghe được có người đang gõ cửa, người bên ngoài nói: "Có quan gia kiểm tra phòng ở đột xuất, khách nhân mau chóng mặc y phục chỉnh tề." Sau đó lại đi sát vách gõ cửa.
"Hơn nửa đêm ai muốn kiểm tra phòng ở. . ." Tiểu Viên nói thầm một tiếng, vội vàng cầm váy ngoài mặc vào cho Vi Nhiễm.
Sau đó Thẩm Kiêu cũng tới, nhưng đứng ở ngoài cửa nói: "Phu nhân không cần kinh hoảng, ta đây đi hỏi một chút tình huống."
Tới là Vũ Đức Tiết độ sứ Quách Trạm, hắn ta là biểu huynh của Mạnh Linh Quân, cũng coi như trung thành với Mạnh Linh Quân. Hắn ta nghe nói dư nghiệt của Nhị hoàng tử đến Kim Thủy thành, mất tung tích ở vùng lân cận, sau khi trải qua vài lần kiểm tra, chỉ còn lại tòa khách điếm to lớn này có thể ẩn thân mà thôi.
Lúc này Quách Trạm phái binh bao vây khách điếm, sai người đi vào từng gian điều tra, hắn ta cũng đích thân xông trận, đặc biệt kiểm tra phòng trên. Khách điếm vốn mờ tối yên tĩnh, trong nháy mắt bị bó đuốt chiếu sáng như ban ngày, binh sĩ chạy qua chạy lại trên hành lang đánh thức tất cả khách khứa đang ngủ say, bốn phía vang lên tiếng phàn nàn.
Quách Trạm ra lệnh cho thủ hạ gõ cửa phòng của Vi Nhiễm, Thẩm Kiêu đi đến kêu: "Quách đại nhân!"
"Thẩm Thống lĩnh, ngươi không ở trong hoàng cung, ở chỗ này làm gì vậy?" Quách trạm cau mày nói.
"Mạt tướng phụng mệnh Hoàng Thượng, đi ra ngoài làm việc, căn phòng này có thể không cần điều tra, tuyệt đối sẽ không có nghịch đảng ở đây." Thẩm Kiêu đưa tay ngăn lại nói.
Quách trạm nghi ngờ nhìn Thẩm Kiêu: "Bên trong là ai?" Không thể trách Quách Trạm sinh nghi, Thẩm Kiêu vốn cũng không phải là người Mạnh Linh Quân, thậm chí còn có một thời gian rất thân cận với Nhị hoàng tử. Lúc trước Mạnh Linh Quân trọng dụng hắn, Quách Trạm cũng không quá đồng ý.
Thẩm Kiêu nói: "Là người của hoàng thượng. Mời đại nhân đi thăm dò phòng khác."
"Ngươi nói là người của hoàng thượng thì là người của hoàng thượng à? Không được! Ta nhất định phải vào xem. Có ai không, giữ cửa cho ta đạp!" Quách Trạm ra lệnh.
Thẩm Kiêu mím môi, đánh lùi mấy người tiến lên. Hắn vô cùng chính trực, chỉ biết là phải hoàn thành nhiệm vụ Mạnh Linh Quân giao phó, tự nhiên mặc kệ suy nghĩ trong lòng Quách Trạm. Chỉ có điều hắn làm như thế, ngược lại khiến Quách Trạm càng thêm sinh nghi, sai mười mấy người qua giữ chặt hắn. Dù cho thân thủ của Thẩm Kiêu tốt, nhưng những binh lính này của Quách Trạm cũng không phải ăn chay.
Lúc này, cửa mở ra, Tiểu Viên thi lễ với Quách Trạm: "Đại nhân không cần làm to chuyện, tiến vào lục soát đi."
Quách Trạm nhấc chân tiến vào trong phòng, ngửi thấy mùi hương thanh nhã, mới biết trong phòng chính là chỗ ở của nữ tử. Người sau tấm bình phong, phong thái yểu điệu, mơ hồ còn có tiếng ho khan truyền tới.
Quách Trạm biết Mạnh Linh Quân từ trước đến nay không gần nữ sắc, sau khi lên ngôi, Lễ bộ mấy lần muốn để Thải Nữ của ông ta sung vào hậu cung, y đều lấy cớ túc trực bên linh cữu Tiên đế cự tuyệt. Không nghĩ tới lại giấu nữ tử ở đây, trong lòng Quách Trạm sao có thể không tò mò? Hắn ta trực tiếp bước qua bình phong, Tiểu Viên liền vội vàng tiến lên ngăn cản, lại bị hắn ta dùng một tay đẩy ra.
Vi Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử đột xông tới trước mắt, khẽ mày lại. Mà Quách Trạm nhìn thấy Vi Nhiễm, vẻ mảnh mai vì bệnh như Tây Tử, hai mắt tỏa sáng. Nhược điểm lớn nhất của Quách Trạm chính là háo sắc. Đã từng có lúc đi theo Tiên đế tuần du, hắn ta nhìn trúng mỹ nữ quan viên hiến cho tiên đế, cũng cưỡng ép đến phát sinh quan hệ. Sau khi Tiên đế biết giận dữ, muốn giáng chức hắn ta, may mắn có Thái Hậu hiện tại lúc đó chính là hoàng hậu xin tha cho hắn ta.
Hắn ta thích Trương Lệ Hoa nhất nhưng không ngờ Thái Hậu lại để cho Trương Lệ Hoa vào hậu cung của Mạnh Linh Quân làm Chiêu Dung. Vì việc này, trong lòng của hắn ta có phần không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì. Giờ phút này nhìn thấy Vi Nhiễm còn xinh đẹp hơn Trương Lệ Hoa mấy phần, lập tức sinh tà niệm.
Hắn đi tới, đột ngột bắt lấy cổ tay Vi Nhiễm, kéo nàng lên, ôm vào trong ngực. Vòng eo bên trên cánh tay mảnh đến không đủ một nắm, mùi hương vừa ngửi được, tức thời trở nên nồng đậm thấm tỳ.
Bởi vì mang thai, bộ ngực của Vi Nhiễm nở nang hơn chút, áo trong hơi mở lộ ra một mảnh nhấp nhô sáng loáng, thấy hai mắt Quách Trạm bốc hỏa, giơ tay muốn cởi y phục của nàng.
Vi Nhiễm đâu thèm quan tâm thân phận của hắn ta, vung một bàn tay vào mặt hắn ta, cấp tốc lui về phía sau mấy bước, che cổ áo lại: "Ngươi là ai? Muốn làm gì!"
Quách Trạm chưa từng bị nữ nhân nào đánh, giơ tay bụm mặt, đang muốn nổi giận thì nghe được giọng nói của Vi Nhiễm trong trẻo như chuông bạc, lập tức lại mềm lòng, bổ nhào qua, gắt gao ôm nàng vào trong ngực muốn thân thiết: "Nàng không cần phải để ý đến ta là ai, tối nay ngoan ngoãn hầu hạ ta là được!"
"Ngươi có biết thân phận của ta không? Mau buông ta ra!" Vi Nhiễm thấy giãy không thoát khỏi hắn ta, hướng về phía bên ngoài hô to tên Thẩm Kiêu, nhưng Thẩm Kiêu bị người Quách Trạm vây giữ, không cách nào phân thân. Người hắn mang tới đều bị thuộc hạ của Quách Trạm ngăn lại. Tiểu Viên chạy tới, muốn kêu Quách Trạm thả Vi Nhiễm ra, còn nhắc tới Mạnh Linh Quân, nhưng Quách Trạm đâu chịu nghe nàng ấy nói, giơ một tay lên liền hất Tiểu Viên ra, còn gọi người tiến đến áp giải nàng ấy ra ngoài.
Hắn ta đã sớm quên mục đích chuyến đi này, một lòng muốn cùng mỹ nhân vui vẻ. Hiện tại ai cũng không ngăn cản được hắn ta.
Vi Nhiễm liều mạng né tránh Quách Trạm lại gần miệng mình. Nàng đâu nghĩ đến ở trong nước Thục còn có người to gan như vậy, tức giận sôi sục, cúi người ho kịch liệt, cũng không còn sức chống cự nữa.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, có người ở bên ngoài lo lắng hô to: "Đại nhân! Đại nhân!" Nhưng Quách Trạm toàn tâm toàn ý đặt trên người Vi Nhiễm, căn bản không chú ý. Đột nhiên, hắn ta cảm thấy cổ áo sau gáy bị người dùng lực kéo một cái, tức giận quay đầu qua, muốn nhìn ai sao dám to gan như vậy, lại nhìn thấy Mạnh Linh Quân thình lình đứng ở đó!
"Hoàng. . . Hoàng Thượng!" Quách Trạm cái khí diễm gì cũng biến mất, vội vàng buông Vi Nhiễm ra, quỳ trên mặt đất.
Vi Nhiễm chỉ cảm thấy choáng váng, không kịp nhìn Mạnh Linh Quân một cái đã ngã oặt xuống.
Mạnh Linh Quân sải bước đi tới đón được nàng, cởi áo choàng hạnh hoàng thêu rồng trên người ra, đắp lên trên người nàng. Nàng vẫn gầy như vậy, quần áo trên người bị kéo tới lộn xộn, trên cổ càng có mấy vết đỏ, sắc mặt Mạnh Linh Quân lập tức hết sức khó coi. Y ôm ngang Vi Nhiễm, lúc đi ngang qua Quách Trạm, nói: "Ngươi tốt nhất cầu nguyện nàng cùng với thai nhi trong bụng nàng không xảy ra chuyện cho trẫm, nếu họ xảy ra chuyện, trẫm muốn ngươi chết!"
Nói xong, cũng không đợi Quách Trạm đáp lời, sải bước đi ra. Bên ngoài lại hỗn loạn một lúc, dù sao ai cũng không ngờ quốc chủ lại đích thân tới tòa khách điếm Kim Thủy thành này, còn ôm một nữ tử đi ra từ trong khách điếm, cùng nhau tiến vào ngọc lộ[2].
[2]Lộ: loại xe lớn thời cổ đại.
Quách Trạm ngồi bệt trên mặt đất, ý thức rốt cục đã khôi phục lại. Xong rồi, hắn ta gây đại họa rồi! Nữ tử này còn mang long tự nữa sao? Nàng gầy yếu như thế nên hắn ta không nhận ra.
Hỏng rồi, hắn ta phải nhanh chóng về nước cầu cứu Thái Hậu!