Buổi chiều, Vi Nhiễm uống một bát cháo, đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị gì
Tiêu Thành Chương cũng không bắt được Ngọc Loan, tay không đi về. Nhưng hắn đã báo cáo sự việc cho phán quan Hàn Thông Khai Phong phủ, nói có người trà trộn vào hậu trạch Tiêu phủ giả thần giả quỷ. Hàn Thông biết việc liên quan đến Tiêu gia, không dám thất lễ, phái người tiếp tục lục soát mấy nơi gần Tiêu gia thậm chí cả thành.
Ngọc Loan và Vi Hân đồng thời xuất hiện, nhìn như hai đường thẳng không liên hệ đến nhau nhưng không giống như là trùng hợp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là ở nơi nàng không thấy được, có cái gì đó đã kéo hai người kia lại một chỗ . Phía sau là âm mưu nàng khó có thể tưởng tượng được.
Thị nữ ở ngoài cửa bẩm báo: "Phu nhân, Cố tiên sinh tới."
"Mau mời." Vi Nhiễm giữ vững tinh thần nói.
Cố Thận Chi mượn danh nghĩa buôn bán dược liệu, trong Kinh Thành quen biết một nhóm người làm ăn tai nghe tám hướng. Người làm ăn coi trọng tiền tài, mặc dù Cố Thận Chi là người lãnh đạm chút, nhưng mua bán thực tế, cộng thêm biết điều hương chữa bệnh, đương nhiên có người sẵn lòng trao đổi tin tức với y.
Vi Nhiễm mời y ngồi ở một bên bàn vuông, Dương Nguyệt rót cho y chén trà. Vi Nhiễm hỏi: "Tam thúc công, nghe được cái gì rồi?"
Cố Thận Chi trước liếc nhìn nàng một cái, luôn cảm thấy cằm nàng mượt mà hơn chút, khí tức trên thân cũng thay đổi. Y vốn cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, chẳng lẽ. . . ?
Vi Nhiễm sờ lên mặt mình: "Trên mặt ta có cái gì sao?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước tiên, Cố Thận Chi đè xuống lo lắng trong lòng, nói ra: "Có một cái rất quan trọng. Nhị tiểu thư Chu gia hình như thường xuyên ra vào Thọ Khang cung, tình cảm với Thái Hậu không tệ. Hôm các ngươi vừa gọi vào cung, nàng ta cũng đúng lúc tiến cung luôn. Hơn nữa, buổi chiều ta ở một nơi cách Tiêu phủ một con đường nói chuyện làm ăn, hình như nhìn thấy xe ngựa của nàng ta. Ngửi được mùi hương giống lúc ở Lạc Thành."
Mí mắt Vi Nhiễm giật một cái, tựa như có một tia sáng chiếu vào trong ý nghĩ, những thứ bị sương mù phủ lên đều bị thổi ra.
Hóa ra người dính líu với Vi Hân và Ngọc Loan, chính là Chu Gia Mẫn. Hơn nữa các nàng hành động ngoằn ngoèo như thế, tuyệt đối có mưu đồ.
Cố Thận Chi nói tiếp: "Ta lo lắng mục đích của bọn họ cũng không đơn giản. Vi Hân có được thân phận tiên tri, ngày càng nhận được tín nhiệm của Hán đế, nếu nàng ta dùng tiên đoán để dẫn dắt, hẳn là Hán đế sẽ tin tưởng nàng ta. Vả lại, Hán đế kiêng kị quyền thần ngày càng sâu, mâu thuẫn hết sức căng thẳng, toàn bộ Hán đình đều có thể cảm nhận được. Còn Ngọc Loan, nàng ta ẩn nấp mười năm, bỗng nhiên xuất hiện, tuyệt đối không phải muốn tìm người quen cũ ôn chuyện."
Vi Nhiễm biết trong loạn thế, tính mạng nữ nhân vốn như cỏ rác, có thể tùy tiện vứt bỏ. Ở đời sau, xã hội xuất hiện nam nữ bình đẳng, một chồng một vợ, ở thời đại này, giống như thiên phương dạ đàm. Ngọc Loan cũng chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ của ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân.
Vi Nhiễm ngược lại không đến nỗi vì chú ý chuyện xưa mười năm trước mức ăn không vô. Nàng đã tiếp nhận Tiêu Đạc thì sẽ chấp nhận mọi thứ về hắn, bao gồm khả năng không là tình cảm đơn thuần. Lúc trước, nàng lấy thân phận sơn giả phận gả cho Tiêu Đạc làm thê là muốn bảo đảm bình an cả tộc, vốn nghĩ cùng lắm thì chết một lần nữa. Có thể đi đến ngày hôm nay đã là có mấy phần may mắn rồi.
Nàng oán trách, không cam lòng cũng không thể xóa bỏ quá khứ này. Tiêu Đạc hứa cho nàng không phải quá khứ mà là hiện tại cùng tương lai.
Nếu như nàng là một thị nữ bình thường, hoặc là người dân bình thường ở bên trong khói lửa chiến tranh thì có lẽ cảnh ngộ chưa chắc đã tốt hơn Ngọc Loan, chứ đừng nói đến chuyện muốn một nam nhân xuất thân như thế, trải qua rất nhiều việc, kính dâng tình cảm hoàn chỉnh với mình. Nếu không có lần đầu gặp gỡ ở núi Thái Hòa, giữa hai người có một loại vướng mắc nào đó với nhau, có lẽ Tiêu Đạc cũng sẽ không để ý nàng. Nàng sẽ giống như Chu Gia Huệ, chỉ là vật bài trí có cũng được không có cũng không sao mà thôi.
Người luôn luôn phải nhìn về phía trước.
Nếu Ngọc Loan vì ân oán cá nhân mà quay lại báo thù, đây chẳng qua là một người, cũng không khó đối phó. Thật sự làm Vi Nhiễm lo lắng không yên là Ngọc Loan cũng là một quân cờ người sau màn này bày ra, cùng ở trong đó có Vi Hân và Chu Gia Mẫn. Mà bàn cờ này đã có xu hướng hiện ra ngoài sáng rồi.
Hán đế và cha con Tiêu gia chắc chắn đứng ở hai phe đối lập, như vậy sẽ đối đầu với nhau một mất một còn, nhất định có một lúc căng thẳng đến đỉnh điểm sẽ châm ngòi nổ. Trước mắt cha con bọn họ còn đang chinh chiến vì Đại Hán, cũng chưa từng thấy Tiêu Nghị có ý muốn lật đổ Hán đế. Ông thân là thần có công khai quốc, lại có di mệnh của Tiên đế, không phải bị ép đến bước đường cùng thì sẽ không làm ra hành động mưu phản. Nhất định là trước đó Hán đế đã làm cái gì. . . Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, là Tiêu gia! Tính mạng trên dưới Tiêu gia, bây giờ tất cả đều ở trong tay Hán đế!
"Tam thúc công, ta có một giả thiết to gan." Vi Nhiễm sai Dương Nguyệt đi đóng cửa lại, ổn định nỗi lòng một chút, chậm rãi nói, "Người nói có khả năng Sử tướng bọn họ còn chưa trở lại, Hán đế đã động thủ với Tiêu gia trước hay không?"
Dương Nguyệt đang đứng ở cạnh cửa, nghe vậy cũng không khỏi rùng mình một cái. Mặc dù những chuyện này nàng ấy đều không hiểu nhiều, nhưng nghe rất đáng sợ.
Cố Thận Chi vô thức nói ra: "Nếu hắn ta động đến Tiêu gia trước, cũng không khác gì tự hủy đi Trường Thành, tương đương với phá hủy giang sơn Đại Hán."
Đúng vậy, quá ngu xuẩn. Vi Nhiễm uống một hớp nước, nhớ tới kết cục của Hán đế mà bản thân đã nhìn thấy nhờ thần kỹ, đầu một nơi thân một nẻo. Quả thật trận đấu này cuối cùng khẳng định là do Hán đế thất bại nên kết thúc, mà trước đó xảy ra cái gì thì ai cũng không biết. Từ đầu đến cuối nàng không thể tháo gỡ nghi ngờ được.
Cố Thận Chi nhìn sắc mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: "Tiểu Nhiễm, đưa tay ngươi cho ta."
Vi Nhiễm nghi ngờ vươn tay ra, Cố Thận Chi ấn lên cổ tay của nàng, trầm mặc một lát, mới thu hồi tay nói ra: "Ngươi có thai, có biết không?"
"Ta. . . ? !" Vi Nhiễm ngơ ngẩn, chậm rãi cúi đầu nhìn bụng mình. Nàng chưa từng nghĩ, nhanh như vậy đã mang thai đứa con của Tiêu Đạc, sinh mệnh này bỗng nhiên ở trong cơ thể mình, thai nghén lớn lên một cách kỳ diệu, chỉ có người làm mẫu thân mới có thể trải nghiệm. Nhưng mà sau khi vui mừng và ngạc nhiên qua đi, nàng lại bắt đầu lo lắng. Đứa bé này tới không đúng lúc. Nàng chỉ sợ bản thân và con đều sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Tiêu Đạc.
Dương Nguyệt vội vàng từ cạnh cửa chạy tới, quỳ gối bên cạnh bọn họ, kích động hỏi: "Cố tiên sinh, ngài nói. . . Là thật?"
Cố Thận Chi "Ừ" một tiếng: "Hoạt mạch không thể nghi ngờ."
Dương Nguyệt ngược lại nắm lấy tay Vi Nhiễm, đôi mắt cũng đã ẩm ướt: "Tiểu thư ngài đã nghe chưa? Kỳ thật nô tỳ cũng có chỗ hoài nghi, nhưng lại cảm thấy nguyệt sự của ngài từ trước đến nay không chính xác, chỉ sợ hoài thai không dễ. Không ngờ. . . Quân sử và phu nhân biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu! Nô tỳ, nô tỳ đi Bắc viện bẩm báo cho phu nhân biết ngay." Nàng ấy nói rồi liền đứng dậy, nhưng mà còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Chuyện gì?" Vi Nhiễm cao giọng hỏi.
"Phu nhân, Bắc viện bên kia phái người đến mời ngài đi qua một chuyến, nói là có chuyện quan trọng." Thanh âm thị nữ rất sốt ruột. Vi Nhiễm không thể không đứng dậy, nói với Cố Thận Chi: "Tam thúc công đi về trước đi. Chuyện mang thai trước mắt cứ thay ta giữ bí mật."
Cố Thận Chi gật đầu.
. . .
Chỗ ở Sài Thị có trồng mấy cây nhỏ, ngày hè xanh um tươi tốt, đến mùa này, chỉ còn thân cây trụi lủi, dưới cây chất đầy lá vàng, mấy vú già đang xoay người ở trong viện quét dọn.
Trước khi đi vào, Vi Nhiễm quay đầu lại một lần dặn dò: "Chuyện của ta trước mắt đừng nói với mẫu thân. Ta có dự cảm sẽ xảy ra chuyện lớn, bây giờ không phải thời cơ tốt để nói ra."
Dương Nguyệt cắn môi, đồng ý.
Sau đó, Vi Nhiễm cùng Dương Nguyệt tiến vào nhà chính thì nhìn thấy trong phòng có một nam tử xa lạ đang ngồi. Có lẽ là do có khách, ánh nến được thắp rất sáng, khuôn mặt Sài Thị tỏ ra nghiêm trọng hiếm thấy.
"Mẫu thân." Vi Nhiễm tiến lên hành lễ.
"Đây là Lý đô đầu trong cấm quân, là con trai tứ tỷ Sử tướng, Mậu Tiên phải gọi một tiếng biểu huynh." Sài Thị giơ tay giới thiệu nói, "Lý đô đầu, đây là con dâu trưởng của ta, thê tử Mậu Tiên."
"Lý đô đầu." Vi Nhiễm chào Lý Trọng Tiến. Lý Trọng Tiến đầu tiên là sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên, cung kính đáp lễ: "Đệ muội không cần đa lễ."
Vi Nhiễm ngồi xuống chỗ đối diện, Lý Trọng Tiến nhân lúc uống trà, ánh mắt lơ đãng nhẹ nhàng lướt qua. Làn da non mịn như đậu hủ nổi trên mặt nước, thổi qua sẽ vỡ tan. Đôi mắt tựa như hồ nước mùa xuân, muốn nói còn thẹn thùng. Và cả đôi môi giống như nhuộm sắc hoa, nhẹ nhàng nhếch lên, để cho người ta nhịn không được muốn dán lên cạy mở nó ra.
Hắn còn nói sao, Tiêu Đạc buông tha nữ nhân như Chu Gia Mẫn rốt cuộc nhìn trúng nha đầu sơn dã này là vì sao. Vừa nhìn thấy nàng, hắn ta liền hiểu được toàn bộ. Bởi vì tuổi tác của Vi Nhiễm còn nhỏ, từ nhỏ sống trong núi, linh khí cùng vẻ thuần khiết như thế, loại nữ nhân lõi đời như Chu Gia Mẫn há có thể so sánh được.
Không hổ là sắc đẹp khuynh quốc làm cho nam nhân thần hồn điên đảo.
"Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Vi Nhiễm mở miệng hỏi.
"Vẫn là để Lý đô đầu nói đi." Sài Thị nhìn về phía Lý Trọng Tiến, Lý Trọng Tiến liền thuận thế nói ra: "Hôm nay ở trên triều, lúc nghị sự, Tuyên Huy sử Lưu đại nhân mở miệng chống đối Hoàng Thượng. Đáng lẽ ngày xưa chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, tất cả mọi người chưa để ở trong lòng. Nào biết được lúc hạ triều, cấm quân bỗng nhiên được hoàng mệnh, vọt tới trước Sùng Nguyên điện, ấn Lưu đại nhân xuống nền."
Biến cố này xảy ra quá đột ngột như thế khiến triều thần đều bất ngờ. Trong lúc Lưu Dần bị giải đi, do quá mức khiếp sợ, mũ quan thậm chí rơi xuống bậc thềm ngọc trước Sùng Nguyên điện.
Sau đó có rất nhiều đại thần đến Tư Đức điện cầu kiến Hoàng đế, nói giúp Lưu Dần. Nhưng mà quỳ đến cửa cung muốn rơi chìa, Hoàng đế cũng không nói muốn đặc xá.
Mấy lão thần ngày thường cùng Lưu Dần nói chuyện, nhiều lần tranh cãi với Hoàng đế, bắt đầu cảm thấy bất an, sợ mình bị liên lụy. Tiểu Hoàng đế nhu nhược này, triều thần đều cho rằng hắn ta còn là cừu non dễ dắt mũi, nào ngờ bây giờ rốt cục cũng cởi bỏ lốt cừu, lộ ra bản tính của hắn ta.
"Hoàng Thượng còn hạ lệnh vây quanh phủ đệ Lưu đại nhân, tất cả trọng thần gia quyến cũng không thể tùy ý ra vào Kinh Thành nữa. Vương Phần đại nhân cáo ốm, Thừa tướng, thống lĩnh cấm quân thống và mấy vị trọng thần thường ngày có giao hảo với Lưu đại nhân cũng đều hết sức khủng hoảng. Ta đến chủ yếu là nhắc nhở cữu mẫu một chút, phải lo liệu sớm đi ạ." Mặc dù Lý Trọng Tiến rất tức giận Tiêu Đạc không cho hắn vị trí bộ đốc tiên phong, nhưng hắn ta cũng biết rõ mình và Tiêu gia là châu chấu trên một sợi dây thừng. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Thời điểm then chốt, hắn ta nhất định phải đứng ra che chở Tiêu gia.
Sài Thị hít một hơi sâu, cảm nhận được áp lực của một loại mưa gió sắp nổi lên. Từ lúc bắt đầu dời nhà đến Kinh Thành, loại áp lực này càng ngày càng tăng, về sau còn xảy ra chuyện nội trạch ma quỷ lộng hành. Nét mặt bà phải giữ bình tĩnh tự nhiên, nếu không sẽ khiến cả nhà dao động tư tưởng.
Sau khi Lý Trọng Tiến rời đi, Sài Thị yên lặng ngồi bên trong nhà chính, đôi mắt cơ trí thanh minh từ trước đến nay cũng xuất hiện vẻ mờ mịt. Cả đời bà thường thấy gió to mưa lớn, cùng Tiêu gia đồng tâm hiệp lực. Nhưng trước vận mệnh thay đổi thất thường, vẫn khiến bà cảm thấy rất bất lực.
"Con là thê tử Mậu Tiên, chủ mẫu tương lai Tiêu gia, chuyện này nên để con biết được. Ta tìm con đến cũng là nhất thời không có biện pháp." Sài Thị vừa xoa đầu vừa nói. Trước mắt, chiến sự nơi tiền tuyến ngày càng căng thẳng, thư từ qua lại thông thường mất một tháng. Bà sợ thư còn chưa tới, cho dù đưa tới, lại sợ khiến cha con bọn họ lo lắng.
Dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Vi Nhiễm nói khẽ: "Mẫu thân, con có một ý tưởng." Nàng nhìn thị nữ vú già trong phòng một chút, Sài Thị nói: "Tất cả các ngươi đi xuống đi. Thu Vân và Dương Nguyệt trông chừng ở bên ngoài."
"Vâng."
Người cả phòng lập tức đều rút lui sạch sẽ, Thu Vân đi cuối cùng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vi Nhiễm đi đến trước mặt Sài Thị, nói ra: "Tính tình của Hán đế, âm tình bất định, hôm nay là đối phó Lưu đại nhân, ngày mai nói không chừng sẽ đối phó Tiêu gia chúng ta. Con cho rằng không thể ngồi chờ chết được, đến lúc đó nếu Hán đế muốn đối phó phu quân cùng phụ thân thật, Tiêu gia sẽ trở thành thứ giam chân bọn họ lớn nhất."
Sài Thị gật đầu: "Ta cũng là nghĩ như vậy. Nhưng Hoàng đế đã có tâm thủ sẵn chúng ta, tuyệt sẽ không để chúng ta rời đi."
"Mẫu thân và côn quá được người khác chú ý, rời khỏi Tiêu gia rất dễ dàng bị phát hiện, còn cần bàn bạc kỹ hơn. Nhưng những người khác, giống như Nhị công tử, Tiết di nương trước mắt có thể cải trang rời đi. Tam thúc công quen biết người làm ăn, còn có nhà mẹ đẻ Tiết di nương cũng là làm ăn, người làm ăn biết nhiều đường, nhất định sẽ có biện pháp."
Sài Thị trầm tư giây lát, cuối cùng quyết định: "Đến lúc này, có thể đi một người hay một người. Con phái người đi gọi mẹ con bọn họ tới, chúng ta cùng nhau đối mặt."
Vi Nhiễm gật đầu đồng ý.
Tiết thị vốn định đi ngủ, nhưng bỗng nhiên bị thị nữ Bắc viện gọi tới, con mắt ngái ngủ lim dim, ngáp một cái. Bà ta nhìn thấy Tiêu Thành Chương cũng tới, tưởng rằng hắn lại gây họa gì, sốt sắng kéo hắn đến một bên: "Con lại gây ra chuyện gì rồi hả?"
"Nương, con không làm cái gì cả, vội vàng bắt người ta lại làm gì chứ!" Tiêu Thành Chương cũng không hiểu ra sao.
Vừa đến trong phòng, nhìn sắc mặt của Sài Thị và Vi Nhiễm, lại không cho thị nữ vú già ở đây, lòng càng chìm xuống dưới.
Sài Thị nói ra tin tức Lưu Dần bị bắt, đồng thời cũng nói ra lo lắng của bà và Vi Nhiễm. Tiết thị nháy mắt một cái: "Hán đế đối phó Lưu đại nhân, có liên quan đến Tiêu gia chúng ta sao ạ? Sử tướng và Quân sử lại đang giúp hắn ta bình định giữ vững giang sơn đó!"
Sài thị nghiêm túc nói: "Từ khi tiền triều bị hủy diệt đến nay, Trung Nguyên hỗn loạn, vương triều thay đổi liên miên, vua giết thần, thần giết vua cũng không phải là chuyện mới mẻ. Thiếu đế nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vốn cũng không có sự nhìn xa hiểu rộng của người làm đế, nếu không lấy ở đâu ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn? Mà hắn ta lại nghe lời sàm ngôn của tiểu nhân, chưa hẳn có thể nhìn thấy nổi khổ tâm bảo vệ giang sơn của Sử Tướng. Vì vậy kế hoạch hôm nay là chúng ta không thể trở thành gánh nặng của Sử Tướng. Ngươi và Trọng Hòe chạy khỏi kinh thành trước."
"Mẫu thân, con cũng là nam nhi Tiêu gia, con không đi!" Tiêu Thành Chương quỳ xuống nói, "Tuy con không có ích, nhưng làm sao có thể vứt bỏ hai nữ nhân yếu đuối như ngài và tẩu tẩu được? Muốn đi thì cùng đi!"
Sài Thị giơ tay đỡ hắn lên, kéo đến trước người, nắm lấy tay hắn nói ra: "Trọng Hòe, hơn mười năm nay, dù ta chưa từng tự mình dưỡng dục con, nhưng con cũng gọi ta một tiếng mẫu thân, ta cũng xem con là con trai. Con là huyết mạch duy nhất của Sử Tướng, nếu con mất đi, ta không còn mặt mũi nào đối mặt với Sử Tướng nữa, càng không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông Tiêu gia. Ta và Vi Nhiễm ở lại, thứ nhất là làm cho mọi người yên tâm, thứ hai chúng ta không thể lập tức rời đi toàn bộ, như thế quá rõ ràng, ai cũng đi không nổi. Con đừng tưởng rằng trước mắt rời kinh thành là chuyện dễ dàng, nơi này còn rất nhiều loại âm mưu, mọi người cần hợp lực cùng nhau. Vả lại con thoát thân dò đường cho chúng ta nhưng vẫn có một số nguy hiểm nhất định . ."
Tay Tiêu Thành Chương dùng sức về nắm chặt Sài Thị, giọng nói chắc như ngọc: "Mẫu thân không cần phải nói nữa! Con hiểu ý của ngài, con sẽ làm theo là được."
Tiết thị trừng mắt, bà ta trời sinh nhát gan sợ phiền phức, chưa thấy qua việc đời, gặp phải đại sự càng không có chủ ý. Nhưng bà ta biết Sài Thị đưa cơ hội chạy trốn trước nhất cho mẹ con bọn họ, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích. Bởi vậy Sài Thị nói gì, bà ta đều đồng ý.
"Những gì đã nói hôm nay, chỉ có bốn người chúng ta biết. Sau khi trở về, các ngươi cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nên làm cái gì thì làm cái đó." Sài Thị cuối cùng nói.
Vi Nhiễm trở lại chỗ ở thì đêm đã về khuya. Gió đêm cuối thu phả vào mặt, lạnh thấu xương. Nàng đóng cửa sổ lại, ngâm hai tay vào nước nóng trong chậu đồng mới cảm nhận được ý lạnh dần dần xua tan đi.
Dương Nguyệt đứng ở bên cạnh nàng, không biết bọn họ nói cái gì bên trong, chỉ biết lúc mở cửa ra, ai cũng mang khuôn mặt nghiêm trọng như lâm đại địch.
Vi Nhiễm nhận lấy khăn vải trong tay Dương Nguyệt lau khô tay mình, quay đầu nhìn thấy trên bàn còn bày thư chưa viết xong, tay không tự giác đặt ở trên bụng. Thư đưa đến tiền tuyến, tuy là khoái mã khẩn cấp, nhưng Tiêu Đạc hành quân không chừng đến trên tay hắn chỉ sợ đã là sau nửa tháng. Với lại bây giờ nàng nghi ngờ phong thư này còn có thể ra khỏi Kinh Thành được hay không.
"Tiểu thư muốn giấu chuyện mình mang thai đến bao lâu? Bây giờ nhìn không ra, nhưng một khi bụng lớn lên thì không dối gạt được. . . Thân thể của ngài cũng cần điều trị thật tốt. Ba tháng đầu rất quan trọng." Dương Nguyệt lo lắng nói.
"Ngươi không cần lo lắng, chuyện điều trị giao cho Tam thúc công. Trước mắt đang vào thời buổi rối loạn, không thể nói." Vi Nhiễm lôi kéo tay Dương Nguyệt nói, "Nguyệt Nương, đứa bé này tới không đúng lúc, thậm chí rất nguy hiểm. Nhất định phải thay ta giấu diếm."
Dương Nguyệt trịnh trọng gật đầu: "Nô tỳ. . . Biết rồi. Vậy nô tỳ lại đi phòng bếp bưng một bát canh gà ác cho tiểu thư."
"Làm phiền Nguyệt Nương." Vi Nhiễm cười nói.
***
Trong đại trướng trung quân tiền tuyến Duyện Châu, da hổ lót lên thành ghế, bên cạnh án trưng bày giá binh khí. Trên mặt đất trước đặt một cái chậu than, than củi bị nung đến nóng đỏ. Tiêu Đạc đi đến phía trước chậu than, duỗi hai cánh tay cóng đến tê dại lên bên trên chậu than để sưởi ấm. Tiết sương giáng qua đi, phương Bắc đã nghênh đón mùa đông, thời tiết lạnh giá và có băng.
Hắn suy nghĩ chuyện gì đến thất thần, khóe miệng mang theo một chút ý cười, cho đến khi cảm thấy tay cách than quá gần, kết cỏ trên cổ tay sắp muốn cháy, tỏa ra một mùi khét nhàn nhạt. Hắn vội vàng rụt tay lại, sờ lên kết cỏ, kiểm tra không bị sao cả.
Rèm "Ba" một tiếng được giở lên rồi lại rơi xuống, Lý Diên Tư cùng Ngụy Tự quấn một lớp chăn bông tiến vào. Đôi môi Lý Diên Tư run rẩy nói ra: "Quân Sử, Thái Ninh Tiết Độ Sứ rốt cục đã ngồi không yên, đang phá vòng vây. Ngay cái lỗ hổng chúng ta cố ý thả ra trước đó."
"Quân sử, có cần thuộc hạ đi bắt hắn không?" Ngụy Tự xoa tay nói.
Hắn vốn cho rằng lên chiến trường có thể sảng khoái đánh một trận mồ hôi nhễ nhại, nhưng chỉ xảy ra chút trận chiến nhỏ lẻ tẻ, hắn cũng không đã nghiền. Chỉ đợi đến Thái Ninh Tiết Độ Sứ đại lão hổ này chui ra.
Tiêu Đạc giơ tay ngăn cản nói: "Không cần bắt, sau khi hắn phá vòng vây, phái người lặng lẽ đuổi theo, xem hắn rốt cuộc chạy trốn tới đâu đây. Ngụy Tự, ngươi đi hạ lệnh, bảo bọn họ đừng thả quá lộ liễu."
"Ồ." Ngụy Tự gãi đầu một cái liền đi ra ngoài. Lúc hắn ra ngoài, vén rèm vải lên, gió lạnh thổi vào, Lý Diên Tư rùng mình một cái, cũng vội vàng đứng ở bên cạnh chậu than, song song với Tiêu Đạc, hỏi: "Quân sử, ngài cảm thấy Thái Ninh Tiết Độ Sứ sẽ chạy trốn tới đâu đây?"
Tiêu Đạc đổ một ly rượu nóng đưa cho hắn: "Phụ thân gửi thư nói, hình như Dương Thủ Trinh đang chờ thêm viện binh. Ta nghi ngờ viện binh này từ đâu mà đến, chẳng lẽ trong đất Đại Hán còn có người đồng mưu với bọn họ?"
Lý Diên Tư uống rượu, cảm thấy toàn thân ấm áp một chút: "Hay là bên Khiết Đan? Dù sao Dương Thủ Trinh từng giao ước với bọn họ cùng nhau phát binh."
Tiêu Đạc lắc đầu nói: "Nội loạn phía Liêu quốc vừa mới lắng lại, Dương Thủ Trinh không phải không biết bọn họ tạm thời chưa có sức lực xuôi Nam. Sở dĩ ông ta dám lấy binh lực của ba đường Tiết Độ Sứ chống lại toàn bộ Đại Hán, nhất định còn có lý do nào đó mà chúng ta không biết."
Lý Diên Tư hiểu rõ nói: "Cho nên Quân Sử vẫn luôn vây lấy Thái Ninh Tiết Độ Sứ, cũng không đánh ông ta, chính là muốn làm cho ông ta bị bao vây đến mức đứng ngồi không yên, cuối cùng hoảng hốt chạy bừa chạy về phía 'viện binh' kia?"
Khóe miệng Tiêu Đạc khẽ cười: "Ừm. Là thời điểm nhìn xem người đứng sau giật dây là ai."
. . .
Tại một khe sâu trong rừng cây không ai biết dưới chân núi Thái Hòa dựng mấy lều vải giản dị. Mười mấy người vây quanh một đống lửa sưởi ấm, bên trên đống lửa mắc một con gà rừng, da thịt đã nướng đến vàng óng, xì xì nhỏ mỡ xuống. Còn có mấy người ở bên ngoài đi lại trông chừng.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng 'đôm đốp' của lửa cháy hừng hực.
Dương Tín nhìn Dương Thủ Trinh ngồi bên cạnh một cái, muốn nói lại thôi.
Từ sau khi rời khỏi Truy Châu, vốn tưởng rằng có thể thông qua Thanh Châu, trốn ra bến đò nhanh chóng. Nào biết được lão hồ ly Chu Tông Ngạn lại còn giấu binh lực, canh phòng nghiêm ngặt ở các bến đò. Bọn họ nhiều lần phá vòng vây, tổn binh hao tướng không nói, vẫn không thể nào đến được đò ngang. Hiện tại trước có chặn đường, phía sau có truy binh, bọn họ tựa như chó mất chủ, chật vật không sao kể xiết.
Nhớ năm đó Dương Thủ Trinh cũng đi theo tiên đế đánh nhau giành lấy giang sơn, lập xuống công lao hãn mã. Nào ngờ Tiên đế bỗng nhiên băng hà, tiểu Hoàng đế không hề để những công thần khai quốc như bọn họ vào mắt. Lão chinh chiến nửa đời có được vinh quang nói tước đoạt liền tước đoạt, sao lão chịu phục?
"Phụ thân, việc đã đến nước này, chúng ta không bằng đi. . ." Dương Tín lời còn chưa nói hết, Dương Thủ Trinh đã hung hăng ném cái bát trong tay lên mặt đất, nhướng mày nói: "Hắn lừa chúng ta thảm như vậy, ngươi còn muốn đi tìm hắn làm nơi nương tựa? Sớm bỏ cái ý nghĩ này cho ta! Ta tính toán thấy rõ, Lưu Mân hắn là nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đó!"
Lúc trước chính là Thái Nguyên doãn Lưu Mân giật dây, để Đô Mạc tiến vào Hán cảnh, chắp nối với phụ tử Dương Thủ Trinh, giao hẹn cẩn thận mới khởi sự. Bao gồm cả chuyện ngọc tỷ truyền quốc cũng là có được tin tức từ chỗ lão. Không nghĩ tới Gia Luật Đô Mạc khởi binh, ba đường Tiết Độ Sứ đổi màu cờ, chỉ có Thái Nguyên không hề có động tĩnh gì.
Dương Thủ Trinh mấy lần viết thư thúc hỏi Lưu Mân, Lưu Mân đều thoái thác nói còn đang gom góp lương thảo. Từ mùa xuân gom góp đến bây giờ, cho đến đại binh Tiêu Nghị tiếp cận, Dương Thủ Trinh mới nhận ra được Lưu Mân từ trước đến nay đều ba hoa chích chòe, chỉ là vẽ ra cái bánh cho bọn họ.
"Phụ thân, kẻ này quả thật đáng hận. Nhưng hiện tại chúng ta bốn phía là địch, chỉ có chỗ của hắn mới còn có một chút hi vọng sống sót. Sĩ diện là quan trọng, hắn gạt chúng ta cũng là thật, nhưng bây giờ bảo vệ tính mạng càng quan trọng hơn." Dương Tín kiên nhẫn khuyên nhủ, "Nói thế nào, chúng ta cũng không thể dễ dàng tha cho hắn, phải đi đòi một lời giải thích, ngài nói có đúng hay không?"
Dương Thủ Trinh nhíu mày, giống như có điều buông lỏng, Dương Tín đang muốn đi cầm chân gà rừng nướng, bỗng nhiên người trông chừng khẽ kêu lên: "Có người đến! Nấp mau!"
Đám người vây quanh ở lửa cũng không đoái hoài tới ăn thịt nướng, giống như chim sợ ná, chặt nhánh cây xuống cấp tốc dập lửa, lại dùng chân giẫm sạch đốm lửa nhỏ, sau đó tháo lều, rối rít lẩn trốn đi.
Bốn phía yên tĩnh, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa từ xa mà đến gần, hình như có mười mấy con ngựa, từ chỗ cách bọn họ không xa mà đến.
Gió đêm như châm vào xương cốt con người, màn đêm đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Đám người Dương Tín lẩn trong bóng tối ngừng thở, trên trán còn rịn mồ hôi.
Một sĩ binh len lén leo ra, muốn xem thử những kỵ binh kia đi xa chưa. Hắn ta vừa bò lên hai bước, liền mò tới một đồ vật thô sáp mềm mềm, còn đang nghi ngờ thì vật kia đột nhiên nhấc lên rồi đạp tay hắn, hắn "Oa nha" kêu lên một tiếng.
Trước mắt mười mấy mai ngân giáp, dưới ánh trăng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng màu xanh rực rỡ.