Trên dưới Tiêu phủ thu dọn ổn thỏa thì bắt đầu rời khỏi Nghiệp Đô, dời nhà đến Kinh Thành.
Sài Thị vịn Thu Vân đi ra cửa lớn Tiêu phủ, ngẩng đầu nhìn môn đình quen thuộc một chút.
Đã rất nhiều năm bà chưa bước ra khỏi nơi này. Nghiệp Đô cho bà yên ổn những tháng năm trong cuộc đời của mình, tòa phủ đệ này chứa đựng quá nhiều hồi ức của người Tiêu gia, gần như biến thành một phần không thể bỏ trong đời bà. Lúc Tiêu Nghị lập nghiệp ở Nghiệp Đô, tòa phủ đệ này còn rất nhỏ. Sau này, nàng nhận Tiêu Đạc tuổi còn nhỏ vào Tiêu gia, nhìn Tiêu Đạc cùng tòa phủ đệ này lớn mạnh cùng nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu Nghiệp Đô cũng không giống như bây giờ, trước đây các chủ chính giả[1] sưu cao thuế nặng, làm đủ trò xấu, coi bách tính là thức ăn, mổ xẻ xương cốt ra mà nấu nướng. Sau khi được hai cha con Tiêu Nghị và Tiêu Đạc lần lượt quản lý, diệt trừ hết mọi rắc rối, cuối cùng mới được một phương yên bình.
[1]Chủ chính giả: chính trị gia
Sài Thị quay đầu, nhìn thấy quan viên lớn nhỏ đến đưa tiễn, còn có đông đảo bách tính Nghiệp Đô vây quanh ở ven đường, bà khẽ gật đầu thăm hỏi, trông thấy Cố Thận Chi cũng đứng ở trong đám người, áo khoác tay lớn cổ tròn màu đen, tựa như người đọc sách bình thường. Bà cố ý kêu Thu Vân mời y đi theo, khóe miệng mang ý cười nói ra: "Cố tiên sinh cũng tới đưa tiễn chúng ta, thật sự là có lòng. Trước đây được ngài chiếu cố nhiều mặt, chuyến đi này kinh thành, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại."
Cố Thận Chi chắp tay bái nói: "Phu nhân bệnh thể chưa lành, ta không yên lòng, suy nghĩ quyết định đi theo mọi người đến kinh thành luôn. Đô thành một nước, đi thấy chút việc đời cũng là điều tốt."
Thu Vân lập tức nói ra: "Tiên sinh cũng muốn đi kinh thành? Vậy thật quá tốt rồi!"
Sài Thị liếc mắt nhìn Thu Vân một chút, Thu Vân vội vàng cúi đầu xuống. Chủ tớ nhiều năm, chút tâm tư kia của nàng ấy làm sao giấu giếm được con mắt của Sài Thị? Lại nói, Cố Thận Chi thường ngày tuấn tú lịch sự, tinh thông y thuật, con người tuy hơi thanh cao chút, nhưng hành động lễ độ cũng không khiến người ta cảm thấy thất lễ.
"Tiên sinh là thật không yên lòng bệnh của ta hay là trong lòng có ý định khác?" Sài Thị cười hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thận Chi sửng sốt một chút, đang do dự phải trả lời như thế nào, Sài Thị lại khoát tay nói: "Tiên sinh không cần tưởng thật, ta nói đùa."
Ánh mắt Cố Thận Chi như có như không hướng về phía trong cửa phủ, Tiêu Đạc và Vi Nhiễm trùng hợp đi tới cửa. Trong tay Vi Nhiễm ôm một con thỏ lông trắng bóng loáng, tròn vo như quả cầu tuyết. Nàng đội mũ sa, người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt thêu hoa tinh mỹ, tựa như lướt trong biển hoa đi tới. Một người một thỏ, đẹp như bức hoạ, giống như hằng nga ôm thỏ ngọc dựa vào cây hoa quế trên mặt trăng.
Cố Thận Chi liếc nhìn chiếc lược ngọc cắm trên búi tóc Vi Nhiễm, kinh ngạc sau đó thầm nghĩ: Thì ra Hòa Thị Bích trên chợ đen kia vừa mới thả ra tin tức đã không thấy tăm hơi tung tích chính là bị Tiêu Đạc mua. Khó trách khắp nơi điều tra cẩn thận, muốn tìm ra người mua Hòa Thị Bích, đều dò xét không được một chút xíu tin đồn.
"A...!" Vi Nhiễm chuyên tâm trêu chọc con thỏ, không có chú ý dưới chân, không biết dẫm lên cái gì, bùn bắn lên dính trên chiếc váy xanh nhạt.
Dương Nguyệt đi theo bên cạnh vội vàng móc khăn ra muốn cúi người lau cho nàng, Tiêu Đạc đã trước một bước ngồi xuống, ôm Vi Nhiễm ngồi tại đầu gối, tiếp nhận khăn của Dương Nguyệt, cẩn thận lau cho nàng. Hắn là người có thân phận cỡ nào, mà lại ở trước mắt bao người, Vi Nhiễm có chút xấu hổ, muốn đứng lên, Tiêu Đạc lại giữ lấy nàng nói: "Nàng đừng nhúc nhích."
Vi Nhiễm nhìn gò má đao đục búa khắc của Tiêu Đạc, tay khoác trên vai của hắn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Sài Thị nhìn bọn họ một cái, không nói gì, vịn Thu Vân lên xe ngựa trước. Tiết thị đang nói chuyện với Tiết Cẩm Nghi, thấy vậy bĩu môi nói ra: "Nhiều người nhìn như vậy, một đại nam nhân lau giày cho nữ nhân, truyền đi cũng không ngại mất mặt. Ta thấy sớm muộn gì, Quân sử muốn sủng nàng đến không còn dáng vẻ gì."
Tiết Cẩm Nghi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng chu đáo mà Tiêu Đạc đối xử với Vi Nhiễm, hoàn toàn là một nam nhân lâm vào tình yêu nồng cháy, quên đi thân phận của mình, trong mắt chỉ có người trong lòng. Trong nội tâm nàng ấy vừa đau khổ, chua chát lại hâm mộ, rốt cục cũng quyết định buông xuống. Tựa như cha nói, một cái củ cải một cái hố, Tiêu Đạc không phải củ cải của nàng ấy, nàng ấy cũng không phải cái hố của Tiêu Đạc. Mặc dù ví dụ này của cha có điểm kỳ lạ, nhưng sẽ có một ngày, nàng ấy chắc chắn tìm tới một nam nhân toàn tâm toàn ý với nàng ấy như cách Tiêu Đạc đối đãi Vi Nhiễm.
Tiêu Đạc lau sạch giúp Vi Nhiễm xong, đỡ nàng đứng lên, nhéo một cái vào lòng bàn tay của nàng: "Tiểu mơ hồ."
"Là con thỏ quá béo nên ta nhìn không thấy dưới chân." Vi Nhiễm nhỏ giọng tranh luận.
"Còn không phải nàng cho ăn à? Đã béo như quả cầu rồi." Tiêu Đạc ghét bỏ nhìn con thỏ một cái, từ buổi sáng đã bắt đầu ỷ lại trong ngực Vi Nhiễm, vướng chân vướng tay. Làm cho hắn luôn không tự giác nhìn trước ngực của nàng, nghĩ đến hai quả đào thơm ngon trong lớp quần áo kia, tinh thần có chút không tập trung.
"Quân sử." Lý Diên Tư đi đến thềm đá kêu một tiếng: "Ngài đến đây một chút, có tin tức từ Tây cảnh truyền đến."
Tiêu Đạc quay người đi theo hắn, rồi lại quay đầu chỉ vào cánh cửa dặn dò: "Nàng cẩn thận dưới chân."
"Biết rồi." Vi Nhiễm đáp.
Dương Nguyệt ở bên cạnh Vi Nhiễm nói: "Quân sử để ý tiểu thư nhiều hơn là nô tỳ nữa."
"Hắn để ý ở đâu chứ, quả thực còn dông dài hơn hai ma ma đến lên lớp ta lúc ta mới đến quốc công phủ." Vi Nhiễm nhỏ giọng thỏ thẻ với Dương Nguyệt, Dương Nguyệt nhịn không được bật cười.
Mấy ngày nay Tiêu Đạc đều ở cùng một chỗ với Vi Nhiễm, một tấc cũng không rời. Quân doanh không đi, quan nha cũng không đi, tất cả văn thư đều đưa đến nơi ở của Vi Nhiễm. Trừ ăn cơm ra, đi ngủ, phê duyệt văn thư, chính là cùng nàng làm những chuyện không thể nói kia, làm cho cả người nàng đều mệt mỏi, hôm nay mới được thả ra, một lần nữa trông thấy ánh nắng.
Vi Nhiễm đi xuống bậc thang, Tiết thị đã lên xe ngựa, chỉ có Tiết Cẩm Nghi còn đứng ở nơi đó. Nàng lại sờ lên con thỏ trong ngực, có vài phần luyến tiếc nhưng vẫn đưa tới cho Tiết Cẩm Nghi nói: "Cẩm Nghi, bây giờ con thỏ này giao cho ngươi chăm sóc."
Tiết Cẩm Nghi kinh ngạc, đưa tay ôm con thỏ vào trong ngực: "Biểu tẩu thật sự muốn tặng nó cho ta?"
Vi Nhiễm nhìn con thỏ nói ra: "Gia hỏa này lười biếng, đã quen ăn những thứ kia, chỉ sợ đi Kinh Thành sẽ không quen. Thật vất vả mới nuôi lớn thành như thế này, ngươi cứ giữ đi, làm vật tưởng niệm."
"Tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt." Tiết Cẩm Nghi một tay ôm con thỏ, nâng lên một tay khác, ôm Vi Nhiễm. Vi Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, cảm khái thế sự vô thường. Lúc nàng vừa tới Tiêu phủ, có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình và Tiết Cẩm Nghi sẽ trở thành bằng hữu.
Bên kia Tiêu Đạc đi đến trước mặt binh lính truyền tin, binh lính truyền tin quỳ trên mặt đất, giơ thùng thư lên. Người Hán chưa hề để Thục nhân vào mắt, cho nên với chiến sự Tây cảnh, triều đình cũng không có phái trọng binh chống đỡ, mà chỉ dựa vào Tiết Độ Sứ mấy nơi khống chế. Sau khi Thục nhân đoạt lại hai châu Diêm Linh, cũng ngừng binh không còn tiến về phía Đông, cho nên Tiêu Đạc cũng không chú ý nhiều hơn tình hình chiến sự ở Tây cảnh.
Hắn mở thùng thư ra, rút thư bên trong mở ra, cấp tốc xem một lần, lông mày nhíu lại.
Lý Diên Tư hỏi: "Quân sử, làm sao vậy?"
Tiêu Đạc đưa tấu cho hắn, trầm giọng nói: "Thục đế băng hà, Mạnh Linh Quân kế vị làm Thục chủ tân nhiệm, tôn hiệu Hiếu Minh Hoàng đế. Y hạ lệnh ba đường đại quân bãi binh về Thục, còn chủ động viết thư cho Hoàng Thượng, nguyện cắt bốn châu Tây Nam cảnh cho Đại Hán để đổi về hai châu Diêm Linh, từ đây liên minh thành huynh đệ, mở lại mậu dịch. Hoàng Thượng đã đồng ý."
Lý Diên Tư nhìn nội dung trên giấy, nói ra: "Một khi bốn châu này tính vào bản đồ Đại Hán, Cửu Lê cũng sẽ hoàn toàn thuộc về Đại Hán. Ý tứ của Mạnh. . . Hiếu Minh Đế là muốn phân rõ giới hạn với phu nhân và Cửu Lê?"
Tiêu Đạc không tự giác quay đầu nhìn Vi Nhiễm một chút, nàng đang xoay người đùa con thỏ. Tà áo bồng bềnh phất phơ theo làn gió.
Tiêu Đạc biết, nam nhân chỉ cần ôm nàng vào trong ngực thì sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Bây giờ Mạnh Linh Quân đã là Hoàng đế cao quý một nước, trong tay nắm giữ quyền lực càng lớn, cắt đất cầu hoà chẳng qua là giả tạo ngoài mặt. Y tuyệt đối không hết hy vọng với Yêu Yêu, nếu không làm sao vị trí Hoàng hậu cũng không công bố, hậu cung ngay cả một phi tử cũng không có. Trong đầu Tiêu Đạc bỗng nhiên dâng lên bất an mãnh liệt, bất an đó bắt nguồn từ đối thủ của hắn chính là một Hoàng đế không biết lòng dạ sâu bao nhiêu. Đồng thời, hắn lại mơ hồ có chút không cam lòng. Bởi vì Mạnh Linh Quân có thể hứa cho Yêu Yêu vị trí hoàng hậu, mà hắn lại không cho được. Loại sự tình địa vị này ảnh hưởng đến tôn nghiêm trong lòng nam nhân, khó chịu như tát cho hắn một bạt tai vậy
Nếu cả đời hắn chỉ làm Tiêu Đạc, dĩ nhiên có thể cho nữ nhân mình yêu tất cả thứ nàng muốn, lại không biện pháp để thần dân trên thế gian này quỳ bái lạy dưới lòng bàn chân nàng, không có cách nào để nàng đội ngọc quan long phượng, mặc y phục hoàng hậu cầm quạt lông, ngọc bội vòng lụa, mẫu nghi thiên hạ.
Tuy có thể nàng căn bản không nghĩ tới những thứ này, cũng không quan tâm. Nhưng giờ khắc này, Tiêu Đạc bỗng nhiên manh nha một cái ý niệm to gan nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời trong đầu. Hắn muốn cho nàng vị trí Hoàng hậu. Không phải một tiểu quốc Trung Nguyên, mà là thân phận quốc mẫu của một vương triều thống nhất chân chính.
Mạnh Linh Quân cho nổi, Tiêu Đạc cũng cho nổi!
Vi Nhiễm cũng không biết nam nhân của nàng giờ phút này đang sục sôi cơn sóng trong lòng, còn đang cùng Tiết Cẩm Nghi chuyện phiếm.
Cố Thận Chi đi đến bên người nàng, nói ra: "Lần này đi Kinh Thành, lành dữ chưa biết, mọi việc cẩn thận, tạm thời chờ ta một khoảng thời gian."
Vi Nhiễm kinh ngạc: "Tam thúc công, người cũng muốn đi Kinh Thành sao?"
Cố Thận Chi gật đầu nói: "Nghiệp Đô có chút chuyện cũ phải giải quyết. Chờ xong chuyện ta lập tức đi Kinh Thành tìm các ngươi. Đến lúc đó ta tìm tiệm thuốc, tiếp tục buôn bán thuốc."
Vi Nhiễm vẫn cho là Cố Thận Chi cũng không phải là loại người truy tên trục lợi kia, nếu không bằng bản lãnh của y, đã sớm có thể mở rộng chuyện làm ăn, làm quan cũng không phải không thể. Huống chi y ở Nghiệp Đô buôn bán nhiều năm, có lẽ không bỏ xuống được tất cả ở nơi này, cho nên nàng căn bản cũng không ngờ y cũng muốn đi Kinh Thành.
Nhưng không ngờ thì không ngờ, Cố Thận Chi xem như người thân của nàng, có người thân ở bên cạnh tóm lại là chuyện khiến người ta phấn chấn, nàng lập tức vui vẻ nói ra: "Được, vậy ta ở Kinh Thành chờ người."
Chuyến này, Ngụy Tự theo Tiêu Đạc vào Kinh, Lý Diên Tư và Chương Đức Uy thì ở lại trong quân doanh phụ trách thao luyện tân binh, cho nên không cách nào thoát thân. Tiêu Đạc bàn giao quân vụ cho bọn họ, lại liên tục dặn dò ngày xuất chinh. Ngay cả Lý Diên Tư cũng cảm thấy, gần đây Quân sử quả thật trở nên giống bà mụ rồi đó.
Gã sai vặt dắt chiến mã của Tiêu Đạc tới, Tiêu Đạc nhìn thoáng qua về sau, liền nói với gã sai vặt: "Ngươi trông ngựa đi. Ta theo phu nhân ngồi xe ngựa."
Gã sai vặt ngớ ngẩn, phải biết nhiều người đi Kinh Thành như vậy, mặc dù đường xá không coi là xa, nhưng làm sao cũng phải mất mấy ngày, Quân sử cũng có thể ngồi yên trong xe ngựa sao? Nhưng hắn ta cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút rồi đáp một tiếng, thối lui đến bên cạnh.
Tiêu Đạc lên xe ngựa, nhìn thấy Vi Nhiễm ghé vào trong ngực Dương Nguyệt, có lẽ là mấy ngày nay quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi.
Dương Nguyệt di chuyển xuống dưới, Tiêu Đạc làm động tác im lặng với nàng ấy, xoay người ngồi ở bên cạnh, ôm Vi Nhiễm vào trong ngực của mình, cầm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên trên người nàng. Có lẽ Vi Nhiễm đã quen thuộc với cái ôm này, khẽ điều chỉnh tư thế, cũng chưa tỉnh lại, tay còn không tự giác vòng lên eo Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc cười cười, vén những sợi tóc trên trán nàng, lại ra dấu tay với Dương Nguyệt, Dương Nguyệt liền bị "đuổi" xuống xe ngựa.
Cao Dung kiểm kê tất cả đồ vật lại một lần cuối cùng, chạy đến trước xe ngựa Sài Thị nói ra: "Phu nhân, có thể xuất phát rồi ạ."
"Vậy nhanh chóng lên đường đi." Sài Thị ra lệnh một tiếng, mười mấy cỗ xe ngựa, mấy chục chiếc xe bò chất đầy lễ vật của Tiêu phủ, trùng trùng điệp điệp đi về hướng Kinh Thành.