Lý Diên Tư xử lý ngay ngắn rõ ràng mọi chuyện lớn nhỏ của Nghiệp Đô, bình giá hàng hóa, giảm thuế má, khai thông buôn bán, Nghiệp Đô ở dưới tay Lý Diên Tư quản lý, tình hình không hề thua Đông Kinh phồn hoa. Lý Diên Tư là người có tài trị quốc, chỉ là một Thành đương nhiên không đáng nhắc đến. Tiêu Đạc trở về mấy ngày, liền đem công vụ mấy tháng đều sắp xếp xong xuôi, Lý Diên Tư như trút được gánh nặng, xin Tiêu Đạc nghỉ ngơi, dự định thanh tĩnh mấy ngày cho thật tốt.
Người hắn mới vừa đi tới cửa nha môn đã thấy binh lính truyền tin nhảy xuống ngựa, gào to một tiếng "Lý đại nhân!" Rồi nhanh chóng vọt vào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi? Lý Diên Tư đang bước chân xuống bậc thang lại miễn cưỡng dừng lại, ngửa đầu than thở một tiếng, chắp tay đi vào lần nữa.
Hậu Thục xuất binh tới Tây cảnh Đại Hán, Thục đế điều động Trương Kiều Chiêu ra cửa khẩu Đại Hán, Hà Kiến ra Lũng Hữu, Lý Đình Khuê ra Tử Ngọ Cốc, tiếp ứng Dương Thủ Trinh.
Đông đường phản loạn không yên, Tây đường lại dấy lên chiến tranh, Thái Nguyên doãn Lưu Mân cũng đang ngo ngoe muốn động.
Lý Diên Tư đứng đước dư đồ nghiên cứu lối đi, nói: "Hậu Thục là muốn đoạt lại hai châu Diêm Linh à. Sau khi Quân sử về Nghiệp Đô, Hoàng Thượng chậm chạp không gọi Quân sử vào kinh, rõ ràng chính là không muốn ngợi khen, cũng tuyệt đối sẽ không để cho Quân sử lại lãnh binh. Lần này Hậu Thục phái ra ba đại quân theo ba đường tiếp cận, Tiết độ sứ ở tây cảnh Tiết Độ Sứ sẽ có chút khó khăn, đến truyền tin để hai vị Tiết soái Mục, Hoàng chuẩn bị xong tiếp viện."
Tiêu Đạc tựa lưng vào ghế, đưa tay bóp trán: "So với kỵ binh Hung Nô dũng mãnh, Thục binh không đủ để gây sợ hãi. Muốn đánh bại thành trì chúng ta cũng không phải chuyện dễ. Nếu có thể khiến Dương Thủ Trinh đầu hàng, Hậu Thục tự nhiên sẽ lui binh, cứ nhìn xem quyết sách[1] Hoàng Thượng đưa ra như thế nào đã."
[1]Quyết sách: quyết định sách lược.
Lý Diên Tư đi tới ngồi đối diện Tiêu Đạc, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng: "Thuộc hạ ngược lại có chút lo lắng. Hiện tại người sốt ruột nhất hẳn là Hoàng Thượng. Một mặt hi vọng giữ vững giang sơn Đại Hán, như vậy nhất định phải phái sử tướng xuất binh, trấn áp Dương Thủ Trinh, mau sớm bình loạn. Một mặt khác, bởi vì địa vị trong triều của sử tướng vững chắc, trong đám chư đường Tiết Độ Sứ ngoại trừ mấy người Lưu Mân ra, còn lại đều xem lời nói sử tướng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó . Nếu Sử Tướng lại lập công thêm lần nữa, uy danh càng hiển hách, chỉ sợ Hoàng Thượng càng ngồi không yên. Lần này phái người hành thích Quân sử, lần sau thì sao? Chẳng lẽ sẽ không động thủ với sử tướng? Thuộc hạ cho rằng, Quân sử và sử tương ứng nên sớm có sắp xếp."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc híp mắt, vô ý hỏi: "Ngươi nói chính là. . . Sắp xếp cái gì?"
"Chẳng lẽ Quân sử chưa từng nghĩ tới sao? Hoàng Thượng và Lý Tịch năm lần bảy lượt hãm hại, nếu Hoàng Thượng chịu nghe lời khuyên chân thật, diệt trừ Lý Tịch, như vậy giang sơn Đại Hán mới có thể giữ vững. Nhưng bây giờ Hoàng Thượng tin vào sàm ngôn, liên tiếp hãm hại trung lương. Cho dù chúng ta tra được chủ mưu đứng sau màn hành thích ở Lạc Châu lần này là Lý Tịch, nếu Hoàng Thượng thiên vị, thì cũng không làm gì được ông ta. Hơn nữa Hoàng Thượng càng ngày càng thay đổi trầm trọng hơn, xem sử tương và một đám đại thần phụ chính như là cái đinh trong mắt, hận không thể khai trừ từng người. Nếu sử tướng đánh bại Dương Thủ Trinh, khó đảm bảo không phải một lá bùa đòi mạng." Lý Diên Tư nghiêm trang nói.
Tiêu Đạc chấn động, né tránh ánh mắt của Lý Diên Tư. Mặc dù Lý Diên Tư không nói rõ, ý tứ cũng rất rõ ràng. Trên thực tế mưu thần, thủ hạ bên người phụ thân cũng hết mực khuyên can. Chỉ là phụ thân cố chấp không chịu nghe theo.
Tiêu Đạc chống tay lên bàn, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc tự hỏi. Quả thật, hắn đã cân nhắc đến kết quả xấu nhất, phụ thân xuất binh đánh bại Dương Thủ Trinh, Hoàng đế hạ lệnh âm thầm trừ bỏ phụ thân. Hắn tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Hoàng đế và Lý Tịch cấu kết với nhau làm việc xấu, sát hại trung lương, lúc cần thiết nhất định sẽ phản kích. Mặc dù Hán đế kế thừa hoàng vị Cao Tổ, tự xưng là chính thống, nhưng chỉ ham hưởng lạc, thân tiểu nhân xa hiền thần.
Phụ thân luôn nói, cao tổ đối với ông ân trọng như núi, có ơn tri ngộ. Di mệnh lúc lâm chung muốn ông phụ tá tân hoàng, bảo vệ giang sơn đại hán. Có lẽ phụ thân chưa từng nghĩ tới, muốn lật đổ Hán đế, tự mình ngồi lên vị trí kia. Ở trong mắt phụ thân, có lẽ đây là chuyện mà chỉ có đại thần tặc tử mới làm.
cùng trung thần lương tướng phải phụ tá minh quân. Trung Nguyên nhiều năm trước tới nay, chính quyền thay đổi, đa số người cầm quyền đều tàn bạo vô đạo, sưu cao thuế nặng, bách tính không ngừng kêu khổ. Cao tổ có lẽ là minh quân, nhưng Thiếu đế bây giờ Thiếu lại không phải.
"Ta đã biết , chờ phụ thân trở về, ta sẽ góp lời với ông." Tiêu Đạc thu dọn công văn trên bàn xong, đang muốn đứng lên, tôi tớ ở bên ngoài hô: "Quân sử, Cao tổng quản phái người truyền đến tin, nói Chu ma ma từ kinh thành thăm viếng đã trở lại."
Trên mặt Tiêu Đạc lộ vẻ vui mừng, nói với Lý Diên Tư một tiếng, liền nhanh chân đi rời đi.
. . .
Xe ngựa đỉnh màu xanh dừng ở cổng Tiêu phủ, một phụ nhân tóc hoa râm, trên búi tóc cắm trâm kim qua, mặc áo trứu sa[2] màu xám tím, tay áo hẹp viền hoa, váy dài màu xanh vịn thị nữ bước xuống xe ngựa. Gương mặt bà đoan chính, ăn nói có ý tứ, rất có vài phần khí thế.
[2] Trứu sa: loại vải lụa có nếp gấp thớ nhỏ.
"Chu ma ma." Vú già thị nữ đều rất cung kính hành lễ, đón bà đi vào.
Vương Tuyết Chi và Tiết thị ở đình giữa hồ hóng mát, Tiết thị cầm bàn tính chăm chú đối chứng sổ sách, Vương Tuyết Chi thì ngồi ở bên cạnh buồn bực ngán ngẩm cho cá ăn. Từ sáng đã không thấy bóng dáng của Tiêu Thành Chương đâu, nàng ta cũng lười quản hắn đi đâu mua vui. Nàng ta nhìn Tiết thị một cái rồi nói: "Tiết di nương, ta muốn đi ra ngoài dạo chơi. Ở trong nhà thế này quá vô vị. Bà bảo phòng thu chi cho ta chút tiền, ta cần mua chút son phấn bột nước, khoảng mấy trăm lượng là đủ rồi."
Nàng ta nói chuyện với Tiết thị vẫn là điệu bộ vênh mặt hất hàm sai bảo. Tuy Tiết thị là mẹ đẻ Tiêu Thành Chương, nhưng dù sao cũng là thị thiếp. Ở trong thế gia đại tộc, thị thiếp đúng thật là ngay cả xách giày cho đại tiểu thư nàng ta cũng không xứng. Chẳng qua là Tiêu phủ nạp ít người, Sài thị khoan dung rộng lượng nên Tiết thị mới có mấy phần địa vị.
Tiết thị nghe xong, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ ngươi đây là muốn mua núi vàng núi bạc à, mở miệng mua chút son phấn bột nước liền đòi mấy trăm lượng! Mặc dù Tiêu gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng Tiêu Nghị và Tiêu Đạc đều vô cùng tiết kiệm, tiền đưa cho mỗi phòng mỗi tháng tất cả đều cố định theo lệ, Tiêu Thành Chương thì xa xỉ hơn chút, cũng do Tiết thị lấy tiền riêng của mình trợ cấp, cũng không dám mở miệng với Sài thị. Tiết thị nghĩ nghĩ, chợt cười nói: "Nhị thiếu phu nhân có thể đi chỗ phu nhân nói một tiếng, chuyện này ta chỉ sợ không làm chủ được."
Lúc này, sắc mặt Vương Tuyết Chi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Bà không phải là quản gia sao, cho ta mấy trăm lượng, còn phải nói với mẫu thân?"
"Ngài có chỗ không biết. Mặc dù ta quản gia, nhưng mỗi tháng sổ thu chi đều có danh mục, phu nhân cũng phải xem qua. Mấy trăm lượng không phải là con số nhỏ, đại thiếu phu nhân qua cửa lâu như vậy, mỗi tháng cũng chỉ nhận từ phòng thu chi mười lượng bạc, ngài vừa mở miệng liền muốn mấy trăm lượng, chỉ sợ. . . Không ổn."
Vương Tuyết Chi "Xùy" một tiếng, khinh miệt nói: "Một sơn dã nha đầu như nàng, có thể biết thứ tốt gì? Mười lượng cho nàng ta đương nhiên là xài không hết. Mà ta một hộp son phấn đã phải mấy lượng, mua thêm chút đồ trang sức vải vóc, ăn bữa cơm, một trăm lượng tùy tiện tiêu xài một chút thì hết ngay. . . Như vậy đi, ta cũng không làm khó bà, chi cho ta một trăm lượng là được."
Tiết thị không dám trêu chọc vị tổ tông này, thật không để cho người ta yên tĩnh một chút, nếu lại chạy đi gây chuyện thị phi, liên lụy đến Thành Chương thì làm sao bây giờ? Bà ấy nghĩ nghĩ, cắn răng bảo Hồi Hương đi lấy vốn riêng của bà ấy đến cho Vương Tuyết Chi: "Nhị thiếu phu nhân cầm số tiền này đi đi."
Trước khi Vương Tuyết Chi gả đến đã nghe nói Tiết thị xuất thân thương nhân, trong nhà rất có của cải, nuôi nấng nữ nhi thương hộ là Tiết Cẩm Nghi kia giống như một cô tiểu thư. Không nghĩ tới vừa ra tay chính là trăm lạng bạc ròng, nhếch môi cười một tiếng, đang muốn đứng lên, chợt thấy bên trên đường mòn liễu rủ ở hồ đối diện có mấy người đi qua, dẫn đầu hình như là một phụ nhân, không khỏi đưa tay chỉ qua, hỏi: "Đó là người nào?"
Hồi Hương nhón chân nhìn một cái, nói với Tiết thị: "Tiết di nương, là Chu ma ma trở về! Hình như đến chỗ viện tử của phu nhân rồi."
Tiết thị bĩu môi, lầu bầu nói: "Biết rồi. Số mệnh nữ nhân này thật tốt, chẳng qua chỉ là một hạ nhân, bởi vì là nhũ mẫu của Quân sử, làm cho mình như một phu nhân thực thụ. Lúc trước đi nói kinh thành thăm nhi tử, vừa đi chính là mấy tháng, cũng không thèm nói với quản gia ta một tiếng."
Hồi Hương nói: "Di nương ngài cũng không phải không biết, Chu ma ma đi theo chăm sóc quân sử từ lúc hắn vừa mới sinh, so với phu nhân mà nói, tình cảm sâu đậm hơn nhiều. Hơn nữa ngay cả Quân sử cũng nói xem Chu ma ma như một nửa mẫu thân hắn, ngày bình thường ngoại trừ Quân sử, ai có thể sai bảo được lão nhân gia bà ta chứ. Phu nhân ở Bắc Viện cũng tôn trọng bà ta mấy phần đấy. Hôn sự của Quân sử lần trước, bà ta đã rất không vui. Quân sử vì dỗ bà vui vẻ, còn mua một điền trang ở vùng ngoại ô Nghiệp Đô cho bà ta giải sầu. . ."
Vương Tuyết Chi lẳng lặng nghe, nhìn theo hướng phụ nhân kia rời đi, như có điều suy nghĩ.
. . .
Chu thị đến Bắc viện, thị nữ đi vào bẩm báo. Vi Nhiễm đang hầu hạ Sài thị uống thuốc, cùng bà nói về mấy phương thuốc dưỡng sinh, nhưng Phục Linh mấy lạng lại quên mất, đang ngửa đầu vắt óc suy nghĩ.
Sài thị khẽ lắc đầu: "Mẫu thân con thật sự là người có y thuật đỉnh nhất Cửu Lê sao? Ta thấy thanh danh thần y đều bị con liên lụy rồi."
Vi Nhiễm ngượng ngùng, cúi đầu kêu một tiếng: "Mẫu thân. . ."
Sài thị cười nói: "Đùa con thôi." Lúc này, thị nữ đi tới bẩm báo: "Phu nhân, Chu ma ma trở về, muốn tới bái kiến."
Nụ cười của Sài thị thu lại mấy phần: "Mời bà ấy vào đi."
Thị nữ đi mời Chu thị tiến đến, Chu thị muốn hành lễ, Sài thị giơ tay lên nói: "Miễn đi. Thu Vân, đi bê tú đôn (loại ghế ngồi giống cái trống) đến cho Chu ma ma ngồi."
Chu thị cung kính cảm ơn, ngồi xuống tú đôn đối diện Vi Nhiễm. Vi Nhiễm đánh giá Chu thị, không biết thân phận của bà ta, Sài thị giơ tay giới thiệu nói: "Đây là nhũ mẫu của Mậu Tiên - Chu ma ma, luôn ở bên cạnh chăm sóc Mậu Tiên. Lúc con và Mậu Tiên thành thân, bà ấy đang ở thôn trang ngoại ô. Không lâu sau, bà ấy liền đi Kinh Thành thăm con trai, cho nên mọi người vẫn chưa gặp mặt."
Nghe nói là nhũ mẫu Tiêu Đạc, Sài thị lại nói chuyện khách khí như vậy, Vi Nhiễm cũng không biết có nên hành lễ hay không. Theo thân phận mà nói, nàng là chủ, Chu ma ma là bộc, không có đạo lý chủ tử hành lễ với người hầu. Nhưng nghe giọng điệu Sài thị, thân phận người này lại chẳng giống nhũ mẫu mấy. Như thế do dự một hồi, liền bỏ qua cơ hội tốt nhất, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi đó.
Chu thị cúi đầu uống trà, nhìn thấy Vi Nhiễm không nhúc nhích, nhíu lông mày. Thầm nghĩ, quả nhiên là một dã nha đầu không hiểu quy cũ, không ra gì, mà ngay cả chào cũng không biết, làm sao xứng với Mậu Tiên? Nhưng trên mặt bà không biểu hiện sự tức giận, chỉ cung cung kính kính nói chuyện cùng Sài thị.
"A mẫu!" Giọng nói của Tiêu Đạc từ bên ngoài truyền đến, bọn thị nữ kêu một tiếng "Quân sử", hắn liền sải bước đi vào. Trước hành lễ với Sài thị, sau đó lại cười nói với Chu thị: "Rốt cuộc người cũng đã trở về rồi."
Chu thị liền vội vàng đứng lên, muốn hành lễ, Tiêu Đạc lại đỡ cánh tay của bà ngăn lại. Chu thị trái xem phải xem, cảm khái nói: "Có phải gầy rồi không? Ta ở Kinh Thành nghe nói Mậu Tiên chúng ta lại đánh thắng trận, trong lòng vui mừng, không thể ngồi yên một chỗ nên mới chạy trở về."
Vi Nhiễm nghe Chu thị ở trước mặt Tiêu Đạc không dùng kính ngữ nhúng nhường, lại gọi thẳng tên tự của Tiêu Đạc, liền biết địa vị của Chu thị là gì. Phải biết trong nhà này, dám gọi Tiêu Đạc như vậy, ngoại trừ phu thê sử tướng, cũng chỉ có mỗi Chu thị này.
Nhưng nàng chưa từng nghe người khác nhắc tới Chu ma ma, ngay cả Tiêu Đạc cũng chưa nói với nàng. Ma ma này trước kia chưa từng xuất hiện trước mặt mình, chắc là cố ý né tránh, hoặc là căn bản không muốn nhìn thấy chính mình.
Chu thị sờ lên gương mặt Tiêu Đạc, mặt mũi tràn đầy vui mừng. Lúc trước, thời điểm bà được đưa tới Sài gia làm nhũ mẫu, chỉ cảm thấy đứa bé này sinh ra tới không đủ tháng, tiếng khóc cũng nhỏ hơn hài tử nhà khác, có lần tưởng rằng không thể sống được nữa. Nhưng sức lực bú sữa của hắn rất lớn, một đôi mắt sáng lấp lánh, giống như rất muốn cố gắng sống tiếp.
Chớp mắt một cái, đứa nhỏ gầy gò kia đã cao lớn anh tuấn như vậy, rất có tiền đồ. Làm nàng được nhờ theo.
Sài thị nhìn dáng vẻ Chu thị lưu luyến không rời, mở miệng nói: "Mậu Tiên, con đưa Chu ma ma đi nghỉ ngơi đi. Vừa vặn hai người lâu không gặp, tranh thủ nói chuyện đi. Chỗ này của ta đã có Vi Nhiễm rồi."
Tiêu Đạc đồng ý, lúc này mới chú ý tới Vi Nhiễm ngồi bên cạnh, nhìn nàng gật đầu một cái, liền cùng Chu thị đi ra.
Vi Nhiễm không biết vì cái gì, luôn cảm thấy cái nhìn cuối cùng mà Chu thị nhìn nàng kia là lạ, không rét mà run.
Sài thị thấy dáng vẻ thất vọng mất mát của Vi Nhiễm, mở miệng an ủi: "Từ nhỏ Mậu Tiên đã không có mẫu thân, là Chu ma ma vất vả nuôi hắn lớn lên, về sau ta mới đón Mậu Tiên về nuôi. Nghe nói lúc kia quá khổ, Chu má má vì Mậu Tiên, đều không để ý tới con của mình khóc lớn vì đói. Cho nên ở trong lòng Mậu Tiên, địa vị của Chu ma ma như là nửa mẫu thân, con đừng để ý."
"Sao lại thế? Ta đương nhiên sẽ không để ý." Vi Nhiễm cười nói: "Chén thuốc này lạnh rồi, con đi hâm lại cho mẫu thân."